“Hai tay nắm chặt Thí linh thạch, đánh thức lực lượng tiềm ẩn trong ngươi.”
Thấy Chân Tiểu Tiểu bước tới, thanh âm Hoàng Dược lão trở nên ôn hòa rất nhiều.
Nhận lấy thí linh thạch từ tay sư phụ, đó là một viên thuỷ tinh hơi mờ, nhìn qua không có gì đặc biệt, tựa như cục đường lớn hơi bất thường một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể tan ra dưới ánh mặt trời.
Dựa theo sự chỉ dẫn của Y Hoàng Dược lão, Chân Tiểu Tiểu điều chỉnh hô hấp, chậm rãi khép hai mắt.
Linh căn. . . của ta là gì?
Đây chỉ là một câu tự hỏi.
Trong khoảnh khắc lông mi Chân Tiểu Tiểu che đậy mí mắt, vốn dĩ Thí linh thạch trong suốt lại đột nhiên xuất hiện một điểm sáng đỏ rực!
Màu đỏ xán lạn, không hề pha cam hay tím, sáng ngời lộng lẫy, biểu thị linh căn tinh thuần, đây là một dấu hiệu cực tốt.
“Thật chói loá!”
“Ta vẫn chưa bao giờ thấy phản ứng của lần kiểm tra linh căn nào mãnh liệt như vậy đâu!”
Thấy Chân Tiểu Tiểu gần như chỉ vừa chạm tới, trên linh thạch đã hiện ra ánh sáng, các đệ tử Dược Các lúc trước chờ mong tư chất nàng không ra gì đồng loạt tái mặt.
“Hứ, khi Hoàn Hoàn nhà ta trắc linh, phản ứng còn lợi hại hơn nhiều!” Nhất Tự Mi Liên Sơn Phái vô cùng khinh thường.
“Đúng vậy đúng vậy, mới có một chút sắc đỏ đã chuyện bé xé ra to, xem ra Thất Diệp đan tông nổi danh bao đời, cũng chỉ thế thôi.” Lục Chỉ Nhi nhanh chóng hứng lời.
“Không phải hệ mộc thì tốt, đúng lúc ta khắc chế ngươi, nha đầu thối chết tiệt! Bổn thiếu nhất định sẽ dập hết lửa của ngươi!”
Nghĩ tới Thủy linh căn cường đại của mình, Việt Hồng Quang cười sái quai hàm, ảo tưởng hình ảnh chính mình nhẫm Chân Tiểu Tiểu dưới chân.
Hỏa linh căn, tiểu nha đầu, lão phu không nói sai chứ? Ha ha!
Đại trưởng lão Nguyên Phong đạp kiếm lơ lửng giữa không trung, cười đắc ý vuốt chòm râu, nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua giữa mình với Chân Tiểu Tiểu.
“Mẹ nó! Nháy mắt đã cao hơn ba thước, trung phẩm rồi!”
“Không không không! Đến năm đến năm, ta thấy còn có thể hơn!”
Trong tiếng tranh cãi ầm ĩ của mọi người, ánh đỏ trong tay Chân Tiểu Tiểu càng cháy càng cao, không hề có ý muốn dừng lại ngay lập tức.
Nhìn xu thế lớn mạnh không ngừng như thế, sự vui mừng trên mặt Hoàng Dược lão và Cốc chủ muốn giấu cũng không giấu được.
Thí linh thạch có thể phân biệt rõ ràng lực lượng ngũ hành.
Vàng kim là kim, xanh lá là mộc, xanh lam là thủy, đỏ rực là hỏa, vàng đất là thổ.
Lấy hỏa làm ví dụ, nếu sắc đỏ trong thí linh thạch có thể cao tới ba thước, thì tu sĩ đó có Tạp linh căn hạ phẩm; sáu thước, là tu sĩ Tạp linh căn trung phẩm; chín thước, Tạp linh căn thượng phẩm; gần mười thước, là tư chất Tạp linh căn đỉnh phong.
Còn nếu ánh lửa vượt qua một trượng, thì chứng tỏ Hoả linh căn trong cơ thể người kiểm tra cứng mạnh, đạt tới Chân linh căn!
Chân linh căn, tự nhiên cũng giống Tạp linh căn, phân ra bốn cấp bậc.
Tuy nhiên, trước hết không nói Chân linh căn mạnh hay yếu, mà toàn bộ Thất Diệp Cốc, chỉ Cốc chủ, Nguyên đại trưởng lão và đệ tử đứng đầu chủ mạch Kỷ Thanh Y có tư chất Chân linh căn. Những người còn lại, đều là tu sĩ Tạp linh căn.
Tạp linh căn đỉnh phong đã là gà trong phượng hoàng, giống như cái tên đang vểnh đuôi tận trời Việt Hồng Quang.
“Sáu thước là giới hạn của nàng!”
“Không tốt! Lại bảy, thượng phẩm thượng phẩm!”
“Dẫn đan duyên, còn có Tạp linh căn thượng phẩm, nàng này chắc chắn sẽ tranh vị!” Mấy đệ tử có đan duyên của Dược Các có chút nôn nóng không yên.
“Cao gần một trượng!”
Vào lúc này, không biết ai gào to một tiếng, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, sắc đỏ trong tay Chân Tiểu Tiểu, trong một hô hấp đã đột nhiên vọt cao một đoạn, sắp vượt qua ranh giới giữa Tạp linh căn và Chân linh căn!
Chỉ cần lướt qua khoảng cách này, nàng sẽ từ một nha đầu hương dã trở thành vị thiên kiêu thứ tư có Chân linh căn của Thất Diệp Cốc trăm năm qua!
Không một ai lên tiếng.
Bọn họ nhìn chằm chằm Thí linh thạch trên tay Chân Tiểu Tiểu.
Khi ánh mắt mọi người túc mục, không khí cũng trở nên đặc biệt nặng nề, tựa như lưu động trong vật rắn, mỗi khi hít một hơi đều phải dùng sức lực gấp mười lần.