Edit: Yunchan
Bóng người bên trong biển sao không thể thấy rõ dung mạo, nhưng hắn chỉ cần bước nhẹ lên một bước thì tất cả ánh sao trên trời đều chuyển động theo.
Tay áo hắn khấy động biển sao khiến ánh sáng lưu chuyển rực rỡ, trông chẳng khác nào một bức họa điểm đầy sao.
Hắn bước tới bên cạnh Thanh Hoa đại đế.
Thanh Hoa đại đế vẫn luôn đứng yên tại chỗ lúc này mới lên tiếng nói với người nọ: “Trở lại rồi sao?”
“Ừ.” Giọng của Tử Vi đại đế trong vắt như nước, phát ra từ trong bóng đêm.
Thanh Hoa phất tay áo, quay người nhìn về phía thần môn trên đầu, nói với giọng nhàn nhạt: “Đã thế thì ta đi.”
“Đa Tạ.” Tử Vi cười khẽ.
Thanh Hoa không nói nhiều nữa, cánh cửa đồ sộ trên bầu trời kia sắp đóng lại, thần lực vô biên đang tỏa ra từ sau thần môn cũng đang dần biến mất, Thanh Hoa trao cho Tử Vi một cái nhìn cuối cùng rồi hóa thành một luồng sáng biến mất trong cánh cửa kia.
Và gần như cùng một lúc tia sáng cuối cùng cũng tắt ngấm, thần quang kim sắc không còn tồn tại nữa, chỉ để lại bọt sóng và ánh sao phản chiếu chập chờn trên mặt biển.
Tử Vi khoác lên người ánh sáng rực rỡ của trăng sao, dứt mắt khỏi thần môn vừa khép lại để ngoảnh sang Lương Ung cách đó không xa, nói với giọng như cười như không: “Đảo chủ, bây giờ chúng ta nên ngồi lại nói chuyện tử tế thì hơn.”
Lương Ung yên lặng hồi lâu mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào vị đế tôn uy nghiêm thống ngự vạn tinh kia, cất giọng thong thả: “Hai ngàn năm trước, Ma quân Hòa Anh hùng mạnh nhất Ma giới dẫn Ma tộc xâm phạm nhân giới. Thần giới đã phái mấy chục ngàn thần binh đối chiến với vị Ma quân ấy, tứ cực đại đế còn đồng thời ra mặt, cuối cùng Tử Vi đại đế ngài đây phải liều mạng hao hết thần lực, tan hết hồn phách mới tru diệt được Ma quân.”
“Hơn sáu mươi năm trước, cốc chủ Vô Ưu cốc lợi dụng địa thế của vực sâu Thất Hải để hồi sinh một nửa Ma quân.” Lúc Lương Ung nói về chuyện này giọng điệu vẫn đều đều chẳng có cảm xúc gì, hắn nói tiếp: “Tại sao chỉ một nửa, bởi vì Ma quân lúc hồi sinh chỉ còn một nửa hồn phách mà thôi.”
Tầm mắt của hắn chạm vào ánh mắt của Tử Vi, thả chậm giọng: “Người đời chỉ biết tới kết quả của trận chiến ấy, còn sự thật đều bị người ta lấp liếm gần hết, tuy ta không thể biết được quá trình nhưng có thể đoán ra đôi chút.”
“Ta sống cũng đã nhiều năm rồi, cuộc chiến vào hai ngàn năm trước ta cũng đã tận mắt chứng kiến, ta biết Ma quân rất mạnh, mạnh đến mức khiến cho bốn vị đế tôn phải băn khoăn lo nghĩ, thế nên sau khi trừ khử được Ma quân, các ngươi đã chia hồn phách của Ma quân làm năm để ngừa hắn sống lại, trong đó có một dải hồn bị trấn áp tại vực sâu Thất Hải, còn bốn dải hồn khác thì phân ra phong ấn trong thần hồn của mình, trừ phi Ma quân đánh bại cả tứ cực đại đế, nếu không hắn tuyệt đối không có khả năng giành lại hồn phách để phục sinh.”
