Nếu đổi là ngày thường, Cữu Tử Mặc quả quyết không dám đòi hỏi lợi ích công khai như thế.
Có thể được Thiếu tôn sư huynh của Chiến Thần Điện đích thân tới đón, đã là vinh quang vô thượng khiến người khác đố kỵ đến đỏ mắt, mình lại đòi hỏi năm lần bảy lượt không biết thỏa mãn thế này, sắc mặt tham lam quả thực vô cùng đáng ghét.
Nhưng tựa hồ tiếp xúc với Chân Tiểu Tiểu một đoạn thời gian ngắn ngủi, nên hắn có được một loại dũng khí làm lơ uy nghiêm của thượng vị giả.
Vô sỉ thì thế nào? Lòng tham thì làm sao?
Phi Long Quan là quê nhà ta không thể dứt bỏ, cho dù bị gán cho thanh danh khó nghe, thậm chí bị sư huynh Nguyên anh cảnh chán ghét, thì khi chưa an bài hết thảy thỏa đáng, ta tuyệt sẽ không dễ dàng rời đi!
Ba yêu cầu!
Liên Tử Trạc đếm kỹ ba yêu cầu của Cữu Tử Mặc ở trong lòng. Trước hắn, ba kiếm hai đao kia đều là chủ động quỳ dưới chân núi Chiến Thần Điện, khiêm tốn chờ đợi mình xuất sơn.
Duy nhất người kiếm tu bố y này, biểu tình là xấu hổ mà sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì tiếng lòng của mình.
Không phải vì chính mình, mà là vì bằng hữu và cố nhân ở phía sau.
Đây mới là … kiếm đạo của sư tôn Vô Cương.
Vô tình là kiếm khách, hữu tình mới là đại tôn một phương thiên địa!
Trên mặt mặc dù không lộ vẻ gì, tuy nhiên trong lòng Liên Tử Trạc ẩn ẩn xem trọng Cữu Tử Mặc hơn một bậc.
“Nơi này có viên Phượng Khất Đan, tặng ngươi, cho ngươi thời gian ba khắc để từ biệt cố nhân.”
Nam tử lấy ra một viên thần đan Vô hà lấp lánh hào quang kỳ dị từ trong tay áo, thời điểm gặp gió lớn, trên thân viên đan dược hơi đỏ hơi vàng kia, thế nhưng dâng lên một mảnh lông vũ phượng hoàng hư ảo!
“Ôi trời ạ! Không nghe lầm đi … Phượng phượng phượng … Phượng Khất Đan? Một khi linh căn chưa nát, thì có thể xoá bỏ hết thảy tổn thương trong kinh mạch, đả thông thiên cốc địa huyền, tẩy luyện linh căn!”
Quần chúng ăn dưa đồng loạt rớt cằm xuống đất, liều mạng giật giật cánh mũi. Tuy rằng, thần đan chỉ có thể xuất hiện trong tay cường giả Kết đan cảnh cũng không thuộc về mình, nhưng điên cuồng hút một ít dược hương nó phát ra ở trong không khí, dường như kinh mạch tắc nghẽn trong cơ thể mình đã thông thoáng không ít.
“Đa tạ Liên sư huynh, ân này suốt đời khó quên.” Nhận lấy đan dược Liên Tử Trạc đưa, Cữu Tử Mặc liên tục nói lời cảm tạ, biểu tình thập phần áy náy.
Hôm nay yêu cầu quá nhiều, ngày sau ở Chiến Thần Điện, mình nhất định phải chăm chỉ tu kiếm, Thiếu tôn sư huynh nói cái gì làm cái đó, tuyệt đối không có nửa câu oán hận.
Sau khi nói lời cảm tạ với Liên Tử Trạc, Cữu Tử Mặc nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đặt Phượng Khất Đan vào trong tay Hùng bá, căn bản không có một chút do dự.
“Ngốc … Đứa nhỏ ngốc!” Hùng lão hán nhịn không được nước mắt liên liên, kích động đến không nói ra lời.
Nếu viên đan dược này quả thực tốt như trong truyền thuyết, vậy hắn nắm chắc mười phần có thể khôi phục thực lực Trúc cơ viên mãn của mình năm đó, thậm chí còn thêm một ít tự tin đột phá Khai quang!
Rống rống rống rống!
Khiếu Thiên Nguyệt Hùng đi theo phía sau hắn vui mừng rít gào.
Ngao ngao ngao ngao!
Trong lòng ngực Cữu Tử Mặc phát ra một tiếng đáp lời non nớt thanh thuý, Tiểu Nguyệt Hùng tỉnh, vươn nắm tay cuồn cuộn thịt của nó ra với mọi người.
Người này … bộ dáng cũng không tệ lắm.
Đứng cuối đám người, Chân Tiểu Tiểu kỳ thật vẫn luôn đánh giá nhất cử nhất động của Liên Tử Trạc.
Năm kiếm năm đao của Đông Linh, cuối cùng đều phải gọi hắn một tiếng sư huynh!
Hiện tại, mình cần để lộ hắc đao truyền thừa sao?
Nhưng Chiến Thần Điện hình như thực nghiêm túc, chỉ cho Cữu Tử Mặc nghỉ ngơi ba khắc đã phải nhập điện tu luyện. Nhìn xem tu vi của Liên Tử Trạc là có thể hình dung sinh động, Chiến Thần Điện chắc chắn sẽ tụ tập đầy các vị lão đại, tùy tiện xách ra một người đều là nhân vật tàn nhẫn dùng một tay là đủ nghiền chết chính mình!
Nghĩ đến đây, Chân Tiểu Tiểu liền run cầm cập, ẩn rồi lại núp ánh mắt của mình.
Thôi bỏ đi, bản cô nương không thích hợp bị người quản giáo, vẫn là thừa dịp chưa bị phát hiện, tiếp tục vui sướng chơi đùa đi!
_NL_
Sai một ly đi một dặm, nhờ Chân Tiểu Tiểu hiểu nhầm mà Liên Tử Trạc may mắn bảo vệ được Chiến Thần Điện của mình (tạm thời).