Vãn Thiền

Chương 30



Ma rốt cuộc trông như thế nào?

Cách một khoảng tối tăm, Yến Hạ không thể nhìn rõ bóng người trên lầu cao kia nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt kẻ đó đang hướng về phía này, một loại cảm giác kỳ lạ đè nặng trên tim khiến nàng cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều bị áp chế, khó lòng hít thở.

Yến Hạ không biết bóng người đó đại diện cho sức mạnh như thế nào, hơi lạnh chợt tỏa ra trong lòng nàng.

"Tô Khuynh!" Trong tình thế nguy cấp, phản ứng đầu tiên của Yến Hạ là gọi tên Tô Khuynh, nàng bước nhanh về phía hắn, muốn nhắc nhở tình hình trước mắt với hắn.

Nhưng Tô Khuynh cũng đã sớm phát hiện ra, khi Yến Hạ vừa đến bên cạnh hắn nhanh nhẹn kéo nàng ra sau lưng mình.

Hắn ngẩng đầu, xuyên qua đám người và lầu gác cao cao nhìn người phía xa.

Hắc khí xông thẳng lên trời từ sau đám mây che phủ bóng người nọ, như có một lốc xoáy to lớn đen ngòm hút hết ánh sáng xung quanh, bức họa đã rất ảm đạm trên tường nay càng mờ nhạt. Đáy lòng Yến Hạ thoáng nặng nề, nhìn chằm chằm tình cảnh này, không biết tiếp theo phải làm sao.

Phía bên kia bất chợt có tiếng đánh nhau truyền đến, Yến Hạ quay sang nhìn, mấy tên hắc y nhân bị đánh bay ra ngoài, sau đó Tuân Chu cầm túi rượu lao tới.

Không dễ gì mới được thay một bộ đồ mới ở khách điếm mà nay xiêm y của Tuân Chu chẳng còn sạch sẽ đẹp đẽ gì nữa, hắn bị thương không ít, y phục nhiễm đỏ vết máu, không biết là của hắn hay của người khác hoặc là cả hai. Hắn bay nhanh đến chỗ hai người, nét mặt nghiêm trọng, nói: "Chúng ta tới trễ rồi."

"Ừ." Tô Khuynh và người nọ nhìn nhau qua một khoảng cách rất xa. Yến Hạ không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ mơ hồ cảm thấy dường như hắn hơi thất thần.

Tuân Chu cắn răng, hung ác trừng mắt với bọn hắc y nhân muốn nhào qua, nói: "Minh chủ, chuyện này đâu chỉ mình ta lo ngươi càng phải lo, ngươi nói coi phải làm gì bây giờ!"

Tuân Chu nói xong, Yến Hạ thoáng ngẩn người, nàng nhìn sang Tô Khuynh.

Khắp thiên hạ này người được gọi là minh chủ chỉ có một người, thủ lĩnh trung nguyên tam môn thất phái, chưởng quản giới trung nguyên, chủ nhân Thiên Cương Minh gánh vác tất cả trách nhiệm của thiên hạ.

Trong những câu chuyện của cha nhỏ, anh hùng trong thiên hạ nhiều vô số kể, phong hoa tuyệt đại, nhưng chỉ có một người có thể hiệu lệnh quần hùng khắp thiên hạ.

Yến Hạ từng tưởng tượng rất nhiều lần về vị anh hùng lớn mạnh nhất trung nguyên trong câu chuyện của cha nhỏ ấy rốt cuộc trông như thế nào, nhưng với năng lực tưởng tượng hạn hẹp của nàng lúc nhỏ, hình tượng của người đó trước sau vẫn rất mơ hồ. Sau này khi trưởng thành nàng không còn quan tâm những câu chuyện xưa của cha nhỏ nữa, cũng không còn nghĩ đến những thứ đó.

Cho đến hôm nay, nàng nghe được hai chữ "minh chủ" từ miệng Tuân Chu.

Tô Khuynh là minh chủ?

Lời của Tuân Chu dường như khiến Tô Khuynh hoàn hồn, hắn nhàn nhạt nhìn Tuân Chu một cái, câu trả lời như không phải đáp lại Tuân Chu mà nói cho Yến Hạ nghe: "Ta không còn là minh chủ nữa."

Tuân Chu nhướng mày nói: "Thế ngươi cũng đâu thể bỏ mặc không lo!"

Tô Khuynh cười cười. Nụ cười của hắn có thể khiến Yến Hạ thấy an lòng nhưng tất nhiên chẳng có hiệu quả như vậy với Tuân Chu. Tuân Chu nóng ruột rống lên: "Ngươi đừng có cười nữa coi! Lúc nào rồi mà còn cười hả! Đám quỷ đó sắp xông qua rồi kìa! Ta còn muốn giữ cái mạng này cho lão minh chủ đó!"

Tô Khuynh thu lại ý cười, không nói gì mà dịu dàng đẩy Yến Hạ lên trước mặt Tuân Chu.

