Lý Tử Hiên nghe quản gia thông báo có cố nhân đến bái phỏng, chỉ cho rằng là muốn vị trước đây kinh thường hắn có quen biết hời hợt bây giờ nghe tin hắn trúng cử thì đến lôi kéo làm quen. Hắn thờ ơ đi ra sảnh đường dành cho khách, ánh mắt chạm đến một bóng lưng mảnh khảnh yên lặng đứng ở bên trong, cảm giác quen thuộc đến mức khiến hắn phải nín thở.
Người đang ngắm mấy bức tranh nghe thấy có động tĩnh quay đầu lại, "Tử Hiên." Nàng chăm chú nhìn hắn, mỉm cười nói, "Từ biệt bao nhiêu năm, đệ vẫn ổn chứ?"
Lý Tử Hiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn từng nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng hai người sẽ gặp lại nhau, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến sẽ là một cảnh tượng bất ngờ và tràn đầy vui vẻ thế này. Tất cả giống như bọn họ chẳng qua chỉ mới một ngày không gặp, giống như nàng chưa từng rời đi.
Quản gia hỏi hắn có muốn chuẩn bị nước trà gì không, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần. Một hai câu đuổi quản gia rời đi, hắn chăm chú nhìn dung nhan vẫn xinh đẹp như ngày đầu hắn gặp nàng, giờ phút này hắn mới nhận ra bản thân mình nhớ nàng đến cỡ nào.
"Tẩu, sao lại... " Giọng nói của hắn có hơi khàn khàn, cổ họng khô không khốc.
"Ta không dễ dàng gì mới ra ngoài được một lúc." Thẩm Ninh cười cười đi đến, đánh giá hắn một lượt, "Ai, thật tốt quá, đệ không thay đổi chút nào."
Lý Tử Hiên trong phút chốc có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Tẩu cũng không thay đổi."
"Vậy thì quá tốt rồi." Thẩm Ninh cười híp mắt hỏi hắn, "Cha mẹ vẫn khỏe chứ? Bệnh đau thắt lưng của cha đã chữa khỏi chưa?"
"Hai ông bà đều rất tốt, chỉ là eo cha thỉnh thoảng còn đau chút."
Thẩm Ninh gật đầu, "Vậy thì nhớ nhắc nương dùng khăn ấm thoa cho cha một lúc thì sẽ đỡ hơn nhiều đó."
Lý Tử Hiên đáp ứng.
Hai người trầm mặc một lúc, Thẩm Ninh lại hỏi: "Tro cốt của Tử Kỳ... Đệ đã đưa về chỗ cũ chưa?"
"Đệ đã đưa về rồi... "
"Xin lỗi, đều là lỗi của ta." Thẩm Ninh hơi cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.
Lý Tử Hiên nhìn nàng chăm chú, "Ca ca lần nữa nhập thổ vi an, tẩu cũng đừng tự trách bản thân nữa. Đệ nghe Hàn huynh nói, lúc ấy tẩu cũng rất khó khăn." Hắn ngừng một lúc, "Đệ rõ ràng đã hứa với ca ca phải chăm sóc tẩu thật tốt, cuối cùng bản thân lại vô dụng không làm được gì, đệ cũng cảm thấy rất có lỗi."
"Đừng nói mấy lời như vậy, Lý gia đối với ta ân trọng như núi, là ta cả đời này không thể báo đáp."
"Tại sao không có làm gì? Tẩu đã giúp ta đánh Phong Bảo Lam một trận rồi."
Hai người nhìn nhau cười.
"Còn có một chuyện nữa, Hàn huynh và phu nhân nhận cha mẹ làm cha mẹ nuôi, nói là muốn thay tẩu tận hiếu."
Thẩm Ninh vui mừng vỗ trán, lại tiếp tục hỏi: "Đệ đã lấy vợ chưa?"
Lý Tử Hiên lắc đầu, "Vẫn chưa."
"Ai, người tẩu tử như ta thật là quá thất trách." Thẩm Ninh áy náy cười một tiếng, "Hiện giờ đệ đã là trạng nguyên, nhất định sẽ có nhiều gia đình muốn kết thân, nhưng đệ thích ai hãng lấy người đó vào cửa, đừng tùy tiện cưới loạn."
Lý Tử Hiên cười chăm chú nhìn nàng, "Đệ biết rồi."
"Đệ muốn làm quan sao?"
"Đừng cứ nói về đệ, nói về tẩu một chút đi, dạo này tẩu vẫn ổn chứ? Nghe nói trước đó tẩu trúng độc, tẩu đã bình phục hoàn toàn chưa?"
"Ừm, ta khỏe rồi. Không sao hết, đệ đừng lo lắng."
