“Dạ, cha gọi con ạ!” Đứa trẻ kia lễ phép nói, tuy nhiên ngữ điệu lại có vẻ gì đó không vui.
Vương Khiết trạc tuổi Lục Văn, cao hơn hắn một chút, da trắng bóc, môi đỏ, mắt đen tròn và đặc biệt khi cất lời để lộ ra hàm răng sáng đều như hạt bắp.
Lục Văn thoáng quan sát trên dưới Vương Khiết một lượt xong chỉ có thể thầm nghĩ: Quả thực có nét nho nhã giống Vương Nghĩa nhưng trông hơi ẻo lả. Chắc do mình quen toàn bọn trẻ đường chợ nên nhìn thấy con nhà quyền quý thì cảm thấy chúng yếu ớt chăng?!
“Lại đây cha giới thiệu. Đây là Lục Văn, từ hôm nay sẽ làm thư đồng cho con. Lục Văn, đây là Vương Khiết con trai ta. Hy vọng hai đứa từ nay hòa thuận, hỗ trợ lẫn nhau.” Vương Nghĩa đưa mắt nhìn Lục Văn rồi Vương Khiết xong hiền hậu nói.
“Vâng, cục chủ.” Lục Văn không dám chậm trễ lên tiếng đáp ứng.
“Hứ, con cần gì thư đồng! Cha nói hắn đi làm việc khác đi.” Vương Khiết thì ngược lại, có vẻ bất bình phản bác.
“Khiết nhi! Cha là muốn tốt cho con, có Lục Văn theo con thì ráng mà học hành, tu luyện cho tốt. Không được làm khó Lục Văn cũng đừng để làm cha mất mặt với một thư đồng!” Vương Nghĩa quát khẽ một tiếng xong lại dịu giọng khuyên bảo.
“Là cha không cần con thôi. Tên kia, cha ta nói ngươi là thư đồng của ta thì là thư đồng, nhưng ta không cần ngươi làm cái đuôi. Mi thích đi đâu làm gì thì làm, hứ!” Vương Khiết hờn dỗi, giận lây sang cả Lục Văn, nói mấy câu châm chọc xong liền xoay người bỏ vào phòng riêng.
Hắn nghe xong lời này, tuy nội tâm không thoải mái gì mấy, dù hắn gia nhập tiêu cục này dưới tư cách thư đồng hay thô và thật hơn là người hầu nhưng hắn cũng cảm thấy phản cảm với cách nói năng tên công tử ẻo lả này. Tuy thế hắn vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, dù sao thì những chuyện kiểu như này hắn không phải chưa gặp bao giờ.
“Hừm, đứa nhỏ này. À, Lục Văn…” Trên mặt Vương Nghĩa thoáng có nét phiền muộn, ngay sau đấy vị cục chủ này liền đổi chủ đề, chuyển sang trò chuyện, căn dặn Lục Văn cần làm những gì trong thời gian kế tiếp.
Thực ra những thứ Lục Văn cần phải làm cũng chẳng có nhiều nhặn gì. Chỉ là đến giờ thì gọi Vương Khiết thức dậy, tối thì hối vị công tử kia đi ngủ cho sớm, ngoài ra thì chỉ cần trông xem trong thời gian Vương Khiết học và luyện tập chút võ nghệ có cần gì thì lấy. Việc chải đầu, chỉnh tóc hay thay trang phục này nọ tuyệt không thấy nói đến. Có lẽ Vương cục chủ chê hắn chân tay vụng về không làm nổi chăng?!
Nói chung với Lục Văn thì công việc như vậy mà tháng nhận năm lượng bạc lại được bao ăn ở, mặc, ngủ nghỉ thì cũng là rất hào phóng.
Ngoài ra trong thời gian đi theo đoàn vận tiêu này, hắn sẽ ở chung phòng với A Phúc, là tâm phúc của Vương Nghĩa đồng thời cũng chính là tên thô to đã lớn giọng quát Lục Văn khi trước.
Tiếp đó hắn lại được A Phúc dẫn đi mua ba bộ quần áo mới, đều là ba bộ trang phục màu xanh lam, trời sinh hắn thích thứ màu có phần trung dung kém nổi bật này, tuy vậy điều này lại làm A Phúc ngạc nhiên một hồi, khó mà nghĩ một đứa trẻ chín tuổi lại chọn thứ màu chẳng chút sặc sỡ nào này nhưng y lại nghĩ có lẽ cái màu này hợp với làn dan ngăm đen của Lục Văn.
