Dù sao chăng nữa, không thể tiếp tục trì hoãn!
Cần tốc chiến tốc thắng!
“Hồng Loan, Đồng Chiến, tế huyết phụ sát!”
Chiếc quạt bay một vòng giữa không trung rồi trở lại trong tay, Kỷ Thanh Y quát to một tiếng, lúc nghiêng đầu nhìn mọi người, ánh mắt đã tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Thiếu tông muốn dùng đại chiêu!
Nhận lệnh, sắc mặt của Hồng Loan và Đồng Chiến trở nên ngưng trọng, không chút do dự nắm chặt tay, đấm một quyền vào ngực chính mình.
Phốc!
Ngực hõm xuống, hai luồng máu tươi lần lượt phun ra từ miệng hai người, bay qua không trung trông như hai con hồng long thật dài.
Máu ẩn chứa căn nguyên, mất đi lượng máu lớn, khuôn mặt hai người lập tức héo rũ, ngay cả làn da cũng nhăn nheo, giống như nháy mắt đã già đi mười tuổi.
Mà thần hạc trước người Kỷ Thanh Y, sau khi được tinh huyết tưới đẫm, đỉnh đầu nó đột ngột đỏ rực sáng loáng. Đồng thời, thân hạc đón gió căng ra, trên lông chim trắng tinh chớp động ánh bạc loá mắt, thiết huyết và uy phong!
Không nghĩ tới, pháp bảo đã biến hoá hai tầng, còn có thể uống máu tiếp tục tăng cường lực lượng.
“Rống rống rống!”
Sắc máu vẩy khắp không trung, màn trời trở nên yêu dã dị thường, Bát Nhãn Tri Chu cảm giác được uy hiếp xưa nay chưa từng có, rít gào bất an không ngừng.
Tiếng hạc kêu lanh lảnh, sóng âm lướt qua cự mộc, cuốn vô số phiến lá lên không trung sau đó phá tan thành từng mảnh, thân cây chỉ còn một mảnh trụi lủi. Linh khí dao động kịch liệt, nghiền ép Tương Khiêm và Lạc Nhĩ đến khó thở, nội tạng vặn xoắn.
Tiểu Bát Nhãn, đừng chết!
Cảm thấy chiêu này của Kỷ Thanh Y khá lợi hại, Chân Tiểu Tiểu gấp đỏ mắt, thế mà dám ngược gió, tiến lên phía trước một bước!
Phải biết, thân thể của phàm nhân vô cùng yếu ớt, cho dù là hai người Tương Khiêm và Lạc Nhĩ đang co cụm vào nhau ở phía xa, cũng không chống đỡ được dư lực của cuộc chiến mà hộc máu òng ọc, thì nói gì tới Chân Tiểu Tiểu chỉ có tu vi Ngưng khí tầng hai, chưa trải qua luyện thể.
Khó có thể tưởng tượng, là lực lượng nào thúc đẩy nàng cố chấp tiến từng bước!
“Vi huynh sai rồi, đây là sức mạnh vĩ đại của tình yêu!”
Tương Khiêm vô cùng cảm động, mặt mũi hồng rực, rưng rưng nước mắt.
“Kỷ Thanh Y, tên háo sắc nhà ngươi, mở to hai mắt nhìn kỹ cho ta, nếu ngày sau ngươi dám cô phụ sư muội ta, ta ta ta ta ta … Tương Khiêm ta là người đầu tiên liều mạng với ngươi!”
Người hiền lành nghẹn hồi lâu mới phun ra được hai chữ “liều mạng” qua kẽ răng. Có điều, sau khi phát hiện người mình đe doạ chính là Tông chủ tương lai của Thất Diệp Cốc, thì bắt đầu có chút nghĩ lại mà sợ, lập tức rụt rụt cổ.
Thấy khóe miệng Chân Tiểu Tiểu đã rỉ máu, vẻ mặt Tiểu Chúc Chúc sững sờ, hắn lập tức vứt đồ ăn vặt, tụt xuống từ chạc cây nhảy vọt tới chắn trước người nàng. Tuy rằng không rõ nàng muốn làm gì, nhưng vẫn chuẩn bị tốt tâm lí, sẵn sàng đấu tranh anh dũng bất kỳ lúc nào.
“Súc sinh! Đi chết đi!”
Kỷ Thanh Y không nhiều lời vô nghĩa, quyết tuyệt chỉ ngón trỏ tới giữa mày nhện hoàng tám mắt, thần hạc được tinh huyết của Hồng Loan và Đồng Chiến tẩm bổ, lập tức hóa thành một thanh kiếm lớn màu đỏ bạc, giáng xuống từ trên trời.
Lực lượng trong đòn tấn công này đã vượt xa cực hạn của tu sĩ Ngưng khí kỳ, kiếm uy bàng bạc lao tới mang theo khí thế bá đạo cực điểm, muốn khống chế chi phối hết thảy. Cây cao chọc trời bị bẻ cong, Hồng Loan và Đồng Chiến bị hất bay ngã xuống đất, còn Tương Khiêm và Lạc Nhĩ thì nằm rạp trên bãi cỏ khô!