"Đệ cũng có thăm hỏi tình hình nhưng không được bao nhiêu tin tức, chỉ là chuyện này thật sự đơn giản thế sao?"
"Ai, chuyện cũng không phức tạp lắm đâu."
Lý Tử Hiên bất đắc dĩ nói: "Trong hoàng cung không thể giống như Lý gia được, tẩu phải cẩn thận nhiều hơn."
"Ừm, ta biết rồi." Thẩm Ninh cảm thấy ấm áp, nghiêm túc gật đầu.
Lúc này Vạn Phúc đứng ở ngoài cửa nhìn trời một chút, đi đến bên cửa khom người nói: "Nương nương, chúng ta nên trở về thôi."
Thẩm Ninh không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, "Ta biết rồi, đợi một chút."
Có vẻ là Đông Duật Hoành lệnh cho Vạn Phúc qua đây, Vạn Phúc vẫn đứng cạnh cửa sừng sững bất động, "Nương nương gia còn ở bên ngoài đợi người đó."
Thẩm Ninh thấy Vạn Phúc khăng khăng như vậy cũng không còn cách nào, ánh mắt nàng dao động, cố gắng nghĩ xem còn chuyện gì quan trọng nhất định phải dặn dò, đột nhiên nàng nghĩ ra một chuyện, nhanh chóng bảo Vạn Phúc lui ra bên ngoài, nàng lấy một miếng ngọc như ý mày trắng từ trong ống tay áo ra, đây là miếng ngọc Đông Duật Hoành cố ý bảo người ta điêu khắc cho nàng chơi, "Ta biết thân phận của đệ đặc thù, đệ cầm lấy cái này đi, quan trường hiểm ác không biết trước được chuyện gì, nếu như đệ có gặp khó khăn gì thì hãy cầm miếng ngọc này đến Thẩm gia, bọn họ biết đây là đồ của ta, chắc chắn sẽ giúp đệ."
"Đệ sẽ nhanh chóng thăng quan rồi quay lại Trường Dương, lúc đó đệ nhất định sẽ chống đỡ sau lưng tẩu." Lý Tử Hiên nắm chặt Ngọc như ý trong tay.
Thẩm Ninh cảm kích cười một tiếng, nghiêng người ôm hắn một cái, "Bảo trọng, Tử Hiên."
Thẩm Ninh rời đi, Lý Tử Hiên vẫn còn cảm nhận được hương thơm trên người nàng vẫn đang quanh quẩn trong không khí, hắn ngây người đứng đó, khẽ nói: "Bảo trọng, Thẩm Ninh."
Mặc dù Đông Duật Hoành chỉ cho nàng một chút xíu thời gian gặp mặt Lý Tử Hiên, nhưng Thẩm Ninh cũng biết hắn làm được đến thế này cũng không dễ dàng gì, huống hồ hắn còn đang tức giận, vẫn không đổi chủ ý để nàng đi gặp Tử Hiên, chỉ dựa vào điểm này, nàng cảm thấy bản thân nên nhún nhường dỗ dàng hắn thật tốt.
Ai ngờ người cũng không cho nàng cơ hội, một mực khẳng định bản thân mình không tức giận, lúc trở lại trong cung, Đông Duật Hoành vẫn luôn cầm quyển sách ngồi một chỗ, ngồi cả buổi trời vẫn không thấy hắn lật qua trang mới, cả người tỏa ra hơi thở "người sống chớ lại gần".
Thẩm Ninh muốn thực sự tin hắn không tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn ngày mai có người nào sẽ phải chịu khổ rồi. Nàng nhận lấy bát thuốc cung tỳ bưng lên, chậm rãi đi qua, một tay nhấc tay Đông Duật Hoành ra, tự động ngồi lên đùi hắn.
Đông Duật Hoành nhíu mày, "Đi qua một bên ngồi đi. Đừng có quấy rầy trẫm."
"Ai, ta chỉ là muốn hỏi chàng một chút, thuốc này có thể không uống hay không thôi, thuốc rất đắng đó."
"Thích uống thì uống, không uống thì để đó."
"Vậy ta để xuống nha."
Đông Duật Hoành không để ý nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sách.
Thẩm Ninh nghiêng người đặt bát lên bàn, nàng ngồi trong ngực hắn nhìn chằm chằm hắn một lúc.
Chỉ là một lúc lâu sau, Đông Duật Hoành vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Ninh thấy chiêu này không dùng được, đành phải thực hiện kế hoạch thứ hai, hai tay nàng vòng qua ôm cổ hắn dịu dàng nói: "Duật Hoành, ta biết sai rồi, chàng đại nhân đại lượng tha thứ cho ta nha." Nàng vẫn còn ghi hận Phong Bảo Lam nên nói xong còn bồi thêm một câu, "Chính là Phong Bảo Lam buộc ta đi đến mấy chỗ đó."