“Nhưng Ma quân hồi sinh ở vực sâu Thất Hải năm đó lại có tới hai dải hồn phách trong người, một bị phong ấn ở vực sâu Thất Hải năm xưa, còn một là của vị đế tôn nào đây?”
Tuy đây là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Lương Ung không hề có ý nghi vấn.
Tử Vi nhìn hắn với vẻ hứng thú như đang tò mò chờ đợi đáp án của hắn.
Lương Ung bèn nói tiếp: “Đông cực Thanh Hoa đại đế và Tây Phương Thái Cực Thiên hoàng đại đế đều đang ở thần giới, thần môn không mở dĩ nhiên họ không thể nào xuất hiện ở nhân giới, dải hồn ấy không thể nào là của họ, còn Nam cực Trường Sinh đại đế thì vốn không có mặt khi Ma quân hồi sinh. Cho nên chỉ có thể là kẻ năm xưa đã hao hết thần lực dẫn tới hồn phi phách tán, tốn hết hai ngàn năm để ngưng tụ hồn phách, chuyển thế làm người…”
Nói đoạn hắn ngước lên ánh sao rực rỡ trên đầu, sau đó lại quay về với Tử Vi: “Cũng chính là Bắc cực Tử Vi đại đế.”
“Một khi đã có đầu mối thì muốn suy luận cũng đơn giản thôi.” Lương Ung nói tiếp: “Ma quân lấy ra hồn phách trên người đế tôn nên hồn phách của đế tôn nhất định sẽ bị tổn thương rồi rơi vào hôn mê, mà trong trận chiến sáu mươi năm trước chỉ có một người bị thương hôn mê thôi.”
Tử Vi đại đế đã ngồi xuống bên bàn trên đài ngắm sao từ lúc nào chẳng hay, tuy hắn do biển sao biến ảo thành hình người không có thực thể, trông chẳng khác nào một bóng sao mông lung huyền ảo, nhưng hắn vẫn chống cằm trông như thật, cất giọng nhu hòa: “Ngài nói, ta nghe.”
“Ta nói xong rồi.” Lương Ung bước tới bên cạnh bàn, ngồi xuống đối diện Tử Vi: “Đế tôn, hoặc phải gọi là… Không Thiền phái Mộ Sơ Lương.”
Nghe tới đây rốt cuộc Tử Vi cũng bật cười khẽ, đối mặt với Lương Ung.
Ánh sao trên bầu trời dường như còn sáng hơn đôi phần, một quầng sáng nhạt màu lướt qua trước mặt, tới khi quầng sáng ấy biến mất, bóng người lấp lánh ánh sao kia đã hóa ra hình thể chân thật. Người nọ ngồi trước mặt Lương Ung, gương mặt nổi bật trong sắc đêm đen tuyền khiến đường nét càng thêm nhu hòa, đây chính là gương mặt của người đã chết vào năm mươi năm trước, đã bị thế nhân quên lãng từ lâu, cũng đã từng là đại đệ tử của Không Thiền phái, Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương mỉm cười ôn hòa, không hề kinh ngạc vì bị người ta vạch trần thân phận.
Lương Ung rũ mắt hồi lâu mới nhấc bầu rượu trên bàn lên châm vào hai chiếc chung rỗng, đoạn đẩy một chung tới trước mặt của Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương nhìn thoáng qua nó mà không nhận lấy.
Lương Ung nói: “Có phải đế tôn đang nghĩ ta sẽ làm gì tiếp theo không?”
Mộ Sơ Lương mỉm cười lắc đầu, nhìn đáp lại hắn rồi mới nói bằng giọng khoan thai: “Chẳng cần phải suy nghĩ, dù sao ngài có làm gì tiếp theo, chỉ cần ta ở đây thì ngài cũng chẳng làm gì được cả.”