Tô Khuynh ngạc nhiên hỏi: "Làm gì đây?"

"Yến Hạ cô nương giao lại cho ngươi bảo vệ." Tô Khuynh nhẹ nhàng nói, thấy Yến Hạ ngơ ngác quay đầu nhìn mình, hắn nói: "Dù đã đến bước đường này, ta vẫn muốn biết cô nương còn có thể sửa trận pháp hay không?"

Yến Hạ liếc nhìn trận pháp rách nát trên tường, cau mày giây lát rồi lắc đầu nói: "Không thể."

Trận pháp gần như tan nát, ma đầu cũng bị thả ra rồi, bây giờ muốn sửa lại nó chắc chắn là chuyện không thể được.

Nhưng Tô Khuynh không hề tuyệt vọng, hỏi tiếp: "Nếu khai trận lại từ đầu thì sao?"

Nghe vậy, cả Yến Hạ và Tuân Chu đều ngẩn người, Tuân Chu nhíu mày nói: "Mở lại trận pháp á? Ngươi biết trận này Yến Lan Đình mất bao lâu mới bày xong không, chưa kể Yến Hạ chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, tu vi không thể nào bằng Yến Lan Đình, kẻ địch trong ngoài sơn trang nhiều như vậy ngươi muốn con bé mở trận bằng cách nào?"

"Có trận pháp lúc trước của Yến tiên sinh ở đây, mở lại trận cũng không phải không thể." Tô Khuynh hơi suy tư, sau đó nhìn Tuân Chu nói tiếp, "Nên ta mới kêu ngươi bảo vệ nàng ấy."

Tuân Chu cho rằng Tô Khuynh điên mất rồi, hắn chặn lại một tên hắc y nhân vừa xông qua rồi ngẩng đầu, sắc mặt kỳ lạ chỉ lầu gác phía xa: "Thế tên kia thì sao? Ai đi cản hắn? Ngươi tưởng tên đó hao tổn công sức chạy ra rồi sẽ ngoan ngoãn để chúng ta mở trận nhốt hắn lại lần nữa à?"

Bóng người trong làn khói đen vẫn mơ hồ không rõ ràng, dường như đang ngày càng lớn mạnh hơn, người đó đang nhìn xuống bọn người Tô Khuynh. Tô Khuynh đáp: "Ta đi."

Biểu cảm của Tuân Chu kinh hoàng như gặp ma, nhưng Tô Khuynh không hề nói đùa, hắn nói tiếp: "Ta đi cản hắn."

"Ngươi…" Tuân Chu há họng, hắn định ngăn cản nhưng đến nước này thật ra không còn lựa chọn nào khác. Hắn im lặng giây lát, cuối cùng đổi giọng nói: "Ngươi đừng chết đó…"

Tô Khuynh khẽ gật đầu, liếc đám người xung quanh một cái, trường kiếm xoẹt qua đẩy văng bọn chúng. Chuyện gì cần giao phó đã giao phó xong, hắn không nói nhiều nữa, nghênh đón hơn mười tên hắc y nhân phía trước rồi đi về hướng lầu gác bên kia.

Yến Hạ đứng một bên nghe cuộc đối thoại của hai người, thấy hắn bước đi nàng lo lắng, gọi: "Tô Khuynh công tử!"

Nhưng tiếng gió hòa với tiếng đao kiếm không dứt trong viện khiến giọng nói Yến Hạ chẳng bay quá xa, bóng lưng Tô Khuynh nhanh chóng biến mất đằng sau đám người.

Yến Hạ nhìn nơi hắn vừa biến mất, nỗi lo trong lòng không tài nào buông xuống, cảm giác bất an cứ quấn lấy nàng nhưng có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

Tuân Chu cũng rất lo lắng nhưng những chuyện hắn gặp qua đâu phải ít, hắn hoàn hồn lại, lắc đầu thở dài nói: "Tiểu Yến Hạ đừng có ngẩn ra đó nữa, tiếp sau đây phải nhờ vào ngươi rồi." Hắn dừng lại một lúc, cúi đầu nhìn vết nứt do kiếm khí của Tô Khuynh quét qua, cười khổ: "Đừng để tên ấy mạo hiểm vô ích."

Có lẽ sợ Yến Hạ thêm sợ hãi nên Tuân Chu nhanh chóng an ủi: "Ngươi cũng đừng quá lo, sự việc trọng đại, bên chính đạo trung nguyên sẽ đến nhanh thôi, chúng ta chỉ cần chống đỡ một lát chờ khi nào họ đến… là không sao nữa rồi."

Lúc này Yến Hạ không còn muốn đoán xem lời của Tuân Chu là thật hay giả, là để an ủi nàng hay đúng là sẽ như thế, nàng nguyện lòng tin tưởng.