Chân Tiểu Tiểu cũng không thể bước tiếp một bước, hai chân cắm sâu vào bùn đất!
Răng rắc … Răng rắc!
Trong tiếng kiếm sắc gào rít, lớp giáp ngoài của nhện hoàng không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh rạn nứt do không chịu nổi sức ép, ánh mắt nó lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nó hối hận, hối hận vì bản thân tùy tiện hành động, hại chết vô số đồng tộc!
Nó hối hận, hối hận đã không nghe lời Chân Tiểu Tiểu, hại chết chính mình.
Thực xin lỗi!
Ở thời khắc cái chết lại gần, hai mắt Thú vương đẫm lệ chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Tiểu Tiểu, nhớ tới cục đá cổ quái của nàng, nhớ tới viên thuốc mê hồn nàng luyện chế, nhớ tới con cá sấu to xác ngoài trận pháp bị chính mình chọc tức đến mặt mũi xanh lét……
Mấy tháng ngắn ngủn vừa qua, thực sự hạnh phúc.
Đáng tiếc quá ngắn, kiếp sau, gặp lại!
Ngươi không được chết!
Sự tuyệt vọng của Tiểu Bát Nhãn truyền vào đáy lòng Chân Tiểu Tiểu, trên mặt nàng bỗng nhiên hiện lên vẻ kiên quyết.
“Ta là chủ nhân của Thú Linh Thạch, nguyện chịu tổn thương với chiến thú!”
Tay phải siết chặt cục đá đang trở nên nóng bỏng, một cỗ dũng khí cường đại chợt toả ra từ cơ thể mảnh mai!
Giờ phút này, tuy rằng ta nhỏ yếu, cũng nguyện tới địa ngục hoàng tuyền cùng đồng bạn!
Ngươi đau, ta đau!
Tâm ý của Chân Tiểu Tiểu, là ước nguyện, là mục tiêu, là tín ngưỡng! Nó mãnh liệt mạnh mẽ, buộc Thú Linh Thạch im lìm giả chết phải phun ra một luồng linh khí tinh thuần, bắn thẳng tới giữa mày nhện hoàng!
Oanh!
Giống như thế giới bị hủy diệt, trong khoảnh khắc Hạc Vũ Thần Kiếm cắm sâu vào trái tim nhện hoàng, thiên địa biến sắc.
Thân thể Hồng Loan và Đồng Chiến bị chấn động kịch liệt hất bay lên không trung lại rơi xuống, còn Tương Khiêm và Lạc Nhĩ trực tiếp bị ấn chặt trên màn sáng xanh lá của trận pháp, tuỳ ý để uy áp dày xéo.
_NL_
Trước kia, thời điểm ta viết bộ tu tiên đầu tiên, mọi người đều nói đầu truyện nữ chủ có bàn tay vàng thái quá. Cho nên, khi ta viết bộ thứ hai, đã tuỳ ý thể hiện cái nhìn của mình với sinh tử, thăng trầm, nhân sinh, sau đó lại nhận được dao phay chất đầy nhà. Hiện tại đến phiên Chân Tiểu Tiểu, cũng có rất nhiều ý kiến cho rằng Chân Tiểu Tiểu quá thuận lợi, bàn tay vàng.
Thực ra, để thỏa mãn tất cả người đọc, mỗ Mao có tâm vô lực (thần thiếp không làm được oa!). Ta chỉ để ý:
1. Không lặp lại chính mình.
2. Không vì tiền tài, bóp méo tam quan.
Giả thiết đặt ra cho Chân Tiểu Tiểu là, huyết mạch cực kỳ mạnh, siêu việt phàm nhân, nếu ngay từ đầu đã bị dồn ép kịch tính, vậy mới là gặp quỷ.
Huống chi, tính tình nàng cổ quái, khi thế nhân an lạc yên bình, nàng đuổi gà đánh chó, khi thế nhân yếu đuối nguy nan, một mình nàng chống đỡ một mảnh trời. Nàng là bậc chí tôn thủ hộ cương thổ, thủ hộ muôn nghìn chúng sinh, không giả nhân giả nghĩa, không phô trương phỉnh nịnh, không băng thanh ngọc khiết, không phủ định cái ác trong linh hồn chính mình. Nhưng lột ra tầng tầng vẻ ngoài phù phiếm, tín ngưỡng sâu trong đáy lòng nàng, lại là ánh dương rực rỡ chí thiện chí cường.
Dù sao nhìn khắp mạng, nếu nữ chủ không mạnh đến mức vung tay lên kẻ thù đều chết hết, thì chính là loại hình khóc nhẹ một tiếng, sẽ có nam chủ quyền thế ngập trời nhảy ra bảo vệ, muốn đọc loại này, chỗ nào cũng có.
Vậy nên, sao không để Mao Mao lòng dạ hiểm độc dám hủy dung nam chủ, dám đập nát hình tượng nữ chủ ta đây dẫn các ngươi du ngoạn biển sao? Nói không chừng giới này, sẽ rộng lớn kỳ thú vượt quá tưởng tượng của các ngươi.