“Nhìn gì mà nhìn? Ta chết cóng, ngày mai ngươi không có cháo húp.”
Chân Tiểu Tiểu nhắt chặt hai mắt, lạnh đến mức co thành một cục.
Ngực phẳng cũng không phải là không có lý do, dinh dưỡng đều cung cấp cho da mặt càng ngày càng dày rồi, hệ tiêu hóa thực sự không dễ dàng gì.
Vẻ mặt sửng sốt, Tiểu Chúc Chúc quả nhiên nhanh chóng nằm thẳng, xoay người, duỗi tay ôm lấy Chân Tiểu Tiểu đang co ro vì quá lạnh.
Ấm áp dần dần xuyên qua lớp quần áo, truyền tới người Chân Tiểu Tiểu, một lát sau, nàng rốt cuộc thở ra một hơi ấm.
“Cảm ơn… Cảm ơn…”
Giọng Chân Tiểu Tiểu nhỏ như muỗi kêu, cảm thấy thấp thỏm nên hé mắt, nhưng giờ phút này, đập vào mắt nàng lại là khuôn mặt đang say ngủ, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, còn treo vệt nước mờ mờ.
Ta ngất!
Tên nam nhân bất lực nhà ngươi, ôm một mỹ nhân như ta mà còn có thể yên tâm ngủ ngáy?
Cảm thấy sự tự tin bị sỉ nhục nghiêm trọng, Chân Tiểu Tiểu giận dữ véo một cái thật mạnh trên mặt tên ngốc.
Có lẽ là quá mệt mỏi, hoặc bị thương quá nặng, bị véo sưng phù cả má nhưng Tiểu Chúc Chúc cũng không tỉnh, ngược lại còn ôm Chân Tiểu Tiểu càng chặt. Được ấm áp bủa vây, mỗ nữ đành từ bỏ giãy dụa, không hề buồn ngủ, mở to hai mắt nhìn xà nhà.
Lúc này, những văn tự bị khắc nhập vào đầu lại trở nên vô cùng rõ ràng, liên tục quấy nhiễu suy nghĩ của Chân Tiểu Tiểu.
“Trúc Trung Thạch, ba tấc, màu xanh ngọc có thể dùng, màu vàng thì chất lượng kém.
Hai lạng rưỡi bùn trắng, phải dùng nước sông ngâm ba ngày.
Một đôi Tinh Long Thảo, trộn với nửa lượng Bì Trần Phấn, có thể khử mùi tanh.
Thổ Thảo Trùng được hái lúc nửa đêm, nghiền nát lấy nước, cho vào canh nấu một canh giờ…”
Cẩn thận phân biệt nguyên liệu trong món ăn, Chân Tiểu Tiểu cảm thấy hơi buồn nôn.
Nếu trước đó Thang Khải ăn phải loại canh bùn, đá, sâu này, chắc chắn sẽ ghê tởm đến mức nôn ra cả ruột già!
Những chữ kỳ quái đó chắc hẳn có liên quan với sự mất tích của nhị cha! Rất có thể hắn phát hiện ra cái gì trong cục đá, nên không nói tiếng nào đã bỏ nhà đi.
Chân Tiểu Tiểu dự định ngày mai sẽ thử làm theo công thức chế biến quái dị này, thế nhưng, ngày hôm sau, nàng lại bị một trận ầm ĩ đánh thức.
Đám tay chân của Thang gia, đã vào tận núi sâu tìm người.
“Nha đầu thật độc ác! Không biết mua thuốc độc từ chỗ nào, thiếu gia nôn nguyên một ngày một đêm, đổi tám vị đại phu rồi mà vẫn không chữa được.”
“Cho nên lão gia mới treo thưởng mười lượng bạc, muốn bắt nàng về điểm thiên đăng! Hiện giờ cả thôn đang gà bay chó sủa, đều tìm tung tích của nàng.”
Cái gì?
Chân Tiểu Tiểu bật dậy khỏi giường, vẻ mặt giận dữ khó kìm nén.
Bản cô nương chỉ trị giá có mười lượng bạc?
Mẹ nó!
Thang gia khinh người quá đáng!
“Tiểu Chúc Chúc, dậy, cùng đi đập hai tên chó săn này!”
Sờ tới góc tường, không thấy lò ủ nhỏ đâu, trong phòng chỉ có một mình nàng đang lẩm bẩm lầm bầm.
Thấy một xu tiền đồng rơi ở góc giường, vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu sửng sốt, sau đó không hiểu vì sao lại cảm thấy trong lòng trống trải.
“Sao chúng ta không trở về thôn, đi đến nhà Lý tiều phu làm gì? Cái viện rách này cũng quá hoang vu đi? Hại chân ta sắp trẹo đến nơi.” Thanh âm ngoài phòng vẫn tiếp tục vang lên, từ từ tới gần nhà bếp.
“Ngươi không biết rồi, Chân nha đầu từ bé đã thân với con gái duy nhất của Lý gia, Tử Hoàn, hơn nữa một người băng thanh ngọc khiết, một đứa hoạt bát xinh đẹp, đều là hai mỹ nhân, dù sao cũng bị điểm thiên đăng, đừng phí phạm, ta với ngươi có thể nhân cơ hội. . . hắc hắc hắc hắc!”
Tiếng cười dâm đãng khiến Chân Tiểu Tiểu sởn gai ốc, tuy rằng chân tay nàng nhanh nhẹn, nhưng phải dùng sức của một người chống lại hai nam tử trưởng thành, có hơi khó khăn.
Xem ra nếu muốn đập bọn chúng xả giận, không đấu trực tiếp được, chỉ có thể dùng trí.
Trong khi mưu ma chước quỷ đang nhảy loạn trong đầu Chân Tiểu Tiểu, từ hướng nhà bếp bỗng nhiên truyền ra những âm thanh ầm ĩ kỳ quái.
_NL_
Người còn thảm hại hơn Tiểu Tiểu, chính là Tiểu Chúc Chúc nha, chỉ giá trị. . . một đồng, anh anh anh anh, thật đáng thương. . .
P/S: Điểm thiên đăng là hình phạt thảm khốc cho phụ nữ Trung Quốc xưa. Những người bị hành hình sẽ bị lột sạch quần áo và quấn bằng một chiếc bao vải gai.
Tiếp đó, họ sẽ bị ném vào trong một vạc dầu để dầu thấm vào chiếc bao. Đợt tới đêm khuya thì bị trói ngược lên một chiếc cây cao được dựng sẵn ở pháp trường. Những tên đao phủ sẽ châm lửa vào chân để lửa cháy dần xuống đầu, đau đớn tột cùng. . .