Nàng trịnh trọng gật đầu, nàng không muốn Tô Khuynh thất vọng. Dựa theo khí tức khi tu sửa trận pháp lúc nãy, ý niệm khẽ động, ý thức của nàng đã tiến vào trong trận pháp.

·

Cùng lúc ấy, Tô Khuynh cũng bước vào trong lầu gác bị pháp trận phong ấn.

So với tiếng đao kiếm ầm ĩ ngoài kia, phía trong lầu gác này cực kỳ yên tĩnh. Mở cửa đi vào, bên trong là một mảng tối tăm mờ mịt. Tô Khuynh nhìn tầng một không một bóng người bèn bước thẳng lên tầng hai.

Lầu gác gồm năm tầng, Tô Khuynh đi đến tầng bốn thì nghe có tiếng động.

Đó là tiếng cuồng phong thổi bay đồ đạc gây ra âm thanh lào xào, cửa sổ trong gác đóng kín mít không thể nào mở ra, tách biệt hoàn toàn nơi này với thế giới bên ngoài, bên trong không thấy được tình cảnh phía ngoài, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì truyền vào.

Tiếng động kia phát ra từ tầng trên cùng.

Cả lầu gác này ngoại trừ cách cửa dưới tầng một thì chỉ còn cửa sổ trên tầng năm đang mở.

Tên ma loại vừa phá trận chui ra kia quan sát bọn họ từ cánh cửa ấy, ma khí phóng thích bay thẳng lên trời xanh.

Tô Khuynh bình thản bước đi, đến cầu thang tầng bốn thì dừng lại, ngước mắt nhìn lên trên.

Đứng dưới này đã có thể nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ tầng năm, có thể nghe được tiếng gió và tiếng đao kiếm ngoài kia.

Tô Khuynh bước lên vài bước, ánh nắng ngoài cửa sổ soi rõ chiếc bóng của người đang đứng lên bức tường trắng tinh.

Âm thanh ngoài cửa sổ ngày càng lớn, không biết trận chiến bên ngoài đến mức nào rồi, Yến Hạ và Tuân Chu có sao không. Tô Khuynh nhìn cái bóng trên tường đến xuất thần, từng bước đi vào căn phòng trên tầng năm.

Đến tầng năm thì không gian đã nhỏ hẹp hơn rất nhiều, bày trí trong phòng rất đơn giản chỉ có một cái bàn một cái ghế và một cái giường gỗ. Cửa sổ mở toang, một người đang đứng cạnh khung cửa, quay lưng về phía Tô Khuynh, dường như đang thích thú nhìn cảnh đánh nhau ngoài cửa sổ.

Tiếng bước chân Tô Khuynh nhẹ nhàng mà rất rõ ràng, người đó đương nhiên nghe thấy nhưng không quay đầu, vẫn chăm chú nhìn ra ngoài.

Tô Khuynh đi đến cách người nọ một khoảng không xa, hắn dừng lại bên cạnh chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng, cúi đầu nhìn lớp bụi bám trên bàn, lên tiếng: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn…" Trong lầu gác không còn ai khác, người đứng bên cửa sổ kia chính là ma loại Yến Hạ nhìn thấy trong màn sương đen âm u lúc nãy. Thoạt nhìn hắn không khác gì người bình thường, ngữ khí cười cợt có chút gian trá, hắn nói: "Ta muốn thiên hạ này trở nên thú vị một chút."

Tô Khuynh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen tối ngoài cửa. Hắn im lặng hồi lâu, lắc đầu: "Ta không đồng ý."

"Ngươi không đồng ý?" Người bên cửa bật cười, tiếng cười trong trẻo dần dần trở nên sắc bén. Một lúc sau hắn giễu cợt nói: "Ngươi không đồng ý thì sao?"

"Ngươi không nên ra ngoài." Tô Khuynh nghiêm túc nói như đang trần thuật một đạo lý hiển nhiên. Chuyện giảng giải đạo lý với ma này mà để Tuân Chu thấy chắc hắn sẽ cười nhạo Tô Khuynh làm chuyện tốn sức mà còn vô ích. Nhưng Tô Khuynh có vẻ không hề muốn nói chơi, hắn nhìn chằm chằm người nọ, giọng trầm thấp nói: "Quay về đi."

Tiếng cười khẽ lọt vào tai Tô Khuynh, một tia nắng lọt qua khe hở trên đám mây đen chiếu vào trong phòng.

Người nọ đặt tay lên bệ cửa sổ, cuối cùng cũng quay đầu đối diện với Tô Khuynh.

Trên lầu cao, dưới ánh mặt trời, một người ánh nắng chiếu rọi, đứng ngược sáng; một người trong phòng tối, ánh sáng soi tỏ phía trước. Hai người im lặng nhìn nhau, nếu Yến Hạ và Tuân Chu có mặt ở đây chắc chắn sẽ rất ngỡ ngàng, vì hai người này có gương mặt hoàn toàn giống nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv