Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ninh ngủ dậy, không những không cảm thấy đỡ hơn, ngược lại nàng cảm thấy càng khó chịu hơn hôm qua. Đông Duật Hoành trước khi vào triều qua xem cô thế nào, nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của nàng, lông mày hắn nhíu chặt: "Sao nàng uống thuốc rồi mà lại càng khó chịu hơn?"
"Chàng đừng để ý ta, ta không sao đâu, chàng vào triều đi, có lẽ lát nữa toát mồ hôi rồi sẽ đỡ hơn thôi." Thẩm Ninh nói vậy, nhưng đầu lại đau dữ dội, ngay cả hít thở cũng khó khăn, cả người như có cục tạ đè lên rất nặng, nàng biết càng lúc bệnh càng nặng hơn.
Đông Duật Hoành bắt đầu nôn nóng, sờ lên trán của nàng, không nóng. Sau đó dặn dò cung nhân chăm sóc nàng cẩn thận rồi mới vào triều.
Sau khi Đông Duật Hoành vừa đi, Thẩm Ninh liền bảo Lưu L đi mời thái y đến, cũng phân phó: "Ngươi đi xem một chút thái y am hiểu nội khoa đã vào cung chưa? Nếu như hắn ở đây mời hắn cùng đến luôn." Bây giờ trong bụng nàng có một tiểu sinh mệnh, nàng không thể có chút sai lầm nào được.
Lưu Ly không dám sơ suất, nhanh chóng tự mình chạy đi mời, hai ngự y mới đến thái y viện cùng Ôn thái y đồng loạt vội càng đến.
Bọn họ từng người bắt mạnh cho Thẩm Ninh, Thâm Ninh để bọn họ nhìn sắc mặt của nàng, sau đó ba người họ cùng nhau dời qua trắc điện thương nghị.
"Hai vị, không biết hai vị đồng liêu có cao kiến gì không?" Thái y tên Hoàng Tu mở miệng trước, hỏi Ôn thái y và Mã thái y.
Mã thái y vuốt vuốt râu nói: "Lão phu bắt mạch cho nương nương, cũng đã nhìn qua đơn thuốc của Ôn thái y, lão phu thấy theo lý dù cho hôm nay có thể nương nương không khỏi hẳn nhưng cũng không thể nghiêm trọng như vậy được." Ông ngừng một lúc, đôi mắt nhỏ liếc về phía nội điện, hạ thấp giọng nói, "Hơn nữa, lúc này nương nương đang mang long chủng, nếu dùng dược mạnh sẽ ảnh hưởng đến tiểu điện hạ, mà dùng dược nhẹ sợ là không có tác dụng..."
"Đúng vậy." Hoàng Tu thái y cũng đồng ý, ông trầm ngâm một lúc, "Hay là trước tiên cứ kê một đơn thuốc làm dịu bệnh trước, sức khỏe của nương nương vẫn luôn rất khỏe mạnh, có thể không đáng ngại."
Mã thái y khẽ gật đầu.
Ôn thái y cũng thấy chỉ có cách này là ổn.
Thẩm Ninh nghe các vị thái y chuẩn bệnh chỉ là bệnh phong hàn bình thường, cô khẽ thở phào một hơi, vừa mở miệng lại ho hai tiếng, sau đó vẫn nhắc nhở: "Tất cả phải lấy đứa bé làm trọng, bệnh của ta chậm một chút cũng được, nhất định không thể tổn thương đến thai nhi."
"Vâng."
Thẩm Ninh vì bị bệnh nên xin cáo nghỉ thỉnh an bên Hoàng hậu, người chỉ cần để ý một chút đều biết đêm qua thái y ra ra vào vào cung Xuân Hi, hôm nay lại nghe nói Thẩm Ninh bệnh đến độ không thể xuống được giường, sắc mặt không khỏi quái lạ.
Từ lần trước Thẩm Ninh bị bệnh Đức phi dẫn người đến thăm hỏi bị Hoàng đế tức giận mắng một trận về sau, những người có phẩm cấp thấp không biết nên làm thế nào cho phải lẽ. Hoàng hậu lệnh cho Thẩm Mi thay các nàng vấn an Thẩm Ninh, "Hoàng quý phi nhiễm bệnh, trong lòng ta không thoải mái, nhiều người đến thăm hỏi lại ảnh hưởng đến muội ấy dưỡng bệnh, muội chăm sóc tỷ tỷ thuận tiện nói với muội ấy mọi người đều nhớ mong Hoàng quý phi, mong muội ấy sớm khỏi bệnh."
Thẩm Mi nhận lệnh, sau khi rời cung Chiêu Hoa liền đi về phía cung Xuân Hi, lúc này Hoa Lộng Ảnh lại gọi nàng lại, "Thẩm tiệp dư, muội định đi cung Xuân Hi à?"
Thẩm Mi cười nói: "Đúng vậy, Hoa tiệp dư có chuyện gì không?"
Hoa Lộng Ảnh úp úp mở mở nói: "Vậy, vậy thì tỷ cùng muội đi qua đó được không?" Dứt lời nàng lại nói thêm một câu, "Tỷ, tỷ thực sự thấy lo lắng cho nương nương."
Thẩm Mi nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên, "Vậy thì tốt quá, chúng ta cùng đi thôi."
Đến cugn Xuân Hi, Thẩm Mi theo ý chỉ của Hoàng hậu đến thăm, Linh Lung không dám không cho bọn họ vào. Khi hai người đi vào trong nội điện đúng lúc Lưu Ly đang bón thuốc cho Thẩm Ninh. Thẩm Mi thấy sắc mặt Thẩm Ninh tiều tụy, vô cùng đau buồn, muốn nhận lấy chén thuốc trong tay Lưu Ly tự mình bón thuốc cho Thẩm Ninh, bị Thẩm Ninh khẽ cười nhã nhặn từ chối, "Muội có phần tâm này là đủ rồi."
Hoa Lộng Ảnh cũng hỏi han Thẩm Ninh, Thẩm Ninh cũng lạnh nhạt đáp lại.
Từ sau khi Hoa Phá Nguyệt rời đi Thẩm Ninh vẫn luôn chăm sóc để ý đến Hoa Lộng Ảnh. Nếu như Hoa Lộng Ảnh chỉ là bạn bè bình thường Thẩm Ninh có lẽ đã không qua lại với muội ấy nữa, nhưng Hoa Lộng Ảnh lại là muội muội mà bằng hữu đã nhờ vả, nên đây cũng coi như một phần trách nhiệm.
Nhưng ngoại trừ mấy cái đó cũng không còn gì khác, gặp mặt cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Hoa Lộng Ảnh từng muốn lần nữa làm hòa với nàng, nhưng không thành, dần dà tình cảm cũng trở nên phai nhạt.
Thẩm Ninh đầu óc mê man cũng không có tâm tư suy nghĩ để ý hôm nay bọn họ đến làm gì.
Hai người bọn họ nói chuyện với Thẩm Ninh một lúc, Thúy Hỷ đến nói là Nhị điện hạ trở về rồi, đang đợi ở bên ngoài.
Hai ngày gần đây, lần đầu tiên Hoàng đế giao việc cho một mình Đông Minh Thinh đi làm, mặc dù không phải chuyện lớn gì nhưng Đông Minh Thịnh cũng cố hoàn thành một cách tốt nhất. Trở về phục mệnh được phụ hoàng khen ngợi một câu. trong lòng hắn tràn đầy vui sướng trở về cung thay y phục, lúc hắn biết được phụ hoàng và mẫu phi đã làm hòa với nhau dường như phụ hoàng lại càng thích mẫu phi hơn, lông mày khẽ khẽ nhíu lại. Sau đó lại nghe nói Hoàng quý phị bị bệnh, không ăn uống được gì, hắn liền vội vạng chạy đến chính điện thỉnh an, ngay cả Ngụy Hội muốn nói với hắn mấy câu hắn cũng bảo để sau.
