Edit: Yunchan
Trước đây không lâu Vân Khâm đã có dịp tới Kỳ thành, lần ấy tới khá là gấp rút, mục đích của chuyến đi đó chỉ để nhìn mặt Bạch Y Mạch Trì, cũng như giúp y bảo vệ Phượng Tuyên.
Bây giờ Phượng Tuyên đã trở thành đệ tử của Không Thiền phái, đang chuyên tâm tu hành, còn Mạch Trì thì lại mất tin tức, chẳng biết đã đi về nơi đâu.
Một lần nữa trở lại Kỳ thành thì nó đã khác xa với lúc trước, trong Kỳ thành đông nghịt toàn là cao thủ Trung Nguyên, xem chừng tin Túc Thất chính là Minh Khuynh đã được lan đi rất xa rồi, chưa kể những cao thủ ở lân cận nhạy tin hơn đã chạy tới từ sớm, dường như ai cũng có toan tính của riêng mình.
Nán lại trong một tòa tửu lầu chốc lát, Vân Khâm đã moi được tình hình hiện tại của Kỳ thành từ miệng của người ngoài.
Chuyện Túc Thất sát hại ba trăm đệ tử Thiên Cương Minh ở Kỳ thành đích thực đã được thành chủ Kỳ thành và rất nhiều người tận mắt chứng kiến, cho thấy nó không phải là bịa đặt, và sau trận tàn sát đẫm máu ấy, Kỳ thành cũng đã phong tỏa cả thành, hiện nay Kỳ thành chỉ vào được chứ không ra được, ai nấy đều chắc chắn rằng Túc Thất vẫn còn đang lẩn lút trong Kỳ thành, nhưng chẳng ai biết y đang ẩn nấp ở đâu.
Thiên Cương Minh cũng điều tới phụ cận Kỳ thành khá nhiều nhân thủ, tất cả đều tới để vây bắt Túc Thất, ngoài người của Thiên Cương Minh ra còn nhiều tán khách Trung Nguyên và cao thủ của tam môn thất phái cũng đổ xô về nơi này, theo thời gian dần trôi, cao thủ tới nơi này đã càng ngày càng nhiều. Tuy những năm lại đây Thập Châu mới là kẻ địch đáng sợ nhất, nhưng Vô Ưu cốc từng dẫn tới tai họa Ma giới và cuộc nội loạn ở Trung Nguyên sau đó cũng chẳng phải chuyện nhỏ gì, đối với tà phái này mọi người càng hết lòng cảnh giác.
Giờ đây Túc Thất đã bị bóc trần thân phận đại thiếu gia Minh gia đầu nhập Vô Ưu cốc năm xưa, dĩ nhiên mọi người càng khó chấp nhận hơn. Ai nấy đều phát thệ phải tróc nã bằng được y trước khi y gây ra nhiều tai vạ hơn cho Trung Nguyên.
Thế mà dù Kỳ thành đã đầy những người là người, thì tung tích của Túc Thất vẫn là một dấu chấm hỏi to tướng.
Thỉnh thoảng sẽ có tin báo tới, nói rằng Túc Thất đang ở nơi đó trong thành, nhưng khi mọi người tới nơi thì Túc Thất đã biến mất tăm từ đời nào rồi, thứ để lại chỉ có người bị thương và mặt đất loang lổ máu.
Tuy chẳng ai có thể bắt được Túc Thất, nhưng có thể khẳng định một điều, sau khi giết chết ba trăm người và bị mọi người truy sát, y nhất định đã bị thương.
Chỉ cần y bị thương thì mọi người chẳng còn gì phải lo lắng nữa, vì Túc Thất hiện giờ không thể nào chữa thương, chỉ cần vây khốn y bên trong Kỳ thành thì thể nào cũng tới lúc y kiệt sức, từ đó cũng có cơ hội bắt được y.
Suốt ba ngày, Vân Khâm ở trong tửu lâu nghe tin về Túc Thất truyền về không ngừng, nhưng vẫn chẳng có ai bắt được y cả, y đi quá nhanh, người còn chưa chạy tới thì y đã rời khỏi đó rồi.
Mãi tới giờ ngọ ngày thứ ba, có người nói Túc Thất bị bao vây ở ngõ Lạc Hoa ở Tây thành.