Đối diện với câu đáp trả này của Mộ Sơ Lương, Lương Ung vẫn bình thản uống một hớp rượu rồi mới tiếp lời: “Đế quân hiện tại đang ở thể thần hồn, thân xác không có ở nhân giới, thế thì đế tôn định lấy hồn thể này để giữ chân ta bao lâu đây?”
Mộ Sơ Lương không trả lời, nhưng trong mắt hắn vẫn chứa ý cười, cứ như không hề lo về chuyện này.
Do đó Lương Ung bèn đổi giọng: “Thần hồn không thể rời khỏi thân thể quá lâu, tuy đế tôn dùng hồn thể để vào nhân giới, nhưng cuối cùng ngài vẫn phải về lại thần giới thôi.”
“Ngài đừng quên, ta vẫn còn một thân thể ở nhân giới.” Mộ Sơ Lương dường như đã liệu trước từ lâu: “Thân thể ấy tuy đã hư hại, nhưng chắp vá sửa sang lại thì vẫn còn xài được.”
Thân thể đó dĩ nhiên là thân thể của Mộ Sơ Lương Không Thiền phái.
Có điều trong lòng cả hai đều hiểu rõ, thân thể của con người không tài nào thi triển năng lực của thần, nếu thần hồn của Tử Vi đại đế quay lại thân thể ấy thì thần lực sẽ giảm đi đáng kể. Ấy cho nên Mộ Sơ Lương mới canh giữ ở đây, nếu không cần thiết thì tạm thời sẽ chưa trở lại thân thể đó.
Hai người rơi vào yên lặng, mãi tới khi Lương Ung đặt chung rượu xuống, phá tan yên tĩnh: “Đế tôn thật lòng nghĩ rằng kiềm chế ta thì Trung Nguyên sẽ có cơ hội thắng Thập Châu ư?”
Mộ Sơ Lương ngẫm nghĩ chốc lát rồi hỏi ngược lại: “Bách Lý Khinh sao?”
“Trừ đế tôn năm xưa ra thì chưa một ai trong Trung Nguyên có thể thắng được mưu sĩ Bách Lý Khinh cả.” Giọng Lương Ung chắc nịch.
Mộ Sơ Lương cười nói: “Đảo chủ có lẽ quá xem thường Trung Nguyên rồi, nào phải chỉ Thập Châu mới có dị sĩ tài ba, Trung Nguyên rộng lớn thế kia, trải qua năm dài tháng rộng có bao nhiêu nhân tài mới nổi, hôm nay nhất định đã có người đủ sức khắc chế Bách Lý Khinh rồi.”
Lương Ung nhướng mày nói: “Tiêu Vân Khâm?”
Khi Mộ Sơ Lương nghe thấy cái tên đã lâu chưa được nghe này thì bất giác mỉm cười: “Ta vô cùng tin tưởng vị sư muội này của mình.”
“Thế thì mời đế tôn ở lại đây theo dõi ván cờ này với ta, được chăng?”
Mộ Sơ Lương đứng dậy bước tới đài ngắm sao bên cạnh, nhìn xuống bóng sao in lên mặt biển sóng sánh, rồi phất tay áo về hướng bờ biển xa xôi ngút tầm mắt. Gió nổi lên như khuấy động ánh sao chập chờn chìm nổi trên mặt biển, khiến chúng càng thêm lấp lánh.
Rồi hắn rời mắt khỏi cơn gió biển, cười nhạt đáp: “Ta cũng có ý đó.”
*
Vực sâu Thất Hải giờ đây có lẽ không nên gọi là vực sâu nữa rồi, vì ngọn núi bao quanh nó đã bị bọn Vân Khâm bổ ra làm đôi, biến thành đá vụn nằm chổng chơ hai bên.
Bọn Vân Khâm đứng ở giữ đống đất đá ngổn ngang mà lặng đi, chẳng ai hé răng.
Mãi tới khi Vân Khâm xách Uẩn Hoa kiếm quay lại bên cạnh Phượng Tuyên.