Ngoài ra hắn còn được mua cho mấy thứ vật dụng cần thiết cho sinh hoạt khác. Qua lần này hắn cũng không còn phản cảm với A Phúc nữa bởi tên thô to như dã nhân này thực chất là một người tâm tính đơn giản, tuy cách nói chuyện có hơi khó nghe.
Đi lại mất cả nửa ngày trời, cuối cùng Lục Văn và A Phúc cũng về tới tới chỗ trọ.
Hắn lập tức đi tắm, giặt bộ tăng phục cũ rồi thay một bộ trang phục mới vào. Phải hiểu rằng không phải hắn sính đồ mới mà vì muốn mang theo bộ tăng phục nên hắn phải giặt sớm chờ sáng mai khô là có thể mang theo được.
Xong xuôi cũng là lúc trời đã chuyển tối. Cả đoàn người Thanh Phong tiêu cục lục tục xuống lầu một ăn tối, riêng cục chủ Vương Nghĩa và con trai Vương Khiết thì ăn ở trong phòng riêng.
Lục Văn tự nhiên cũng theo xuống ngồi cùng bàn ăn với A Phúc. Một đứa trẻ tuy lọt thỏm giữa đám người lớn nhưng vẫn thu hút sự chú ý nhất định từ những người trong đoàn, nhưng họ cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi.
“Gắp thịt ăn đi. Nam nhi gì ỏn ẻn như con gái thế, mấy người ở đây sau này đều sẽ là người nhà của đệ nên không phải ngại ngùng gì cả!” A Phúc vỗ vai, giục hắn gắp thức ăn.
Thực ra không phải Lục Văn ngại ngùng mà hắn đang mải quan sát những người ở đây.
Ngoài nhóm bảy, tám chục người mà hôm trước hắn đã thấy thì còn xuất hiện thêm một nhóm mười người gồm chín nam và một người đàn bà chừng khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi. Nam nhân nhóm này đều là người cao lớn, huyệt thái dương nhô cao, ánh mắt sắc như dao còn người đàn bà kia thì trông khá phúc hậu, có chút hơi mập, ăn vận giản dị.
“Không lẽ Thiên Hương Phấn hôm trước là mua cho người này? Có vẻ không giống lắm.” Lục Văn vừa nghĩ ngẫm vừa gắp một cọng cải trắng, hắn vẫn giữ thói quen ăn chay.
Bữa cơm cũng nhanh chóng kết thúc, mọi người đều có tác phong nhanh nhẹn có người đi đường dài. A Phúc dặn hắn về phòng trước còn y thì đi uống thêm với mấy người bạn.
Vừa về phòng, Lục Văn liền cởi đồ, leo lên giường nằm dỗ giấc. Hắn không muốn nghĩ ngẫm gì thêm bởi mọi chuyện đã sớm chuẩn bị rồi, giờ phải ngủ để lấy sức mai đi theo đoàn.
…
Sáng sớm hôm sau, Lục Văn dậy rất sớm. Hắn vệ sinh cá nhân chút rồi đi gấp bộ tăng phục bỏ lại vào trong tay nải đoạn xuống lầu một, ra ngắm nghía trời đất.
“Ê, tên kia, đứng đó làm dáng oai phong à?” Âm thanh trong trẻo từ sau lưng hắn truyền đến.
“Đâu có, à, chào công tử. Công tử dậy sớm vậy.” Hắn vừa xoay đầu thì liền trông thấy Vương Khiết vận y phục gấm đang vừa bước tới vừa săm soi nhìn hắn.
“Trẻ con phải ngủ đủ mới chóng lớn được. Ta nghe cha ta nói ngươi cũng chín tuổi như ta mà sao lùn quá vậy? Đó đó thua ta nửa cái đầu này.” Vương Khiết đến gần so so chiều cao rồi châm chọc.
“Công tử là con nhà võ nên hẳn có điểm hơn ta.” Lục Văn không hứng thú lắm, kiếm đại một cái cớ đáp.