Vừa nghe thấy tin này Vân Khâm đã ngoảnh đầu qua nhìn nam tử trẻ tuổi vừa đưa tin về, sau đó quay lưng phóng qua cửa sổ bên cạnh. Tốc độ của nàng cực nhanh, chỉ một thoáng đã mất hút trong gió.
Tu vi của Vân Khâm hôm nay đã bước lên hàng cao thủ ở Trung Nguyên, trước đây vì chuyện Thập Châu nàng cũng đã tới Kỳ thành này mấy lần, do đó tuy không thể coi là quá quen đường, nhưng muốn tìm đường thì cũng không phải quá khó, chỉ trong nửa khắc, nàng đã tới đầu ngõ Lạc Hoa mà người đưa tin vừa nói.
Quả nhiên không ngoa, ngõ Lạc Hoa hiện tại đã đông nghịt người, Vân Khâm đứng trên mái nhà hướng mắt nhìn xuống đã bắt gặp ngay người đang đứng ở giữa vòng vây, sâu bên trong con ngõ trải kín hoa đào là Túc Thất đang chống trường kiếm để đỡ lấy tấm thân rướm máu, lưng dựa lên vách tường, mệt lả nhìn về phía đám đông.
Đây là một Túc Thất mà nàng chưa bao giờ được thấy, nàng đã từng thấy rất nhiều bộ mặt của Túc Thất, nhưng chưa bao giờ thấy y chán nản như hiện tại.
Nàng không hiểu.
Vân Khâm đứng trên cao nhìn thấy những người ở đầu con ngõ lao tới cái người đã bị thương tả tơi đó, sau lưng Túc Thất đã không còn đường lui, y chỉ còn nước nghênh chiến mà thôi. Vũ khí Túc Thất sử dụng cũng là kiếm, nhưng khác hẳn với những người Vân Khâm từng gặp, kiếm của Túc Thất không ác liệt, kiếm pháp cũng không giống với kiếm pháp mà giống với đao pháp hơn, kết và mở đều dũng mãnh, cuồng túng mà tiêu sái, mỗi chiêu mỗi thức đều như gió cuốn mây tan, tới thì ào ạt, đi lại im lìm.
Qua một trận so tài, dù bị vô số người đàn áp mà Túc Thất vẫn chưa để lộ thế bại. Túc Thất là người đứng đầu Trung Nguyên chính đạo, tuy cực ít người được thấy Túc Thất xuất thủ, nhưng chỉ cần một lần chứng kiến thì sẽ không nghi ngờ kết quả của trận đánh này.
Vân Khâm có thể nhìn ra Túc Thất đang bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng, dù có mạnh mẽ hơn nữa thì một đấu một trăm, còn bị đuổi giết suốt mấy ngày ròng rã cũng khó tránh khỏi bị thương, nhưng điều khiến Vân Khâm bất ngờ là nguyên nhân làm Túc Thất bị thương chính là cách ra đòn của y.
Kiếm pháp của y thiên về liều lĩnh, chẳng lo mạng mình và cũng bất chấp mạng người, ấy nên một khi ra đòn là máu chảy thành sông, nhưng trong trận giao thủ này Vân Khâm lại thấy rất rõ, Túc Thất không bất chấp mạng người, thậm chí để khống chế bản thân không đả thương mạng người mà y còn cố tình áp chế kiếm pháp của mình, cũng vì thế mà sau một trận đánh y mới nhận thêm bao nhiêu là thương tích về mình.
Dưới tình huống này mà Túc Thất còn nương tay.
Nét mặt Vân Khâm phức tạp, đứng trên mái nhà thu hết diễn biến vào tầm mắt, mãi tới khi hoa đào trồng chung quanh bị kiếm khí lẫm liệt của hai phe đốn ngã ầm ầm, khiến cánh hoa bay lả tả, ngay lúc này, trường kiếm của Túc Thất quét ra hàng loạt kiếm khí đẩy lui mọi người ra sau, Túc Thất chớp lấy thời cơ quay phắt người nhảy vào trong tường viện của một nhà trong ngõ.
Cánh hoa rơi tan tác che mờ tầm mắt, tới khi tất cả lắng xuống thì mọi người đã không nhìn thấy Túc Thất đâu nữa, trái lại Vân Khâm đứng trên cao lại thấy rất rõ, thân hình nàng lướt qua, nhân lúc mọi người chưa phát hiện đã nhảy vào trong tường viện nọ theo Túc Thất.
