Cường đạo nha!
Dám cướp thịt trước miệng hổ!
Cướp xong còn muốn khoe khoang!
Phốc……
Một khắc trước đang hùng hồn con khỉ tông môn nhà mình dưỡng đều là con khỉ tốt, vị đệ tử mặt đỏ tức khắc hộc máu.
Ngao ngao ngao ngao!
Vẫn là lần đầu tiên bị người trắng trợn đào đồ ăn trong miệng, Tiểu Chúc Chúc cáu tiết nhảy dựng lên, lao thẳng truy đuổi con khỉ!
“Không nên!”
Phòng trưởng lão hấp tấp rống to.
“Đó chính là con Thạch Hầu đáng chết kia, tuy rằng không có tu vi gì lại không nghe quản giáo, nhưng đao kiếm bất nhập, nước lửa bất xâm, thân thể cứng đến dọa người, nếu như ngươi chọc nó, cá tính nó tương đối mang thù!”
“Lần trước chỉ là không cho phép nó xuống núi trộm gà nhà bá tánh, kết quả trong một đêm, tất cả phi cầm của Cự Thần Tông đều bị rút trọc lông trên đầu!” Một vị trưởng lão Cự Thần Tông khác lập tức phụ hoạ.
“Lần trước ta không cẩn thận ăn quả đào nó coi trọng, bị nó cho một quyền đánh nát pháp bảo! Xương sườn đứt hẳn ba cây!” Có đệ tử than thở khóc lóc, lên án Thạch Hầu tàn bạo.
“Chẳng qua là một con cá khô, mặc cho nó đem đi đi!”
Mọi người trăm miệng một lời hô to, sợ khách quý còn chưa tới cửa đã bị nâng đi cấp cứu.
Nguyên lai cũng là cái họa tinh!
Chân Tiểu Tiểu chợt nghe đủ loại việc xấu của Thạch Hầu, lại cẩn thận nhìn biểu tình gợi đòn của nó một cái.
Giữa hai mắt con khỉ xám xấu xí này quả thực có một vệt hồng tinh tế, khiến nó khác biệt hoàn toàn so với những con khỉ bình thường. Có lẽ nơi đó, chính là vị trí thức tỉnh thú kỹ Thông Thiên Thần Nhãn.
Còn có dải lông màu đỏ nó quấn trên cổ kia, sao mà … cứ thấy cổ quái như vậy?
Cảm giác áy náy nhàn nhạt quanh quẩn trong lòng nhất thời biến mất.
Kết hợp với sự nhiệt tình của Phòng trưởng lão dành cho mình, và lời lên án bi phẫn của mọi người hiện tại, Chân Tiểu Tiểu tức khắc thể hội sâu sắc tâm tình của bọn họ, chính là muốn ép con khỉ thối sinh ra huyết mạch đời kế tiếp, sau đó đập nhừ tử nó một trăm trận.
Chân Tiểu Tiểu tự nhủ với chính mình dưới đáy lòng.
Con khỉ a, con khỉ.
Mối sinh ý đào hoa này của ngươi, bản cô nương ta tiếp chắc rồi!
“Trả cá khô lại cho ta!”
Đồ ăn vặt cơm chủ đích thân chế biến, Tiểu Chúc Chúc coi như trân bảo, rít gào tung một quyền đánh tới Thạch Hầu.
“Đừng đánh chết, tốt xấu gì vẫn là bảo bối của tông môn nhà người ta đó!”
Chân Tiểu Tiểu biết rõ sức lực của Tiểu Chúc Chúc khủng bố thế nào, ngay cả Hổ Tranh cường tráng như núi còn bị hắn đập bay, cho nên vì cố kỵ tình nghĩa của các trưởng lão Cự Thần Tông, nàng tự nhiên phải cẩn thận dặn dò một câu.
“Dùng sức đánh! Tuyệt đối đánh không chết, nó vốn chính là cục xương cứng! Nhưng thật ra Chu tiểu hữu phải cẩn thận, đừng bị thương a a a!”
Đám người Cự Thần Tông kêu to, cần ai đó có thể đả đảo Thạch Hầu chết tiệt kia, cũng coi như xả ngụm tức cho bọn hắn. Chỉ tiếc, việc này bọn họ trộm thực hiện vài lần, mỗi lần đều lấy kết cục thảm bại của bên ta để chấm dứt.
Ngay lúc mọi người kinh hô, một người và một khỉ, tay và thịt đã va chạm vào nhau!
“Tiểu tặc, tìm đánh!”
Tiểu Chúc Chúc lòng đầy căm phẫn.
Khóc rống đi, nhân loại ngu xuẩn!
Con khỉ hung tàn bưu hãn.
Phanh!
Trong tiếng vang lớn, tia lửa văng khắp nơi, mọi người nghẹn họng trố mắt mà nhìn thấy, Thạch Hầu bách chiến bách thắng thế nhưng bị Chu Châu đánh tới cắm đầu rớt xuống từ cành cây!
Ca dát ca dát ca dát ca dát!
Con khỉ nằm sấp trong vũng bùn run rẩy, răng trên kịch liệt gõ răng dưới, đồng thời miệng phun ra chút vụn đá.
Cá khô trên tay biến mất, chỉ còn lại nửa cái đầu cá không có tí thịt nào!
Hứ!
Xương cốt cũng chỉ cứng hơn con Hổ Tranh kia một chút sao, nếu không phải Tiểu Tiểu nói ta thu điểm lực, ngươi đến chết.
Ném đi một ánh mắt khinh bỉ, nhanh chóng nhét cá khô thân yêu vào miệng, Tiểu Chúc Chúc vứt xuống bại tướng trong tay, quay đầu nghênh ngang mà đi, nét ngạo nghễ bá đạo dào dạt giữa mày thực khiến trái tim kẻ khác kinh hoàng!
Ào ào xôn xao!
Các trưởng lão và đệ tử Cự Thần Tông đồng loạt rớt cằm trên mặt đất!
_NL_
Trên đời, ai có thể tiếp một quyền của Tiểu Chúc Chúc ta?