“Chết tiệt! Không biết là tên đáng chết nào lại trùng kích bình cảnh ở bên ngoài địa giới Phục Long Đường ta? Hút sạch sẽ linh khí trong phạm vi trăm dặm xung quanh?” Tiếng rít gào mang theo máu tươi.
Một chữ "xấu" không đủ để hình dung tâm tình hiện tại của Đường chủ Phục Hổ Đường Vũ Võ!
Xem tư thế này, còn không phải linh đấu bình thường, ít nhất là tu sĩ Trúc cơ đột phá vào Khai quang, hơn nữa nội tình cực dày mới có khả năng ảnh hưởng lớn tới hoàn cảnh bốn phía như thế!
Các phái các tông đều xây dựng phía trên linh mạch của dãy núi, mỗi ngày lượng linh khí sản xuất ra trong thiên địa nồng đậm hơn nhiều chủ thành của phàm nhân.
Nhưng tuy là nồng đậm, cũng khó khăn lắm mới đủ cho đệ tử trưởng lão một tông phun nạp một ngày, hiếm khi dư ra.
Vị cường giả tán tu kia chịu pháp tắc của giới tu chân Đông Linh ước thúc, tuyệt không thể đoạt linh phá cảnh ở phụ cận sơn môn của người khác.
Nếu xuất hiện sự việc trộm tài nguyên người khác, tạo căn cơ cho chính mình, chắc chắn sẽ chọc tới cường giả cả một tông, không tiếc dốc toàn bộ lực lượng liên thủ đuổi giết.
Hiện tại, tên đang làm lơ thiết luật, tự tiện phá giai ở phụ cận Phục Hổ Đường kia, thực quá đáng chết!
Chẳng qua giờ phút này mọi người bị thú loạn quấy nhiễu, không ai rảnh phân thân đi quản hắn!
Có điều, hắn điên cuồng đoạt lấy linh khí trong thiên địa như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình chiến đấu!
Mặc dù dã hổ cự hùng khắp núi cũng chịu ảnh hưởng khi linh khí giảm sút, nhưng vẫn không ngăn nổi oa, chúng nó nhiều!
Tu sĩ Phục Hổ Đường có tu vi từ Trúc cơ trở lên, đếm đầu người cũng chỉ có mười mấy người, đột nhiên linh khí ngưng đọng, cảnh ngộ có thể thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu.
Mà tinh thú không ngừng chạy tới từ trong rừng đâu? Dù sao kiệt sức một cái lại tới một cái, trước khi linh khí khôi phục như thường, dứt khoát trình diễn một trận xa luân chiến!
Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Khuôn mặt nhỏ của Vũ Nhạc Vi bị thú hỏa thiêu cháy đen, tóc dựng ngược trên đỉnh đầu.
Sầm Nguyên Liệt hô hấp gian nan, không thể tiếp tục khống chế Liệt Diễm Phong Ưng, đành phải thu nó vào đan hải, cầm đao khổ chiến.
Vũ Võ cứu viện trái phải, mỏi mệt bất kham.
Các trưởng lão mặt xám mày tro, uổng có một bụng bản lĩnh, nhưng bị linh khí giới hạn, nhóm hồn thú chủ chiến còn uể oải ứng chiến, cả đám đều mang vẻ mặt thất thần, uất nghẹn không chỗ phát tiết.
Chân Tiểu Tiểu không hề sợ mình ngủ quá lâu.
Một khi nhắm mắt chính là hơn nửa ngày.
Bắc Tam Tam ngoan ngoãn ngồi ăn kẹo. Tiểu Chúc Chúc như suy tư gì mà nhẹ vuốt mái tóc dài, tựa hồ thập phần tò mò về truyền thừa trong cơ thể nàng.
Chìm sâu vào giấc mộng, có một thanh âm vẫn luôn nhỏ nhẹ thì thầm bên tai Chân Tiểu Tiểu. Phải sớm ngày Trúc cơ, sớm ngày Khai quang, sớm ngày Kết đan, như vậy mới có thể bảo hộ Đông Linh, trở thành tu sĩ chí cường trong thiên địa này, trở thành người thừa kế chân chính, trở thành niềm kiêu ngạo vĩnh viễn khắc ghi trong lòng núi sông Đông Linh.
Sau đó nàng ngồi xếp bằng trên đỉnh núi tuyết, trầm mặc nhìn thân ảnh màu đen phía trước vách đá.
Ma Lập Tuyết?
Cho dù nỗ lực như thế nào, Chân Tiểu Tiểu vẫn luôn không thấy rõ gương mặt của người kia, cho dù nàng kêu gọi như thế nào, bóng dáng kia vẫn vững như bàn thạch, như hóa thành một thể với dung nham lan tràn đại địa, không có hô hấp, không có độ ấm, không có tiếng động.
Giống như một chiêu chém trời mình nhìn thấy lúc trước, chỉ là ảo giác.
Tuy không nhận được sự đáp lại, nhưng Chân Tiểu Tiểu thực thích cảm giác tĩnh tọa trên đỉnh núi cùng hắn.
Nghe gió lạnh cắt qua đá núi phát ra tiếng vang sắc nhọn, xem tuyết đen khắp trời chậm rãi hạ xuống từ không trung.
Phảng phất tìm thấy một loại tâm cảnh.
Không xán lạn như ánh mặt trời, lại cũng không tà ác, không rêu rao như được người người tán tụng, lại cũng không cô độc.
Vứt bỏ ồn ào náo động, vứt bỏ hồng trần phức tạp, vứt bỏ ánh mắt thành kiến của thế nhân, suy ngẫm thiện ác sinh tử, nắm chắc giới hạn của mình.
“Sư tôn, hôm nay đệ tử còn có chút việc cần làm, xin cáo lui trước.”
Cảm thấy thời gian đã đến lúc, Chân Tiểu Tiểu từ ngồi thành quỳ, nhẹ nhàng chạm trán xuống nền tuyết, sau đó âm thầm biến mất khỏi núi tuyết.
Bóng dáng trầm mặc kia, vẫn trầm mặc như cũ, chỉ có xích sắt bạch cốt tinh tế im lặng lưu chuyển dưới y bào to rộng.