Đan dược do Chân Tiểu Tiểu luyện ra, quả nhiên có tác dụng mạnh mẽ!
Chỉ thấy viên đan vừa vào cổ họng, đệ tử trẻ tuổi lập tức run bần bật, đột nhiên bắn lên từ mặt đất.
Không thấy ngay hiệu quả cầm máu, nhưng trái lại đầu lưỡi lè ra ngoài môi bảy tấc.
"Oẹ!"
Trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, tên đáng thương này trực tiếp đẩy Hoàng Dược lão sang một bên, xông tới lối vào Dược Các, ôm một cột đá lớn nhất bắt đầu nôn ồng ộc từng trận từng trận, âm thanh nôn mửa vang rền không dứt.
"Mẹ kiếp! Chuyện gì thế?"
"Ọe, thật kinh tởm! Ta cũng muốn nôn!"
"Cút ra, đừng phun vào ta!"
"Chẳng lẽ đan của Chân sư muội thật sự có vấn đề?"
Ánh mắt mọi người nhìn Chân Tiểu Tiểu lập tức thay đổi, bọn họ cảm thấy sự đáng sợ nhất của viên đan này chính là, mỗi lần thiếu niên nôn một ngụm, trên mặt sẽ nổi lên một cục u xanh lét khó coi! Chỉ qua hai ba hơi thở, cả người hắn đã biến thành một con cóc lớn xấu xí!
"Cái này … "
Cảnh tượng quen thuộc này đã đánh thức ký ức ngủ say của Tử Hoàn, khiến nàng nhớ tới những thôn dân bị quật ngã, tới ông chủ Chân nằm thẳng cẳng, nhớ tới bản thân tuy kiên trì không ngất, nhưng cũng miệng sùi bọt mép.
Cả người run rẩy dữ dội, ánh mắt lãnh lẽo của Tử Hoàn hiện lên vẻ hoảng sợ hiếm thấy.
Tuyệt đối không ngờ được, tay thối bị ma quỷ nguyền rủa của Tiểu Tiểu còn truyền từ nấu ăn sang đan đạo!
Đáng tiếc nha!
Qúa đáng tiếc!
Rõ ràng ngộ tính xuất chúng, nhưng có tai họa này chen ngang, xem ra ngày sau không thể đi con đường tu luyện cả đan đạo và thú đạo!
Nhưng. . .
Nhưng sao người đó không nôn?
Ánh mắt nghi ngờ của Tử Hoàn lại đột nhiên lia tới Tiểu Chúc Chúc, lúc này nàng mới nhớ tới nam tử cháy đen này, không chỉ từng nuốt đan dược Chân Tiểu Tiểu luyện ra, mà còn bày ra vẻ mặt hạnh phúc húp sạch cháo nàng nấu!
Thiên. . . thiên phú dị bẩm!
Có lẽ thể chất tên ngốc khác thường, không trúng độc của Tiểu Tiểu, hoặc là hắn đã bị Tiểu Tiểu độc ngàn vạn lần, cho nên sức chịu đựng cực cao, duy nhất đầu óc. . . là bị độc đến ngốc luôn!
Thật sự không tìm được nguyên nhân, Tử Hoàn chỉ có thể cẩn thận nhận định Tiểu Chúc Chúc như vậy.
Người càng bất ngờ hơn Tử Hoàn, chắc chắn là Cao Bất Ly đang đứng phía trước.
Ơ? Lão phu rõ ràng chỉ giấu độc vào gió, khiến da kẻ khác xanh lét nổi u, nhưng không thêm thành phần nôn mửa nào mà?
Thấy thiếu niên kia nôn mửa quá thảm thiết, Cao Bất Ly không khỏi giật giật mí mắt, đang giả bộ kinh ngạc cũng thành kinh hãi thực sự.
Mẹ nó! Luyện đan quả nhiên kinh khủng hơn nhiều so với nấu ăn, đã nôn mửa, lại còn có tác dụng phụ là biến thành cóc!
Môi Chân Tiểu Tiểu run run, có chút sợ hãi tay nghề của chinh mình.
"Cái. . . cái này. . . không thể nào!"
Mặt già của Hoàng Dược lão như bị sét đánh, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng gầm rú khàn khàn!
"Tương Khiêm, lại đây!"
Vừa gọi đồ đệ, hắn vừa nhanh chóng lấy ra một viên đan dược màu cam trong tay áo!
Nhất Đan Ngưng Huyết Đan có vấn đề, có lẽ chỉ ngoài ý muốn, hắn muốn thử tác dụng của viên Bão Phúc Đan này.
"Sư phụ. . . Không. . . Không cần. . . "
Trong màn mưa, viên thuốc nhỏ trong tay sư phụ phát ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt, lúc này trông có vẻ thật tươi đẹp rực rỡ, giống như túi độc của rắn hổ mang, giống như thạch tín, ăn vào chết người!
Cũng không phải thằng ngốc, Tương Khiêm thấy tình thế không ổn dứt khoát bỏ chạy, tiếc rằng năng lực có hạn, tốc độ quá rác rưởi, trong nháy mắt đã bị Hoàng Dược lão túm cổ, bị buộc làm một con chuột bạch đáng thương.
Nước mắt xối thẳng!
Cảm giác viên đan đi qua răng cửa, kích thích răng trong miệng run hết lên, dừng ở đầu lưỡi, cắt đứt trăm vạn dây thần kinh, lặn vào cổ họng, mang tới một mùi vị kinh khủng có tính hủy diệt.
Một loạt hương vị xung kích khiến cho người ta phải hoài nghi nhân sinh, cuối cùng đơn giản hoá thành một chữ súc tích!
Oẹ!
_NL_
Đau lòng cho Tương Khiêm một giây.