Đó là một căn tiểu viện trông như đã bị bỏ hoang từ lâu, bên trong viện cỏ dại mọc um tùm, hoa dại khắp nơi, trên cánh hoa còn có vài chú bướm bay chập chờn, tạo cho người ta cảm giác giống với hậu sơn của Tứ Phương thành.
Khác chăng là khi ấy Túc Thất vẫn còn là Minh chủ Thiên Cương Minh có uy tín nhất của cả Trung Nguyên chính đạo, còn giờ đây y đã suy bại thành phản đồ lẩn trốn khắp nơi.
Lúc mũi chân của Vân Khâm chạm nhẹ xuống mặt đất, một đạo kiếm khí đã đánh thốc về phía nàng.
Vân Khâm không hề tránh, nàng chỉ níu chặt lấy Vụ châu trong tay mình.
Nhưng đường kiếm này không đâm lên Vân Khâm, khi lưỡi kiếm của nó sắp tới gần nàng thì chuyển hướng đột ngột, sượt qua tóc mai nàng, tước đi vài sợi tóc đen nhánh rồi cắm lên bụi cỏ trên mặt đất.
Vân Khâm rũ mắt nhìn sợi tóc đang rơi là đà theo gió, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Túc Thất đã buông thõng tay, trường kiếm rơi lên bãi cỏ sau lưng, phát ra tiếng động không quá lớn.
Túc Thất không nhìn Vân Khâm quá lâu mà chỉ quay lưng đi vào trong căn phòng hoang phế.
Vân Khâm nhặt thanh kiếm lên, nối gót theo Túc Thất.
Hai người đi chưa bao lâu đã vào tới phòng, căn phòng này nom cũng rất ọp ẹp cũ kỹ, mùi gỗ mốc nồng nặc trong không khí, ẩm ướt và ngột ngạt, Vân Khâm cẩn thận gạt lớp mạng nhện trước mặt mình ra, băng qua một đại sảnh trống hoác rồi đi tiếp tới, đến đây mới nhìn thấy Túc Thất đang đứng trước một vại nước rửa vết thương.
Túc Thất vẫn lặng thinh, Vân Khâm đứng yên bên cạnh nhìn động tác của y, lâu sau mới gọi: “Minh chủ.”
“Minh Khuynh, đó là tên ta.” Túc Thất nhẹ giọng nói.
Vân Khâm hơi ngẩn ra, nhưng sau đó vẫn cứng đầu gọi: “Minh chủ.”
Tay Túc Thất hơi khựng lại, nét mặt không nhìn ra mừng giận, chỉ có góc môi là hơi giần giật, lúc này y đã rửa xong hai vết thương có thể rửa nước, sau đó cứ tiện tay xé vạt áo băng lại coi như đã giải quyết xong mà chẳng buồn chăm chút cho chúng cẩn thận, đoạn nhận lấy thanh kiếm trong tay Vân Khâm, trầm giọng nói: “Cô tin ta sao?”
Vân Khâm nhìn hành động này của y, bẵng qua hồi lâu mới đáp: “Những năm qua Minh chủ đã làm bao nhiêu chuyện vì Trung Nguyên, mọi người đều biết.”
Túc Thất nhìn xoáy vào Vân Khâm, không nói gì.
“Trước khi lên đường Minh chủ đã cố tình gọi ta tới, phải tin ta tới mức nào mới ra quyết định đó, còn nói với ta câu cuối cùng ấy.”
“Minh chủ ở Kỳ thành ba ngày, thà để mình bị thương chứ chưa từng giết một người nào của Trung Nguyên chính đạo.”
Vân Khâm thốt ra từng câu từng chữ với nét mặt bất biến, nàng nhìn thẳng vào Túc Thất, Túc Thất cũng nhìn nàng chăm chú, trong phút chốc giữa hai người có một khoảng lặng, mãi tới khi Túc Thất bật cười khẽ: “Lỡ đâu ta cố ý làm vậy để dụ cô tới đây, dụ cho cô tin ta thì sao.”
Vân Khâm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Điều cuối cùng, ta sóng vai tác chiến với Minh chủ năm mươi năm, Minh chủ cũng như ân sư của ta, nếu tới ta mà cũng không chịu tin minh chủ thì có phải quá hoang đường rồi không.”
