Tia nắng sớm đầu tiên hắt tới Chân Tiểu Tiểu đang ngồi xếp bằng trên đất, hai mắt nàng nhắm nghiền, đan điền trong cơ thể xuất ra một dòng khí nhỏ bé yếu ớt.
Gió nhẹ lướt qua, Bát Nhãn Tri Chu vẫn canh giữ bên người nàng bỗng dưng đứng lên, nghi hoặc và bất an khi thấy mỗi gốc bảo bối thành thục trong vườn thuốc, đều bắt đầu phụt lên mây khói nhàn nhạt.
Tiếp đó, trái cây đỏ đậm nhanh chóng trở nên ảm đạm, Tiếu Oanh Đằng tươi tắn thì héo rũ……
Em gái nó! Có kẻ gian trộm dược trên đầu lão tử?
Bát Nhãn Chi Chu như gặp phải đại địch, bày ra tư thế công kích, liều mạng trừng mắt tìm kiếm đối thủ, nhưng rồi ngạc nhiên phát hiện, từng đợt từng đợt dược khí hội tụ lại trên không trung, tiếp đó theo gió bay vào miệng mũi thiếu nữ bên cạnh!
“Hô!”
Chân Tiểu Tiểu hút vào dược hương, phun ra trọc khí, tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng một viên mãn, mơ hồ sắp đột phá bình cảnh của tầng hai!
Lòng nàng tràn đầy vui sướng, nhưng không biết rằng thiên tư của mình kinh người mức nào. Đệ tử tầm thường có thể Ngưng khí trong ba tháng sau khi nhập môn, lập tức sẽ trở thành đối tượng cần chú trọng bồi dưỡng. Mà nàng tu luyện chưa đến nửa tháng, đã chạm tới ngưỡng cửa Ngưng khí tầng hai, hơn nữa khi hấp thu linh khí, dường như còn bá đạo cướp đoạt mọi tạo vật trong thiên địa.
“Tiểu Bát Nhãn, hôm nay không săn sói nữa, gần đây Tiểu Chúc Chúc quá béo rồi, mắt cũng sắp bị thịt chen không thấy đâu, mấy ngày nay cho hắn ăn chay.”
Bát Nhãn Tri Chu kính sợ gật gật đầu với Chân Tiểu Tiểu, nhanh chóng xoè ra tám cái chân to chạy biến vào rừng.
Kỳ thực, nó từng rất ghét bỏ cái tên “Tiểu Bát Nhãn” này, vừa khó nghe vừa không có khí thế. Biết sao được, chủ nhân thống hận chữ “Tiểu” sâu sắc vô cùng, tất cả người bị nàng đặt tên, đều trốn không thoát vận rủi chữ “Tiểu”, ví dụ như: Tiểu Chúc Chúc, Tiểu Bát Nhãn, . . . Còn có một con cá sấu yêu ôm nỗi oán niệm rình ngoài Khoá Sơn Đại Trận, răng nghiến nát rơi đầy đất, gầy thành củi khô, mà nó nhất quyết không rời đi, được nàng gọi là Tiểu Thấu Minh.
“Vẫn có chút không quen oa.” Xoa xoa bộ ngực to ra một vòng, Chân Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn nhện lớn biến mất trong rừng rậm sâu hút. Mỗi khi nàng nghĩ đến ngực mình lớn lên là nhờ một cục đá chứa côn trùng, lập tức sẽ thấy lạnh cả sống lưng, nhưng nếu xoa xoa một chút, thì xúc cảm khiến người ta thoả mãn đó lại nhanh chóng quét sạch mọi sự bất an.
Chân Tiểu Tiểu bình ổn tâm trạng, thuận tay bứt lên một bông hoa hồng đặt dưới mũi tinh tế ngửi. Nào biết hoa này vô cùng kỳ quái, vừa mới rời cành, đã khô héo từ đầu đến đuôi, ngay cả gốc cây đang mọc trên đất cũng trở nên đen như than.
“Cứ chết như vậy? Hơi quá mong manh đi? Còn nhiều linh thảo lạ trong dược điền, nhưng không thấy ghi trong sách thuốc, ta vẫn nên cẩn thận một chút.” Đau lòng cho bông hoa bị mình phá hủy, Chân Tiểu Tiểu nhổ lên gốc cây héo rũ dưới dất, nhét nó và cả nhánh hoa vào tay áo.
Nhưng đúng lúc này, lệnh bài đệ tử bên hông đột nhiên sáng lên.
“Ơ? Đã lâu không ai tìm ta, ngày hôm nay là ai tới?”
Không đánh thức Tiểu Chúc Chúc ngủ trên sàn nhà, Chân Tiểu Tiểu huýt sáo, lập tức một con Độc Nhãn Lang có bộ lông đen tuyền chạy ra từ trong rừng. Thực lực của nó không thua kém tu sĩ Ngưng khí tầng sáu, chờ Chân Tiểu Tiểu lên lưng rồi phi như bay tới bãi đất ngoài rừng.
Ngay cả lão đại Bát Nhãn Tri Chu cũng cam tâm làm tọa kỵ, có thể được đối tượng lão đại thần phục cưỡi, Độc Nhãn Lang hiển nhiên vui thích.
Trước khi bị người nhìn thấy, Chân Tiểu Tiểu nhảy xuống lưng sói, đi bộ đến bãi đất trống trải, nàng không muốn người khác phát hiện bí mật của mình. Nếu có người cướp đi Thú Linh Thạch, chẳng phải sự nghiệp nuôi lớn bộ ngực của nàng, sẽ bị đá về khởi điểm?
Từ xa, đã thấy bóng dáng Dương Cốc Vũ nhón chân ngóng trông trên thảm cỏ, trong lòng Chân Tiểu Tiểu lập tức vui mừng, bước nhanh hơn hô lớn tiếng: “Tiểu Vũ, ta tới rồi!”
_NL_
Thích ăn cháo – Tiểu Chúc Chúc
Có tám mắt – Tiểu Bát Nhãn
Biết ẩn thân – Tiểu Thấu Minh
Năng lực đặt tên của Tiểu Tiểu quả nhiên được chân truyền từ cha mà~