Đông Duật Hoàng kéo hai tay của nàng xuống, lạnh nhạt nói: "Nàng không thể yên tĩnh một lúc à? Trẫm đã nói mấy chuyện cũ xa lắc xa lơ đó trẫm không có rảnh đi lật lại nợ cũ."
"Ta đi tiểu quan quán chàng cũng không tức giận?"
Đông Duật Hoành trừng mắt nhìn nàng một cái.
Thẩm Ninh nhanh chóng nịnh nọt cười một cái, giơ hai tay lên nói: "Ta chỉ nhìn một cái rồi ra liền, thật sự."
"Người đầu bảng ở đó đẹp không?" Đông Duật Hoành hời hợt ném sách đi.
"Đẹp... " Thẩm Ninh vừa nói ra biết bản thân mình vừa sập bẫy, nhanh chóng cứu vớt, "Đẹp thì cũng không đẹp trai bằng chàng."
"Nàng lấy trẫm ra so sánh với tiểu quan à?" Sắc mặt Hoàng đế khó coi đẩy nàng xuống.
Thẩm Ninh vội vàng ôm chặt lấy hắn, "Sai, sai rồi, ta sai rồi. Ý của ta là, trong mắt của ta, chàng là đẹp trai nhất, không ai có thể so với chàng được."
Đông Duật Hoành cũng có lời muốn nói: "Nam tử hán, trông đẹp mắt hay không đẹp mắt thì làm được gì?"
Đây không phải là do hắn hỏi trước sao... Thẩm Ninh cảm giác hình như Đông Duật Hoành càng ngày càng khó hầu hạ.
Nàng hít một hơi, sờ sờ cái cằm lấm chấm râu của hắn, "Chàng còn tức giận ta dùng họ Lý để đặt tên giả sao?"
Đông Duật Hoành lấy tay nàng xuống, nghiêm mặt không nói lời nào.
Mặc dù Thẩm Ninh cảm thấy hắn có hơi cố tình gây sự, nhưng nàng vẫn quyết định thuận theo dỗ dành hắn, "Ai, ta thật ra muốn đặt đại một cái tên nào đó hạ Đông, nhưng ta sợ đi đâu người người nghe thấy họ của ta đều quỳ xuống, vậy thì ta biết phải làm sao?"
Môi Đông Duật Hoành giật giật, "Trẫm biết." Hắn ngừng một lát, cuối cùng cũng nói ra, "Trẫm chỉ là buồn bực nàng lúc nào cũng chạy lung tung, mấy nơi không đàng hoàng như vậy mà một người đã là phụ nhân như nàng lại dám đi."
"Ta sẽ không đến mấy chỗ như vậy nữa." Thẩm Ninh nhanh chóng tỏ rõ lập trường của mình.
"Nàng còn dám nghĩ." Đông Duật Hoành tức giận bóp bóp nàng một cái, rồi sờ chén thuốc, "Vẫn còn nóng, uống nhanh lên."
"Đắng lắm."
"Ngoan nào, uống xong trẫm hôn nàng một cái."
Đông Duật Hoành buông tha nàng dễ như vậy, Thẩm Ninh biết đây là cơ hội cực kỳ hiếm có, ngoan ngoãn uống xong thuốc, đùa ác lưu lại một ngụm thuốc ở trong miệng, khóe môi cong lên rướn người trao hắn nụ hôn "đắng ngắt", Đông Duật Hoành ngậm lấy đôi môi nàng, nếm thấy vị đắng nhướn mày trừng phạt cắn môi nàng một cái.
Uống thuốc xong, Thẩm Ninh từ trong lòng của hắn nhảy xuống, Đông Duật Hoành nhìn bóng lưng của nàng biến mất sau tấm bình phong, sắc mặt dần dần thay đổi.
Lúc đầu hắn tức giận là bởi vì hành động nổi loạn của Thẩm Ninh, nhưng sau đó khi trở lại trong cung, hắn tức giận một chuyện khác.
Từ ngày đó gặp nhau đến nay, Thẩm Ninh luôn tự xưng mình là Lý phu nhân, nàng chạy ra ngoài cung, cho dù đã hòa ly với Lý Tử Kỳ, nàng vẫn dùng họ Lý chứ không phải là họ Thẩm. Chỉ sợ là nàng vẫn luôn cho rằng mình là phu nhân của Lý Tử Kỳ. Nhưng mà, nàng không phải là phu nhân của hắn, của Đông Duật Hoành, phu nhân của hắn là Mạnh Nhã, sau này chôn cất vào trong hoàng lăng, cũng là hắn và Mạnh Nhã sẽ cùng nằm chung một huyệt.
Thẩm Ninh không phải là vợ của hắn.
Lý Tử Kỳ có thể cho nàng rất nhiều thứ mà hắn lại không thể cho nàng được.
