Đối mặt với Phòng trưởng lão nhiệt tình chào hàng, nháy mắt Chân Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Nàng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Vãn bối … không nắm chắc thuật pháp kia lắm, vẫn là … hoàn thành trước rồi bàn về thù lao.”
“Nói không chừng hiến tế không thành công, còn sẽ gây ra chút hậu quả, đến lúc đó … chỉ mong các vị tiền bối không xách đao chém ta là được.” Chân Tiểu Tiểu tuôn mồ hôi ròng ròng.
Đây chính là lời nói thật.
Quỷ biết Thú Linh Thạch có ra bài theo lẽ thường hay không? Dược tính của viên đan được màu đỏ kia, mình vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ. Huống chi, Thạch Hầu không phải mấy con tinh thú tầm thường, mà là Tiên Thiên Tinh Linh sinh ra từ cục đá. Nó có bị dược tính ảnh hưởng hay không? Còn đang đặt cái dấu chấm hỏi.
Tính tình của Chân Tiểu Tiểu chính là như vậy, đối diện với người lòng mang ý xấu, trước nay đều là thủ khởi đao lạc, không lưu tình chút nào. Tuy nhên, đối diện với gương mặt thân thiết tới sắp vắt ra mật của các trưởng lão Cự Thần Tông, nàng lại bắt đầu lo lắng, mình đến đây liệu có gây ra phiền toái cho bọn hắn hay không?
“Không sao. Cự Thần Tông ta, không sợ nhất chính là phiền toái.”
Đáy mắt Luyện Hỏa lão nhân dâng lên ánh lưu li kỳ dị.
Mặc dù không thường gặp người, nhưng chỉ cần đãi khách, hắn đều theo thói quen trước tiên dẫn khách nhân vào bảo tháp chín tầng của mình.
Có hào quang xán lạn của pháp bảo chiếu rọi, sẽ dễ dàng nhìn thấu nhân tâm nhất.
Tu sĩ ở Đệ nhất cảnh, Ngưng khí, Trúc cơ, Khai quang, bình thường đều sử dụng pháp bảo ở phẩm chất pháp khí.
Tu sĩ ở Đệ nhị cảnh, Kết đan, Nguyên anh, Hóa thần, mới có thể tiếp xúc với linh khí.
Mà vừa rồi, một bầu rượu một cái ô Phòng trưởng lão giới thiệu cho Chân Tiểu Tiểu và Chu Châu kia, chính là linh khí!
Cho dù có thể liếc mắt một cái liền phân biệt phẩm chất của pháp bảo hay không, thì bất kỳ một tu sĩ nào vào trong bảo tháp, đều sẽ lập tức bị ánh hào quang của hai vật hiếm có này hấp dẫn.
Trong số họ, có người khiếp sợ sâu sắc, có người bỗng dưng mừng như điên, có người dâng lên sự hâm mộ trong mắt, có người lại không giấu được vẻ tham lam trên mặt.
Sự kích thích mãnh liệt tới cảm quan trong nháy mắt đó, sẽ khiến người ta đột nhiên không kịp phòng bị mà tiết lộ cảm xúc chân thật nhất dưới đáy lòng mình.
Nhưng ánh mắt Chu Châu trong vắt, biểu tình không một gợn sóng, Chân Tiểu Tiểu càng là nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, rồi bắt đầu thương lượng về việc hiến tế Thạch Hầu.
Tâm tính như vậy, sao người khác có thể không thích?
“Ha ha ha ha!”
Luyện Hỏa lão nhân vui sướng cười ha hả, sau đó nói giỡn: “Xem ra Chân tiểu hữu là chướng mắt những vật ở nơi này của lão phu.”
“Không phải không phải…” Chân Tiểu Tiểu cuống quít xua tay.
“Một khi đã như thế, lão phu liền vì ngươi, chế tạo một kiện pháp bảo hợp ý!”
Thanh âm đột nhiên cao tám độ, trực tiếp đập nát thanh âm cự tuyệt của Chân Tiểu Tiểu trong không khí, Luyện Hỏa lão nhân từ trên cao nhìn chăm chú đôi mắt nàng.
“Ngươi thích pháp bảo như thế nào? Trường kiếm? Dải lụa? Trâm cài? Hay là cung tiễn?”
Chân tiểu hữu thông qua khảo nghiệm của Tông chủ rồi nha!
Sớm biết rõ kịch bản của Luyện Hỏa lão nhân, chúng trưởng lão Cự Thần Tông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong ánh mắt tất cả mọi người đều không giấu được sự thưởng thức đối với Chân Tiểu Tiểu và Chu Châu.
Đó là đương nhiên!
Là hài tử lão phu chọn mà! Phòng trưởng lão kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực.
Bỗng dưng bị ánh mắt của cường giả Nửa bước Kết đan áp bách, nhịp tim Chân Tiểu Tiểu cứng lại, theo bản năng mở miệng phun chữ.
“Đều không thích, ta chỉ thích dao phay.”
Phốc!
Dao … Dao phay?
'Loảng xoảng' một tiếng, các trưởng lão ngất ngay tại chỗ.
Nghe lầm đi?
Chớ nói một nữ oa oa xinh đẹp khiêng thanh dao phay ra cửa chiến địch, cho dù là bộ phận lớn nam tu sĩ của Đông Linh, chỉ sợ cũng khinh thường dùng vũ khí hình dáng thô tục như thế đi?
Nàng đây là có đam mê gì vậy?
“Chân tiểu hữu nha, lý tưởng chớ có quá thấp, ngươi có thể … yêu cầu cao hơn một ít!”
Biểu tình Phòng trưởng lão nứt toác, trong lòng dâng lên cỗ tâm tình hận sắt không thành thép.