Vẻ mặt Phượng Tuyên bây giờ hơi thiếu tự nhiên chút xíu, cậu ngó Vân Khâm rồi liếc qua thanh kiếm trong tay nàng, cứ như đang đấu tranh gì đó, bẵng qua một lúc cậu mới lên tiếng như đã hạ quyết tâm: “Ờ, thanh kiếm đó, tỷ cứ…”
“Kiếm của đệ trả lại cho đệ là đương nhiên.” Vân Khâm trả kiếm vào tay Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên bê kiếm, mắt đứng tròng hồi lâu mới nói: “Nhưng đây không phải là di vật của vị sư huynh tỷ thích sao?”
“Thứ sư huynh để lại cho tỷ còn nhiều lắm.” Vân Khâm cười cười, xoa xoa đầu cậu: “Hơn nữa đây cũng là đồ cha đệ để lại cho đệ mà, nếu năm đó sư huynh đã đổi thanh kiếm này cho cha đệ thì lý nào tỷ lại đòi về được chứ.”
Nói rồi Vân Khâm bồi thêm: “Thanh kiếm này đã gãy nhiều năm nên dùng cũng không tiện lắm, nếu đệ không ngại phiền thì có thể theo tỷ tới Không Thiền phái một chuyến, để sư tỷ của tỷ sửa kiếm lại cho đệ.”
“Thiệt không?” Phượng Tuyên trợn tròn mắt, khi nghe tới ba chữ Không Thiền phái mắt nó bỗng vụt sáng, nói ngay: “Vậy đệ có thể… bái nhập Không Thiền phái không?”
Vân Khâm nghe thấy câu này thì nét mặt hơi giãn ra, gật đầu nói: “Nếu đệ muốn gia nhập Không Thiền phái thì dĩ nhiên là được.”
Đến đây Phượng Tuyên mới toét miệng cười tươi rói, trong khi Mạch Trì bên cạnh nghe vậy thì cất giọng chen vào: “Nếu đã không sao thì tới lượt ta đi đây.”
Vân Khâm và Phượng Tuyên đồng thời ngoảnh sang Mạch Trì, Mạch Trì khoanh tay dựa vào một tảng đá lớn nom khá là nhàn, nhưng Vân Khâm lại nói: “Mạch Trì công tử, ta còn một yêu cầu quá đáng, hy vọng huynh có thể theo ta đi gặp một người được không.”
Mạch Trì chau mày nhưng không từ chối ngay, qua hồi lâu mới gật đầu đáp: “Được.”
Vân Khâm gật đầu cám ơn, Phượng Tuyên thì kéo kéo vạt áo nàng hỏi dồn: “Chúng ta phải gặp ai? Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
“Tiếp theo…” Vân Khâm đang định trả lời thì chợt cảm thấy ánh sao trên đầu rọi chếch xuống, nàng kinh ngạc ra mặt, lúc ngẩng đầu lên thì thấy trên đầu tỏa rợp ánh sao, vô số ánh sao lấp lánh tô điểm trên bầu trời đêm chảy trôi xuống như thác đổ, mông lung mà mờ ảo, chiếu sáng con đường trước mặt như tiên cảnh.
Chỉ trong chốc lát Vân Khâm lại phát hiện ánh sao đó dường như đang di động, chúng tỏa sáng lấp lánh từ chỗ bọn Vân Khâm rồi di chuyển về một hướng trong màn đêm, càng lúc càng có nhiều ánh sao hội tụ về nơi đó, cứ như đang dẫn đường cho họ vậy.
Vân Khâm ngẩn ngơ tới nỗi không chớp mắt lấy một lần, nói: “Chúng ta theo nó đi.”
Ánh sao dẫn đường trong đêm khuya tĩnh lặng, Vân Khâm dẫn Phượng Tuyên và Mạch Trì đi theo ánh sao kia, chẳng biết sẽ đi về đâu.