Chân Tiểu Tiểu vừa nói vừa lắc lắc bình sứ nhỏ trong tay, Hương Nhị Đan va chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thuý.
"Mấy viên đan dược này vẫn nên để cho nhóm Độc Nhãn Lang ăn đi, dù sao chúng nó tát một cái cũng có thể đánh ra một cái hố, giỏi hơn ngươi nhiều, chỉ biết trơ mắt ếch ra nhìn."
Không! Lão tử mạnh bạo đó được không?
Sự ghét bỏ của Chân Tiểu Tiểu đã tổn thương sâu sắc tới tâm hồn mong manh của cá sấu yêu, cảm xúc xoắn xuýt mâu thuẫn, dường như sắp xé người nó ra thành hai nửa.
Một nửa hận Chân Tiểu Tiểu cực điểm, một nửa lại sợ nàng cầm bình sứ đi mất.
Quá ngon! Quá ngon! Cho ta cho ta cho ta hết, đừng lãng phí trên người con sói lắm lông ẽo ợt đấy!
Dưới tình thế cấp bách, cá sấu yêu bất chợt lia mắt về phía tiểu đệ Độc Nhãn Lang đang nhếch miệng xem trò vui bên cạnh Chân Tiểu Tiểu.
Cốp!
Tiểu Hắc Mao đối diện với đôi mắt kỳ dị, đột nhiên đâm tới gốc cây gần đó, tự làm mình vỡ đầu chảy máu.
Chân Tiểu Tiểu giật mình sờ cằm.
Chẳng lẽ mắt cá sấu yêu thật sự có chút bản lĩnh? Nhưng do nàng là chủ của Thú Linh Thạch nên mới miễn nhiễm sao?
Chớp chớp mắt, Chân Tiểu Tiểu lại bước tới trước Khoá Sơn Đại Trận, cúi đầu thầm thì với cá sấu yêu một lúc. Khi rời đi, gương mặt nhìn có vẻ cực kỳ hài lòng.
Ngày đi săn đã đến.
Cốc chủ rời khỏi tông môn nhiều ngày, không biết đi làm việc gì? Nhưng hắn vắng mặt cũng không hề ảnh hưởng đến sự hăng hái của đệ tử Thất Diệp Cốc dành cho cuộc sắn thú Hắc Điền.
Sư tổ khai sơn hạ cấm chế lên dược điền, các trưởng lão Trúc cơ kỳ không thể can thiệp vào mảnh rừng rậm u ám. Đối với đệ tử cấp thấp mà nói, rừng Hắc Điền là một danh từ kinh khủng, nhưng đối với những đệ tử tinh anh Ngưng khí tầng chín tầng mười, thì trận vây săn mỗi hai mươi năm một lần này, lại là một hồi thịnh yến của cường giả không thể bỏ qua!
Trong rừng dược liệu tươi tốt, tới chín phần cây giống được lão tổ lập tông chính tay trồng, đều là loài quý hiếm không tìm được ở nơi khác. Thảo dược càng lâu năm thì càng giá trị, nếu hái được linh thảo hơn ba trăm năm tuổi, sẽ được tông môn trọng thưởng!
Hơn nữa, lần này các trưởng lão Dược Các đã lên tiếng, muốn tìm Địa Hoàng Tinh ba trăm năm tuổi trở lên, Kim Thai Thảo, Chu Quả màu đỏ, bông hoa hồng Vô Danh, và cả tim của nhện hoàng. Bảng giá đưa ra khiến người ta không khỏi động tâm, nếu không có cấm chế của lão tổ, chỉ sợ mấy vị trưởng lão Trúc cơ cũng sẽ tự mình ra tay, làm sao có chỗ cho bọn hậu bối kiếm của hời?
Sáng sớm, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão, hai mươi đệ tử tinh anh của Thất Diệp Cốc, và tất cả đệ tử Ngưng khí cảnh bình thường đồng loạt hạ xuống trước cánh rừng.
Phía sau Hoàng Dược lão là đám người Tương Khiêm, Lạc Nhĩ.
Tu vi của đệ tử Dược Các không cao, cao nhất cũng chỉ là Ngưng khí tầng năm mà thôi, so với những đệ tử ưu tú do các trưởng lão khác truyền dạy, bọn họ hiển nhiên không đủ thực lực.
Nhưng nếu có thể mời được họ cùng đồng hành trong rừng, nhất định có thể giảm xác suất bị trúng độc xuống thấp nhất, đồng thời dễ dàng hái được thảo dược đặc biệt!
Một nhóm người mặc áo choàng vàng đứng trong đám đông, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Hồ trưởng lão có mười bốn đệ tử bình thường và năm đệ tử tinh anh tham gia săn thú. Người đứng đầu là Trọng Tử Hưng, một trong những tu sĩ Ngưng khí mạnh nhất trong tông môn ngoại trừ Kỷ Thanh Y. Chính vì nguyên nhân này nên trên người hắn treo đầy pháp bảo lấp lánh long lanh.
Không những đầu đội Bạch Ngọc Quan, chân đi Đăng Vân Ủng, thắt lưng tơ tằm ngũ sắc, mà hai tay hai chân trên cổ còn đeo Ngũ Hành Hoàn bằng chất liệu và màu sắc khác nhau, dưới ánh mặt trời, quả thực sáng loè loè như đèn kéo quân.
So với những pháp bảo chói mắt đó, quả cầu lông màu xám trang trí trên vai hắn dễ dàng bị người ta bỏ qua.
Trọng Tử Hưng xuất hiện đương nhiên khiến cho nữ đệ tử của Thất Diệp Cốc thét chói tai.