Tới đây nét mặt của Túc Thất cũng đã có biến hóa, y nhìn Vân Khâm thật lâu, ánh mắt tựa như thủy quang phiêu bạc dưới khe sâu vạn trượng.
Hồi lâu sau Vân Khâm bỗng nghe Túc Thất cười khẽ, nói: “Nhiều năm trước cũng có người nói với ta như thế.”
Lòng Vân Khâm dao động, buột miệng thốt lên: “Là sư huynh sao?”
“Đúng là hắn.” Túc Thất gật đầu rồi không đi sâu vào vấn đề này, chỉ tra trường kiếm về bên hông, nói tiếp: “Hơn ba trăm người kia không phải do ta giết, trước đây không lâu ta nghe Mạch Trì nói trong Kỳ thành này có gì đó kỳ lạ, nên trước khi đi ta muốn tới đây xem qua, không ngờ lại trùng hợp gặp phải chuyện này.”
Vân Khâm im lặng, tuy nàng tin Túc Thất, nhưng thành chủ Kỳ thành và mấy người trong thành đều khẳng định tận mắt nhìn thấy Túc Thất giết người, chuyện này phải giải thích sao đây?
Túc Thất không để ý tới thắc mắc của nàng, chỉ nói tiếp: “Hôm đó sau khi trò chuyện với Mạch Trì, ta đã biết một ít chuyện.”
“Chuyện gì?” Vân Khâm hỏi.
“Mạch Trì không phải người trong tam giới.”
Câu này được Túc Thất thốt ra rất hờ hững.
Nhưng khi lọt vào tai Vân Khâm thì lại nổ đùng như sấm.
Túc Thất như đã đoán trước Vân Khâm sẽ phản ứng thế này, bèn nhanh chóng bồi thêm: “Y tới từ một nơi khác, nơi đó không thuộc nhân giới, thần giới hay ma giới, người nơi đó gọi nó là —- Huyền giới.”
Vân Khâm chợt nhớ lại lời Mộ Sơ Lương từng nói với mình, rồi liên kết với những chuyện xảy ra từ trước tới nay, vẻ mặt nàng trở nên bối rối, lẩm nhẩm hỏi lại: “Đó là một nơi thế nào.”
“Đó là… một nơi nằm ngoài tưởng tượng.”
“Tại sao minh chủ không báo việc này cho mọi người biết?”
“Sẽ không ai tin cả.” Túc Thất lắc đầu: “Tới ta cũng không tin, cho nên ta mới tới đây để điều tra xem sự thật có đúng như Mạch Trì nói hay không, nào ngờ ta còn chưa kịp điều tra thì đã xảy ra chuyện này. Hơn ba trăm người đó là bị năng lực thần bí của Huyền giới giết hại.”
Vân Khâm lại rơi vào im lặng.
Lúc này Túc Thất đã chuẩn bị xong mọi thứ, y hướng mắt ra ngoài tường viện nói: “Chuyện nên nói ta đều nói cả rồi, cô hãy mang tin này về cho mọi người, nghĩ cách khiến họ tin cô, còn chuyện của ta cô không cần phải xen vào nữa.”
Vân Khâm biết sự sắp xếp của Túc Thất không có vấn đề gì cả, như lời y nói thì Huyền giới là một nơi đáng sợ mà con người không tài nào tưởng tượng nổi, Trung Nguyên còn chưa biết gì về sự tồn tại của một nơi như thế, do đó nàng nhất định phải mau chóng mang tin này về, nhất định phải để mọi người tin nàng.
Nhưng nếu nàng đi rồi thì ở đây chỉ còn lại một mình Túc Thất, một mình đối mặt với trận chiến tất bại này.
Không muốn giết người thì chỉ có bại mà thôi.
Vân Khâm đứng chôn chân tại chỗ chứ không đi, cũng không hé răng, mãi tới khi bên ngoài vọng tới tiếng động như có ai đó đang tìm vào đây.
Túc Thất xách kiếm bước ra đại sảnh bỏ hoang, bỏ lại một câu nhàn nhạt: “Cô đi đi, đừng để ai nhìn thấy cô tới đây.”
Sau đó bỏ Vân Khâm lại sau lưng rồi băng qua đại sảnh, vào lại khoảng sân nhỏ bên ngoài.