Thẩm Ninh miễn cưỡng nâng tinh thần, bảo người mời hắn vào.
Thẩm Mi và Hoa Lộng Ảnh tạm thời tránh qua gian phòng khác.
Lúc Đông Minh Thịnh đi vào sắc mặt lộ vẻ lo lắng, thấy Thẩm Ninh mỉm cười với hắn nhưng sắc mặt lại tái nhợt. Hắn quỳ qối bên đầu giường thỉnh an nàng, nghe nàng nói nàng đã uống thuốc, mím môi hỏi; " Mẫu phi hiện giờ cảm thấy thế nào rồi?"
Vừa uống thuốc xong làm sao có tác dụng nhanh như vậy, nhưng Thẩm Ninh vẫn nói: "Ừm, đỡ hơn nhiều rồi."
Dường như Đông Minh Thịnh khẽ thở phào một hơi, cũng không dám quấy rầu nàng lâu, "Vậy mẫu phi nghỉ ngơi đi, nhi thần cáo lui trước, đợi mẫu phi nghỉ ngơi một lúc, nhi thần lại đến thăm người."
Thẩm Ninh khẽ gật đầu, "Làm phiền con lo lắng cho mẫu phi rồi, mới về đã đến thỉnh an, cũng sợ là con mệt rồi, con trở về tấm rửa nghỉ ngơi một lúc đi, bây giờ không phải đi học, con đừng có mà lén đi luyện bắn cung nữa đó."
Đông Minh Thịnh mỉm cười, "Nhi thần biết rồi. Mẫu phi an tâm dưỡng bệnh đi ạ, đừng lo lắng cho nhi thần."
Hắn tiến lên định đỡ Thẩm Ninh nằm xuống, Thẩm Ninh nói: "Mẫu phi còn có khách ở ngoài, chờ tiễn khách đi rồi ngủ tiếp."
"Nhi thần biết, là Thẩm tiệp dư và Hoa tiệp dư? Nhi thần thay người tiễn khách là được." Đông Minh Thịnh thản nhiên nói, dáng vẻ này của hắn có hơi giống Đông Duật Hoành.
"Vậy thì mẫu phi yên tâm rồi."
Đông Minh Thịnh chỉnh lại chăn cho Thẩm Ninh, để lại hai người chăm sóc, rồi cho người đi mời Thẩm Mi và Hoa Phá Nguyệt đến chính điện gặp mặt.
Một cung tỳ nhận lệnh rời đi, trong lúc chờ đợi Đông Minh Thinh tỉ mỉ hỏi Lưu Ly về bệnh tình của Thẩm Ninh, hỏi thái y nào đến xem bệnh, kê thuốc gì, uống mấy thang rồi. Lưu Ly trả lời từng câu một, nói thêm: "Rõ ràng trước đó nương nương vẫn rất khỏe mạnh, đột nhiên ho một cái, đến buổi tối bệnh lại càng nặng thêm. Haiz, cũng không biết tại sao lại nhiễm lạnh."
Đột nhiên sắc mặt Đông Minh Thịnh có chút khác thường.
Lúc này ngoài điện sinh hoạt thường ngày truyền đến một tiếng hét chói tai, "Hoa tiệp dư, ngươi đang dấu cái gì!"
Sắc mặt Đông Minh Thịnh thay đổi, lập tức cùng Lưu Ly chạy đến điện sinh hoạt. Hắn vừa bước qua cửa liền thấy sau bình phong có hai bóng hình mảnh khảnh đang giằng co.
"Các ngươi đang làm cái gì!" Đông Minh Thịnh đi qua phía sau bình phong thấy Thẩm Mi và Hoa Lộng Ảnh lại đang đánh nhau, hắn hét lớn một tiếng, đồng thời nhìn thấy dưới đất có một búp bê rơm vu thuật đâm đầy kim châm lớn bằng bàn tay nằm dưới đât, bên trên búp bê rơm có dính một tờ giấy, ba chữ <Tây Môn Nguyệt> to lù lù viết bằng mực chu sa.
