“Là viện quân của Cự Thần Tông đến!”
Vũ Nhạc Vi vui mừng cười ha hả, nhất thời quên mất mình vừa oán trách phụ thân và tình lang.
“Không … Không phải……” Sắc mặt Vũ Võ chợt xanh mét.
Bởi vì hắn thật sự quá quen thuộc với thú uy này, từ nhỏ hắn đã nghe sư phụ nhắc tới một con tinh thú … Kiếm Xỉ Hổ Tranh!
Ở trận thú triều sáu năm trước, nó từng lộ diện phía xa xa, nhưng có lẽ là khinh thường trà trộn vào trận hỗn chiến của tu sĩ cấp thấp và tinh thú, cho nên chỉ đứng đó một lát, rồi lắc lư đuôi dài xanh nhạt, liếc một ánh mắt bễ nghễ và biến mất giữa núi rừng.
Hôm nay là ngọn gió quỷ nào thổi thế? Nó nó nó … Nó lại tới nữa?
Ngay lúc thú uy của Hổ Tranh tràn ngập không gian, tất cả tinh thú chen chúc phía trước Khoá Sơn Đại Trận của Phục Hổ Đường đồng loạt dừng động tác đâm đầu vào vách kết giới, sự hung ác trong mắt biến thành hiền lành……
Xích Ban nặng nề thở dốc dưới thân Võ Đường chủ, cảm giác được áp lực cực lớn!
Yêu thú trong rừng tự động lui sang hai bên đường, cung nghênh Thú hoàng chân chính đã tới, mấy con Liệt Hổ và Thanh Lang Trúc cơ Hậu kỳ thậm chí nghển cổ rít gào cao vút.
Giữa sóng âm hoan nghênh đợt sau cao hơn đợt trước, một con Hổ Tranh thân hình to lớn, răng như kiếm sắc, cả người tuyết trắng, duy có bốn chân và đuôi dài điểm xuyết lông dài xoã tung màu xanh non, nện bước nhẹ nhàng từ từ đi đến trước mặt thế nhân.
Ánh mắt bễ nghễ chúng sinh của nó chỉ lơ đễnh đảo qua người các tu sĩ Phục Hổ Đường một chút, sau đó tha thiết dừng trên Khoá Sơn Đại Trận!
Thơm quá oa!
Là thứ gì mê người như thế?
Khiến bản hoàng nhịn không được bừng tỉnh từ giấc ngủ say, muốn nếm thử tư vị một lần?
Hổ Tranh lơ lửng giữa không trung trừng mắt nhìn xuống dưới, Liệt Diễm Phong Ưng của Sầm Nguyên Liệt vừa thét chói tai một tiếng, đã quỳ rạp trên mặt đất như con gà trống rớt vào nước, giãy giụa không dậy nổi.
“Súc sinh! Cút về mảnh rừng củả ngươi đi, tiên tu Phục Hổ Đường ta không mơ ước huyết mạch của ngươi, ngươi cũng đừng hòng tới trước sơn môn ta giương oai!”
Cần bày ra sự tự tin của Tông chủ một tông, ánh mắt Võ Đường chủ thâm trầm, cưỡi hổ đứng đầu đoàn người, dùng linh khí khuấy động tiếng thét dài của mình khắp không gian.
Khai quang Trung kỳ đối kháng Khai quang Trung kỳ, có thể tưởng tượng, một người một thú này phải dùng hết át chủ bài, mới có thể phân ra thắng bại!
Có người chắn đường?
Hổ Tranh mất kiên nhẫn cau mũi phun ra hai luồng khí.
Bản hoàng là thật sự rất muốn ăn thứ thơm ngào ngạt kia!
Đã có người chướng mắt, vậy cắt đi!
Con ngươi vàng sáng dựng đứng trừng to, Hổ Tranh run rẩy cơ bắp mạnh mẽ toàn thân, bất chợt đánh tới Xích Ban và Võ Đường chủ!
Thú hỏa!
Miệng hổ hé ra, một đoàn lửa kỳ lạ màu lục đậm phun ra từ trong cơ thể Hổ Tranh, chụp xuống đỉnh đầu Võ Đường chủ!
“Xích Ban, dung lực!”
Tọa kỵ đỏ đậm dưới thân Đường chủ biến mất, trong nháy mắt, bả vai và hai tay Võ Đường chủ trướng to gấp đôi, trên làn da hiện lên vằn hổ sặc sỡ, không biết từ khi nào tay phải nắm một thanh Bá Vương Liệt Thương được ngọn lửa đỏ rực bao quanh!
Thú pháp Đông Linh.
Dung hợp thú uy!
Khác hoàn toàn với Bắc Tam Tam hoàn toàn hóa thân thành Phong Dực Xà lúc trước, loại dung hợp này lấy thú chủ là người chủ đạo, mạnh mẽ cưỡng ép thú uy chồng lên trên thân thể, nhằm khuếch trương đan hải, cường hóa cơ bắp.
“Đường chủ bộc phát nha!”
Cảm thấy khí tức phát ra từ người Đường chủ nhà mình đã tiến thẳng đến Khai quang Hậu kỳ, một số trưởng lão Trúc cơ lập tức toát ra biểu tình vui mừng.
Vô luận dã thú dũng mãnh cỡ nào, ít nhất Võ Đường chủ là tấm thuẫn kiên cường che chở bọn họ!
Thật sự là tấm thuẫn sao?
Hoàn toàn bị Hổ Tranh trói tay buộc chân, Võ Đường chủ biến thành thú chiến đấu với đối thủ ở sườn đông cánh rừng, chiến tới chấn thiên động địa, cuồng phong thổi quét bốn phía. Mà nhóm Thú vương Trúc cơ lúc trước bị hắn dốc hết sức áp chế thì có thể tiếp tục nhảy nhót, con ngươi ảm đạm đột nhiên bừng cháy ánh sáng xanh mượt tham lam khao khát!
Các huynh đệ!
Cánh tay lớn nhất đã bị lão đại Hổ Tranh quấn lấy, còn lại đám đàn bà nhãi con yếu ớt đó, chúng ta tùy tiện chơi nha!