“Là ngươi không ngoan, cha mẹ ngươi không quản nổi ngươi chứ gì? Hứ!” Vương Khiết vẫn không thôi châm chọc.
“Ta là trẻ mồ côi từ nhỏ! Nếu không có việc gì căn dặn thì mời công tử về phòng, đứng ở đây có thể bị nhiễm lạnh!” Lục Văn lạnh lùng đáp. Hắn dù không biết cha mẹ mình còn sống hay không nhưng chỉ có thể nói hắn là trẻ mồ côi chứ không muốn nói cha mẹ hắn đã vứt bỏ hắn.
“Ơ! Vậy sao, ngươi khó chịu với ta à, ta… Ta cũng mất mẹ từ lúc lọt lòng…”
Vương Khiết ngẩn người ra rồi như nhận ra điều gì đó, xong liền chậm rãi nói ra hoàn cảnh của mình. Người ta nói, chung hoàn cảnh thì dễ thông cảm là như vậy.
“Là vì sinh ra ta mà mẹ ta mất, đó giờ là cha ta chăm sóc ta, có vú Trương nhưng ta không thích bà ấy. Ài, nghĩ tới ta cũng muốn được thấy mặt mẹ ta dù chỉ một lần. Cha ta nói mẹ vẫn từ trên trời trông ta khôn lớn nhưng ta cũng biết người đã mất sao còn có thể trông xuống, chỉ hy vọng mẹ ta thực sự được lên thiên đường.” Vương Khiết dừng một chút rồi nói một hồi dài như dốc bầu tâm sự.
“Công tử còn có cha, ta…” Lục Văn nghe thế cũng không khỏi cảm khái, có chút phiền muộn nghĩ về hoàn cảnh của mình.
“Ngươi nói xem thiên đường có thật không?” Vương Khiết rất nhanh khôi phục tâm tình, chuyển chủ đề.
“Ta không biết.” Lục Văn đáp củn ngủn, hắn giờ không có tâm tình nói những chuyện không nằm trong tầm hiểu biết.
“Ta nói ngươi đúng là loại người vô vị mà. Nhưng mà nếu có thiên đường thì tên đen lại lùn như ngươi không lên nổi đâu, ta nghe vú Trương nói trên thiên đường có tiên, toàn là người xinh đẹp, trắng trẻo. Ừm mà ngươi theo công tử gia không khéo được lên theo đấy. Lên đấy mà được làm tiên thì ngươi muốn làm gì?” Vương Khiết bắt đầu liên thiên.
“Ta sẽ đi tìm… à tìm một chỗ tốt để ẩn cư.” Lục Văn đang định nói là đi tìm cha mẹ nhưng sực nghĩ ra liền chuyển sang nói theo giọng điệu mấy vị nho sĩ bất đắc chí muốn ẩn mình.
“Hừ, ẩn cư cái gì cục than đen này, ngươi đúng là chẳng có tí ý chí nam nhi nào, làm mất mặt bổn công tử quá đi.” Vương Khiết nghe thế trợn tròn đôi mắt xong liền ưỡn ngực, khinh khi nói, trong lời nói không quên kèm theo cả mình vào như muốn bảo: “Bổn công tử ý chí trải khắp bốn phương vậy.”
“Hì hì, đa tạ huynh đài đã chỉ điểm. Tại hạ xin kính cẩn nghe theo.” Lục Văn bị lời nói của Vương Khiết làm cho phì cười, hắn lại bắt chước giọng điệu mấy tên nho sinh, trịnh trọng cười nói.
“Ha ha, đi theo bổn công tử thì ngươi đúng là gặp được minh chủ rồi. Ráng học tập ta đặng sau này có thể vang danh thiên hạ.” Vương Khiết nghe lời vỗ mông ngựa của hắn thì hưng phấn, cũng trịnh trọng nói ra mấy lời đao to búa lớn đồng thời khua khua nắm tay nhỏ ra vẻ quyết tâm.
“Ha ha ha, học hành còn chưa đến đâu mà đòi làm minh chủ sao? Con nói thế không sợ gió lạnh nhập thân sao?” Đúng lúc này cục chủ Vương Nghĩa, không biết đã xuống lầu từ lúc nào, cười lớn nói.