Hoa Lộng Ảnh thấy Đông Minh Thịnh đến, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Nhị điện hạ, đây chính là đồ Hoa tiệp dư muốn giấu vào cugn Xuân Hi!" Thẩm Mi lớn tiếng cáo trạng.
"Không phải ta, không phải... Cái này, đây vốn ở, ở chỗ này!" Hoa Lộng Ảnh hoảng hốt khoát tay liên tục.
Một tiểu thái giám nhanh chóng chạy đến nhặt đồ dưới đất lên đưa đến trước mặt Đông Minh Thịnh, Đông Minh Thịnh cầm lấy búp bê quát: "Hoa tiệp dư, ngươi dám hãm hại Hoàng quý phi!"
Đông Duật Hoành mặt không biểu tình bước nhanh vào trong cung Chiêu Hoa, một đám người trong điện quỳ xuống thỉnh an hắn, hắn không thèm quan tâm, một mạch đi vào trong ngồi xuống bảo tọa, lạnh giọng nói: "Đứng lên đi."
Mọi người đứng lên, chỉ duy nhất có một người đang run rẩy quỳ không dám đứng dậy.
Đó chính là Hoa Lộng Ảnh bị Đông Minh Thịnh và Thẩm Mi áp giải đến chỗ Hoàng hậu.
"Chuyện gì xảy ra?" Mọi người đều có thể nghe ra trong giọng Hoàng đế tràn đầy tức giận.
Thẩm Mi đứng ra, yêu kiều quỳ xuống, "Bẩm bệ hạ, thiếp thân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương đến cung Xuân Hi hầu hạ Hoàng quý phi nương nương, không người giữa đường Hoa tiệp dư đột nhiên gọi thiếp thân lại nói là muốn cùng đi thăm hỏi nương nương. Thiếp thân liền đồng ý, đến cung Xuân Hi thiếp thân và Hoa tiệp dư cùng hầu bên cạnh chờ nương nương uống thuốc dùng bữa. Lúc sau Nhị điện hạ hồi cung muốn thỉnh an Hoàng quý phi nương nương. Chúng thiếp tránh qua phòng bên cạnh, lúc này Hoa tiệp dư lại nói đau bụng không nhịn được, cung nữ tên Linh Lung liền dẫn tỷ ấy đi cung phòng* ngoài nội điện."
*恭房 Cung phòng: Phòng vệ sinh thời xưa
Thật ra trong hoàng cung vốn không có cung phòng, chủ tử nào muốn đi vệ sinh sẽ có nô tài bưng bô gỗ đến, vây rèm xung quanh đốt huân hương, Thẩm Ninh cảm thấy như vậy quá phiền phức, nên nàng đã bảo người làm hai cái cung phòng, một cái ở trong điện sinh hoạt hàng ngày với một cái ở trong nội điện.
"Thiếp thân thấy Hoa tiệp dư sắc mặt khẩn trương, hay sờ vào ông tay áo nên thiếp thân cảm thấy sinh nghi. Một lúc lâu sau thiếp thân vẫn không thấy Hoa tiệp dư trở về, nên ra ngoài gọi hai tiếng, ai ngờ không có ai đáp lại, thiếp thân thất lễ đi vào tìm, vậy mà không có ai ở trong đó." Thẩm Mi dừng một chút, tiếp tục nói, "Thiếp tưởng Hoa tiệp dư đi qua hậu điện từ cửa bên hông, nên đi theo tìm tỷ ấy, dọc đường đi thiếp thấy một bóng người đi vào điện sinh hoạt, thiếp cũng theo vào thì thấy Hoa tiệp dư len lút nhét thứ gì đó vào trong sạp giường nhỏ, thiếp liền hét to một tiếng, Hoa tiệp dư giật nảy mình, muốn chạy trốn, thiếp liều mạng ngăn cản tỷ ấy, một lúc sau Nhị điện hạ và mấy người Lưu Ly cũng đến tận mắt thấy tất cả."
