Chớp nhoáng, một con nhện to bằng căn phòng xuất hiện giữa màn sáng trong suốt, rồi "ầm" rơi xuống mặt đất. Bởi vì hai người cách nhau quá gần, nên mấy cái chân sắc nhọn của nó suýt chút nữa cắt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Tiểu Tiểu.
"Ôi trời ạ!"
Chân Tiểu Tiểu che miệng hô lên kinh hãi, hoá ra Thú Linh Thạch cũng không giết Thú vương của Hắc Điền, chỉ là tạm thời giấu nó trong cục đá thôi!
Người còn hết hồn hơn Chân Tiểu Tiểu, không ai khác ngoài Bát Nhãn Tri Chu, chẳng hiểu mô tê gì đã bị nhốt vào một cục đá. Nó đường đường là bậc Thú vương thống trị rừng rậm Hắc Điền nhiều năm, chưa từng phải chịu ủy khuất thế này, vậy mà ù ù cạc cạc lại ngồi tù rồi?
Sau khi nhìn rõ mặt mũi Chân Tiểu Tiểu, Bát Nhãn Tri Chu lập tức rít gào thảm thiết!
Chính là ngươi! Chính là nhân loại chết tiệt ngươi! Đầu tiên lấy độc đan dụ ta, rồi dùng yêu pháp giam lão tử vào một mảnh hỗn độn! Hiện tại lão tử cực khổ thoát ra, nhất định phải băm ngươi thành tám khúc để trút nỗi hận trong lòng!
Nhện hoàng tám mắt nổi điên, Ngưng khí đỉnh cũng không ngăn được!
Gió mạnh cắt ra mấy vết thương trên mặt Chân Tiểu Tiểu, vạt áo nàng bị cuồng phong xé rách, bay vào đêm đen âm trầm, thú uy nặng nề nghiền ép xương bả vai răng rắc giòn vang, dường như sẽ gẫy vụn bất cứ lúc nào.
Phải chết ư?
Đối mặt với nguy cơ tử vong, trong đầu Chân Tiểu Tiểu đột nhiên hiện lên bầu trời rợp bóng kiếm, hiện lên hình ảnh Thần ma tóc đỏ ngạo nghễ nhìn thiên địa!
Ta là. . . người đạp thiên!
Một cỗ xúc động trước nay chưa từng có dâng lên dưới đáy lòng, thúc đẩy Chân Tiểu Tiểu lại lần nữa đưa tay cầm chặt cục đá trôi nổi giữa không trung, trong tiếng gào thét của cự thú không lùi mà tiến, vững vàng bước ra một bước!
Đây là một bước quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.
"Nghiệt súc, quỳ xuống cho ta!"
Mây đen che khuất mặt trăng, bóng đêm nuốt trọn người thiếu nữ, hơi thở nặng nề của con nhện phả vào tóc mai trên trán nàng, dường như có thể vặn gãy cần cổ mảnh khảnh bất kỳ lúc nào. Nhưng giữa đường mi nét mày của nàng lại toát ra khí thế khiếp người, ánh mắt sắc bén khiến Bát Nhãn Tri Chu đang nổi điên cũng không khỏi e dè chần chờ.
Bởi nó hiểu được, dũng khí này không phải cố ý làm bộ.
Mà là dấu vết của vô số chiến ý khắc ghi trong huyết mạch!
Mặc dù bị sự từng trải hạn chế, mặc dù bị tu vi trói buộc, nhưng tới một ngày nào đó, được chiến hỏa gột rửa, chắc chắn sẽ toả ra hào quang chói mắt. . .
Khí thế vương giả!
Sau khi thiếu nữ lạnh lùng quát lớn, một đạo ánh sáng trong suốt bay ra từ cục đá, im hơi lặng tiếng bao phủ con nhện. Vầng sáng nhìn như mềm mại đó, lại có thể lập tức ép con yêu thú cường đại tu vi Ngưng khí đỉnh này phải nằm rạp dưới đất run bần bật.
Trên mặt Tiểu Chúc Chúc còn hiện rõ dấu bàn tay, kinh ngạc đứng ở cửa nhà tranh, nhìn Tiểu Tiểu linh hoạt nhảy lên lưng Bát Nhãn Tri Chu, tiếp theo vụng về gian nan thử điều khiển nó di chuyển.
Nhưng ước chừng chỉ qua vài hơi thở, Bát Nhãn Tri Chu đã lung la lung lay chở Chân Tiểu Tiểu bò một vòng ngoài nhà tranh, cuối cùng dừng lại trước cửa.
"Tiểu Chúc Chúc, trèo lên đây!"
Chân Tiểu Tiểu nắm chặt một nhúm lông cứng trên đầu Bát Nhãn Tri Chu, cúi người đưa tay về phía tên ngốc.
Lúc này, đôi mắt thiếu nữ rực rỡ như vì sao, sáng lấp lánh trong bóng đêm, nháy mắt đã khiến sao xa đầy trời ảm đạm thất sắc. Mái tóc nàng còn đen hơn đêm tối, uyển chuyển bay múa theo làn gió. Một thân váy xanh như hoà vào mộng cảnh mờ ảo, mới liếc mắt cũng làm cho người ta quên đi ba ngàn nhánh sông trên nhân gian, từ đó trong mộng chỉ có một bóng xanh quấn quanh linh hồn.
Tất cả mọi thứ xảy ra ở trước mắt cực kỳ bất thường, nhưng lại tự nhiên tựa như vốn là như thế.
Không cách nào cự tuyệt được bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế kia, Tiểu Chúc chúc chậm rãi buông lỏng nắm đấm đang siết chặt, vết thương trong lòng bàn tay do lúc trước dùng sức quá độ cũng nhanh chóng hồi phục.
Hắn nhảy lên, ôm lấy vòng eo mảnh mai mềm mại, tiếp đó thiếu nữ điều khiển cự thú, hai người cưỡi nó thoải mái lao nhanh giữa màn đêm trong rừng rậm Hắc Điền.
_NL_
Nhìn thoáng qua, hôm nay nội dung và tiêu đề của chương không hợp nhau.
Nhưng bản Mao cực kỳ thích chương này, vì nó là bước ngoặt cuộc đời của cả Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc.
Thuỷ chung son sắt, chiến huyết sôi trào, một đời tiêu dao.