Bắc sư đệ … Ngươi đây là!?
Cữu Tử Mặc lập tức nhíu mày.
Cữu sư huynh! Không phải ta nói ngươi, ngươi hiện tại sắp trùng kích Trúc cơ, lại không có trưởng lão hộ pháp cho ngươi, trong tông đã nghèo đến nỗi chỉ còn một chút pháp bảo và tài liệu, kho tiền rỗng tuếch … Nếu không lừa chút pháp tệ bố trí thành trận pháp bảo hộ, hỗ trợ ngươi hấp thu linh khí khi đột phá, chẳng lẽ ngươi muốn tẩu hỏa nhập ma, nửa đường vẫn lạc?
Pháp tệ sở dĩ được tu sĩ yêu thích, ngoại trừ có thể dùng như vàng bạc lưu thông ở ngoài, càng là bởi vì bản thân pháp tệ chính là một loại kết tinh của linh khí, dưới tình huống đặc thù sử dụng cho tu hành.
Bắc Tam Tam trịnh trọng nhìn Cữu Tử Mặc, truyền đạt sự quan tâm và trách cứ của hắn qua ánh mắt.
Nếu ngươi không đành lòng lừa gạt tiểu cô nương, vậy để ta làm người xấu!
Lắc lắc ngón tay, Bắc Tam Tam ưỡn thẳng ngực.
Hai ngàn?
Hai ngàn pháp tệ đổi một mạng của chính mình, quả thực quá đáng giá!
Đôi mắt Chân Tiểu Tiểu đột nhiên sáng choang, huống chi theo như lời đối phương, cũng không phải chỉ Tình Xà và Hồng Dực Phi Ưng, mà là tất cả … tinh thú trong Phi Long Quan!
Nhắm mắt, Chân Tiểu Tiểu phảng phất nhìn thấy rất nhiều rất nhiều da thú sừng thú lông thú máu thú răng thú vẩy thú, cuồn cuộn không dứt chảy vào Thú Linh Thạch của mình!
Lãi to!
Có điều không thể để cho đối phương cảm thấy chính mình quá giàu có.
Mạnh mẽ kiềm nén xúc động muốn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, Chân Tiểu Tiểu treo một bản mặt héo rũ như quả cà tím già, ỉu xìu móc ra một đồng một đồng tiền từ tay áo.
“Bắc sư huynh thật độc ác, ta tích cóp rất nhiều năm, đế giày vá rồi vá, quần áo đều bạc trắng, mới nhét kẽ răng được hai ngàn pháp tệ, thế nhưng lại bị các ngươi lấy hết đi trong một ngày.”
Chân Tiểu Tiểu oán giận khiến Cữu Tử Mặc càng thêm thống khổ.
Nếu không phải lúc trước một thanh kiếm bạc đột nhiên đánh trúng ngực hắn, khiến linh khí trong cơ thể hắn bạo trướng, xuất hiện dấu hiệu mất khống chế, buộc phải Trúc cơ, hắn cũng không đến mức vì chút pháp tệ bảo mệnh mà làm trái lương tâm của mình.
Nghèo a……
Thảm a……
Quan chủ và các trưởng lão vô lương a……
Không nói một tiếng đã bỏ đệ tử mà chạy! Ta hận các ngươi!
Ánh mắt Cữu Tử Mặc dừng trên lá trúc, vài chiếc lá xanh tan thành tro bụi trong im lặng.
Má ơi!
Kẻ có tiền!
Nhìn hai ngàn pháp tệ chậm rãi chất thành đống trên mặt đất, con ngươi Bắc Tam Tam sắp rớt xuống đất.
Vốn đang tưởng còn cần cò kè mặc cả một phen, không ngờ đối phương thật sự lấy ra đủ số. Một tiểu tu sĩ chỉ có tu vi Ngưng khí tầng ba lại tài đại khí thô như vậy, điều này khiến cho người đã Ngưng khí tầng bảy như Bắc Tam Tam sao mà chịu nổi?
Mẹ nó!
Sớm biết rằng đệ tử đan tông giàu có đến thế, năm đó ta không nên cùng Cữu sư huynh bái nhập Phi Long Quan. Là ai nói cho lão tử, Thất Diệp Cốc nghèo kiết hủ lậu? Để ta nhớ ra, ta nhất định tẩn chết hắn!
Siết chặt nắm tay nhỏ, trên mặt nhóc con dâng lên biểu tình phẫn nộ.
“Ngày sau … toàn bộ tinh thú của Phi Long Quan ta … đều do ngươi quản……”
Gian nan và thống khổ nặn một câu như vậy ra khỏi cổ họng, Cữu Tử Mặc lại lấy ra một lệnh bài viết chữ “Cữu” từ trong lòng ngực, trịnh trọng đặt vào tay Chân Tiểu Tiểu.
“Lệnh này là lệnh bài của riêng ta, trong toàn bộ tông môn chỉ có ba cái, có thể xin ta giúp đỡ ba lần.”
Đây là sự đền bù duy nhất mà Cữu Tử Mặc nghĩ đến.
“Được được được!” Chân Tiểu Tiểu không thèm để ý ném lệnh bài đó vào tay áo, rồi nghiêm túc móc ra một tờ giấy vàng, thật cẩn thận trải phẳng trên mặt đất.
“Có điều hai ngàn pháp tệ cũng không phải là con số nhỏ, chúng ta cần viết biên nhận làm bằng chứng, tránh ngày sau lại có sư đệ sư muội mới tới, đoạt nhiệm vụ của ta!”
Nhanh chóng dựa theo thực tế ghi chép nội dung đối thoại giữa ba người lên giấy, Chân Tiểu Tiểu cười cười đưa một con dấu đỏ đến trước mắt Cữu Tử Mặc.
Tiểu nha đầu nha … Làm sao ngươi có thể thiên chân vô tà như thế?
Cữu Tử Mặc thống khổ, mí mắt nhỏ run rẩy, thiếu chút nữa lại lòi.
_NL_
Chân Tiểu Tiểu mặc áo da màu đen bó sát người, trong tay cầm roi dài, một chân giẫm lên băng ghế!
Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam quỳ phía trước, hai tờ giấy vàng từ từ rơi xuống.
“Đây là hai cái khế ước bán thân của các ngươi, ngoan ngoãn ấn dấu tay cho lão nương!” Roi nhỏ quất bạch bạch bạch vang dội trên mặt đất ~