"Hoa tiệp dư giấu cái gì?" Ở trước mặt mọi người, Hoàng đế càng nổi giận, sắc mặt càng bình tĩnh.
Đông Minh Thịnh nhanh chóng trình búp bê rơm trên tay mình lên, Vạn Phúc nhận lấy đưa đến trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế nhìn chằm chằm búp bê một lúc, tức giận bóp nát búp bê thành hai nửa.
"Kế sách thật ác độc!" Hoa Lộng Ảnh muốn vu oan cho Thẩm Ninh bởi vì đố kỵ nên dùng vu thuật nguyền rủa Tây Môn Nguyệt? Người trong hậu cung đều biết Đông Duật Hoành ghét nhất phụ nhân độc địa, nếu có người tìm thấy con búp bê này ở trong cung Xuân Hi, chỉ sợ Thẩm Ninh có miệng cũng khó giải thích được.
"Bệ hạ, đây không phải là của nô tỳ, con búp bê này thật sự ở trong cung Xuân Hi, nô tỳ thật sự tìm được nó ở trong cung Xuân Hi, nô tỳ từng nghe nói Hoàng quý phi lén dùng vu thuật, nô tỳ chẳng qua chỉ là muốn tìm thấy chứng thôi!" Hoa Lộng Ảnh không kịp thở, kinh hoảng giải thích, "Thật sự không phải nô tỳ làm! Lúc ở Vân Châu nô tỳ đã biết phu... Hoàng quý phi thích dùng vu thuật...!"
Đông Duật Hoành nhắm mắt lại, giơ tay lên cắt ngang lời Hoa Lộng Ảnh.
Hoa Lộng Ảnh lập tức lập tức câm như hến.
"Kéo ra ngoài đánh năm mươi gậy, đánh xong kéo lại vào đây." Hoàng đế nói một cách cay nghiệt.
"Bệ hạ! Lời nô tỳ nói đều là thật...!" Hoa Lộng Ảnh bị dọa đến nước mắt rơi lã chã.
Thái giám lập tức tiến lên kéo Hoa Lộng Ảnh xuống, Hoàng hậu nói với Hoàng đế: "Bệ hạ, thần thiếp thấy th4n thể của Hoa tiệp dư gầy yếu, chỉ sợ là không chịu nổi năm mươi gậy, thần thiếp thấy chuyện này còn có điểm kỳ lạ, Hoa tiệp dư ở bên ngoài cung không có người nhà, thì con búp bê rơm này lấy từ đâu ra? Thần thiếp nghĩ nên đợi điều tra cho rõ ràng, cho dù bây giờ bệ hạ đánh chết muội ấy cũng không thể tra được cái gì."
Lúc này Đông Duật Hoành tức giận đến nóng cả đầu rồi, hắn nghe Hoàng hậu nói hít sâu một hơi, "Vậy thì đánh mười gậy đi."
"Bệ hạ, bệ hạ..." Hoa Lộng Ảnh hét chói tay, nhưng rồi lại bị thái giám bịt miệng lại.
Mặt rồng không vui, tất cả mọi người không ai dám thở mạnh, ngay cả Hoàng hậu cũng nghĩ chờ hắn thoáng bớt giận mới dám nói.
Một lúc sau, Đông Duật Hoành mới nặng nề hỏi: "Nhị hoàng tử, Hoàng quý phi biết chuyện này chưa?"
Đông Minh Thịnh vội vàng trả lời: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần thấy mẫu phi bị bệnh chưa khỏi, không đành lòng để mẫu phi thương tâm, cho nên tự làm chủ giấu diếm chuyện này."
Hoàng đế khẽ gật đầu, "Con trở về trước đi, mẫu phi con khỏe hơn chưa... "
"Mẫu phi nói th4n thể khỏe hơn nhiều rồi... "
Đông Minh Thịnh đang nói, thái giám cung Xuân Hi hấp tấp chạy vào, dập đầu với Đông Duật Hoành một cái, mồ hôi đầm đìa quỳ dưới đất nói: "Bệ hạ, không xong rồi!"
- -----oOo------