“Học hành là chuyện cả đời, với tư chất của con lại sợ không nổi danh thiên hạ sao? Cha cứ chờ xem nhé, đến lúc đó không được quản thúc con nữa.” Vương Khiết vẫn đang trong khi hưng phấn, mạnh miệng tuyên bố.
“Được được, chỉ cần con học hành cho tốt thì cái gì cũng được. Lục Văn, cháu lên chuẩn bị, ồ, đã sắp sẵn rồi à. Tốt, hai đứa cùng lên phòng ta ăn sáng rồi chuẩn bị lên đường.” Vị cục chủ dường như rất vui, hào phóng kéo cả Lục Văn lên phòng cùng.
Một canh giờ sau, đoàn người ngựa của Thanh Phong tiêu cục bắt đầu khởi hành rời trấn Thanh Thủy đi về phía biên giới tiếp giáp với nước Minh.
Khi này đoàn người có thêm hai chiếc xe ngựa nữa. Một chiếc là để vú Trương ngồi, chiếc còn lại là để Vương Khiết và cả “thư đồng” Lục Văn ngồi.
Thế là sau chín năm ở trong trấn, Lục Văn lần đầu tiên bước chân ra thế giới bên ngoài. Vương Khiết ngồi trong xe cứ đưa tay che miệng, ngáp tới ngáp lui, có lẽ là do thiếu ngủ và thời tiết lạnh bên ngoài.
Lục Văn hơi hé khung cửa nhỏ bên cạnh xe ra, đưa mắt nhìn lại trấn Thanh Thủy một lần nữa.
Ở một con ngõ nhỏ trên con phố chính, bọn Đại Bao không biết đã đứng sẵn ở đấy từ lúc nào. Thấy bọn nó, hắn liền thò tay ra vẫy vẫy, Đại Bao, hôm nay đã khỏe lại, và đám nhóc kia cũng ra sức vẫy chào cho đến khi chiếc xe đi cách một đoạn xa mới thôi.
Lần này đi, có thể rất lâu sau mới có dịp qua đây vì đường về của đoàn không đi qua trấn khiến Lục Văn bồi hồi không thôi.
Hắn ngồi nghĩ miên man về chuyện sau này, không biết khi gặp lại Đại Bao có bớt mập đi không, Tiểu Bao có bớt to mồm sợ ma không, bà chủ béo ú của Xuân Hương Các, lão chủ gầy như khô mực của tiệm thuốc sẽ già đi thế nào…
“Mẹ à, cha không thương con. Bắt con học và chả tập, cả ngày chẳng để ý đến con…hức… À con mới có thư đồng là một cục than đen nhé, mà hắn ngố lắm, cứ lù đù đúng như đống than ấy…” Bên tai Lục Văn chợt nghe có tiếng ấm ớ nói mơ, đúng là Vương Khiết ngủ gật nói mộng.
“Hừm, ta mà là cục than đen à đồ cây cải trắng. Trông thì ẻo lả mà dám chê ta lù đù sao?” Lục Văn âm thầm tức giận, thu nắm tay dứ dứ nhưng khi nhìn kỹ trên má của Vương Khiết có hai giọt nước mắt lăn dài thì hắn bất thần thu tay lại, thở dài một tiếng.
Giờ hắn đã phần nào hiểu được hoàn cảnh của vị công tử này rồi. Vương cục chủ hẳn là vì quá bận bịu với công việc của tiêu cục mà vú Trương thì hẳn không hợp tính của Vương Khiết nên mới thu hắn làm thư đồng, thực tế là làm người chơi cùng với Vương Khiết. Điều này cũng có thể là lý do khiến hắn không phải làm mấy công việc kia, hẳn là Vương cục chủ muốn hắn luôn có tâm tình thoải mái để giúp vị công tử nhà y không cảm thấy buồn chán.
Nhưng mà nếu thế thì hẳn còn nhiều đứa trẻ khác thích hợp hơn hắn nữa, tại sao cục chủ lại chọn hắn chỉ bằng một lần gặp gỡ, lẽ nào nhìn thấy ở hắn có điều gì khác những đứa trẻ kia sao…
Hắn cứ nghĩ tới nghĩ lui như thế, chẳng mấy chốc đoàn người đã ra khỏi trấn, bắt đầu đi vào con đường nối hai quốc gia, xuyên qua dãy núi Bạch Liên lởm chởm đầy những thạch trụ.