Trong sân lúc này đã có người tìm tới, đang nhìn quanh quất cảnh giác, khi thấy Túc Thất bước ra từ trong nhà thì đám người này bỗng biến sắc, lùi gấp lại mấy bước, hô hoán báo hiệu. Và hầu như ngay lập tức, mấy chục người đã ùa tới vây chặt lấy Túc Thất.
Túc Thất cười lạnh, không nói nhiều, chỉ ra đòn trước!
Lại một lần giao thủ, tuy Túc Thất vừa nghỉ ngơi chốc lát, nhưng bấy nhiêu thời gian chẳng hề đủ cho thương thế lành lại, còn đối phương thì khác hẳn, ngày càng có nhiều cao thủ túa về đây, có cả trận sư thi triển đại trận để bó buộc cử động của Túc Thất. Kẻ mạnh trong toàn cõi Trung Nguyên dường như đang đổ hết về đây, trong khi người mà họ đối đầu chỉ có một. Giờ đây dẫu cho Túc Thất có tài thông thiên thì muốn thoát khỏi thiên la địa võng này cũng là chuyện không tưởng!
Túc Thất dịch chuyển nhanh như gió, mũi kiếm sượt qua khiến cỏ dại bay tán loạn, cánh bướm chập chờn trên hoa dại cũng tan tác gãy lìa vì kiếm khí, sau một đợt giao thủ, vết thương trên người Túc Thất đã rách miệng, máu tươi đẫm ướt cả y phục, trông khác nào một huyết nhân. Mà ngay lúc này, bên trên mái hiên, khi nhác thấy hành động của Túc Thất đã chậm lại, những mũi tên đã lên cung ruốt cuộc cũng bắn vụt ra, hàng đợt mưa tên xé mây phá nguyệt lao thẳng tới ngực Túc Thất!
Tiếng mũi tên rít gió phá tan đêm không, cuốn lên sát ý nồng nặc, Túc Thất giờ đây đang chơi vơi giữa không trung, còn mới chịu một chưởng của đối phương, khi đối mặt với loạt mưa tên này đã vô phương né tránh!
Thế rồi đúng lúc này, trong khoảnh sân đổ nát chợt vang lên tiếng kiếm rít, trong lúc mọi người hãy còn kinh ngạc thì một nhát kiếm đã vụt tới, tách đôi nhật nguyệt, quét phá hàng loạt mũi tên, ngang ngược chém ra một con đường sống cho Túc Thất trong cảnh nguy hiểm trùng trùng.
Một kiếm giáng xuống, lá hoa nát tan, ngói vỡ tan tành.
Trong tiếng kêu ong ong của kiếm khí, Vân Khâm giẫm lên lớp cỏ xơ xác, cầm kiếm đứng chắn trước mặt Túc Thất.
“Vân Khâm?!” Chỉ trong tích tắc đã có người nhận ra cô gái thanh danh vang dội trong Trung Nguyên những năm gần đây.
Đám đông phút chốc lại trở nên rối loạn, Vân Khâm ra tay bảo vệ cho Túc Thất đã đưa tới sự bất mãn của mọi người, thế mà nét mặt Vân Khâm vẫn như thường, chỉ đứng chắn trước Túc Thất, không để bất kỳ ai đến gần nửa bước.
Túc Thất hơi khép mắt lại, lạnh lùng nói: “Cô không nên tới đây.”
Một khi tới đây thì cũng sẽ như y, trở thành kẻ địch của cả Trung Nguyên.
Vân Khâm không ngoái đầu lại, nàng đứng canh giữ trước mặt Túc Thất, nét mặt vô cùng kiên quyết: “Minh chủ, ta đã nghĩ xong rồi.”
“Còn nhiều người khác có thể nói chân tướng cho mọi người biết, như sư huynh, như sư phụ.”
Nàng đanh mắt đứng bất động, nhìn đám đông đang bao vây trước mặt, giọng tỉnh táo mà nặng nề: “Nhưng bây giờ chỉ có ta ở đây, người có thể phòng thủ cho minh chủ, chỉ có ta. Minh chủ không thể chết được, ta càng không thể để mặc những người này giết minh chủ, để từ đó gây ra sai lầm nghiêm trọng. Chuyện này vốn đã hoang đường, không nên để mặc nó hoang đường thêm nữa.”