Đông Duật Hoành cảm thấy bản thân thật thất bại, nắm chặt nắm đấm nện xuống thành ghế.
Hôm sau, Thẩm Ninh vẫn như thường ngày đi cung Thọ Dương thỉnh an Vương thái phi, rồi lại đi qua bên cung Chiêu Hoa. Chỉ là hôm nay hành trình của nàng sớm hơn một chút, vì nàng biết hôm nay Đông Minh Dịch sẽ mang tiểu quận chúa vào cung. Đã lâu rồi nàng không thấy trẻ con, hôm nay nàng rất có hứng thú muốn qua trêu đùa với đứa bé một lúc.
Chỉ là trên đường đi gặp Đông Minh Dịch đi thỉnh an thái phi từ phía trước đi đến.
"Nhi thần thỉnh an Hoàng quý phi nương nương." Đông Minh Dịch đã lên chức cha, cuối cùng cũng bỏ đi được vẻ ngây ngô của mình, Thẩm Ninh nhìn hắn như này nàng thấy được bóng dáng của Đông Duật Hoành lúc mới gặp.
"Đại hoàng tử mau đứng lên." Thẩm Ninh mỉm cười nói, "Bây giờ mới sớm như vậy con đã vào cung rồi."
Đông Minh Dịch đứng dậy, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Thẩm Ninh mang theo chút nóng bỏng khó tả, "Mẫu hậu vẫn luôn mong ngóng Vĩnh Hoa, nhi thần mang con bé vào cung sớm một chút." Vĩnh Họa là tên Đông Duật Hoành đặt cho tôn nữ đầu tiên của hắn.
"Vậy tiểu quận chúa đang ở cung Chiêu Hoa à?"
"Mẫu hậu đang chơi với con bé."
"Vậy ta cũng đi qua đó nhìn một lúc."
"Nhi thần đưa mẫu phi một đoạn đường."
"Không cần đâu, con là đang định đi thỉnh an thái phi phải không? Con cứ đi đi, ta cũng đâu phải là không biết đường." Thẩm Ninh cười nói.
"Nhi thần đã lâu không nhìn thấy mẫu phi, nhi thần rất nhớ người, để nhi thần đưa người một đoạn đi." Đông Minh Dịch mỉm cười quay người lại.
"Cũng được."
Đông Minh Dịch bảo nô tài lui lại ba bước, tự mình bồi Thẩm Ninh một đoạn đường đến cung Chiêu Hoa.
Hai người yên lặng đi vài bước, Thẩm Ninh hơi ngửa đầu lên, "Minh Dịch, chúc mừng con đã lên chức phụ thân."
Ánh mắt vẫn luôn dán lên người Thẩm Ninh của Đông Minh Dịch thoáng cụp xuống, "Đa tạ nương nương." Hắn dừng một chút, lấy một hộp ngọc lớn bằng bàn tay từ trong tay áo ra, "Nương nương, đây là thuốc dưỡng da nhi thần phái người đi tìm, nghe nói hiệu quả chữa sẹo rất tốt, ngài lấy dùng thử xem sao."
Thẩm Ninh ngây người, nàng nhận lấy nói cảm ơn, "Cảm ơn, lại phải khiến cho hao tâm tổn trí rồi." Những năm gần đây, người quan tâm đến những vết thương trên người nàng không chỉ có mỗi Đông Duật Hoành, ngay cả Đông Minh Dịch cũng phái người đi khắp nơi tìm kiếm linh đan thuốc tốt, thỉnh thoảng đưa vào cung cho nàng.
"Trong chuyện này nhi thần cũng có phần." Khóe môi Đông Minh Dịch khẽ cong lên.
Bỗng nhiên có một cơn gió khẽ thổi qua, Thẩm Ninh híp mắt vuốt lại tóc mai bay lộn xộn, Đông Minh Dịch khẽ nói: "Mẫu phi trâm cài tóc của người bị lệch rồi." Nói xong hắn tiến lên một bước, nhẹ nhàng chỉnh lại trâm cài tóc cho nàng.
Thẩm Ninh ngước mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, bỗng nhiên tim đập mạnh một cái, nàng bật cười, "Con thật sự rất giống phụ hoàng của con." Nàng xuýt nữa còn tưởng rằng Đông Duật Hoành trẻ tuổi đang đứng trước mặt nàng.
"Nhi thần thụ sủng nhược kinh." Đông Minh Dịch hạ tay xuống, ngón tay thon dài dường như vô ý cũng dường như cố ý chạm vào tai của nàng.
Thẩm Ninh cũng không để ý, vừa mỉm cười hai mắt nhìn khuôn mặt giống Đông Duật Hoành này, cong môi cười đi thẳng về phía trước.
- -----oOo------