"Bệ hạ?" Đàm Hòa Phong bị hành động này của Hoàng đế làm cho giật mình kêu lên.
Dường như Hoàng đế bị những lời này của hắn dọa đến choáng váng, không thèm để ý đến dáng vẻ của mình xông ra khỏi thư phòng.
"Bệ hạ!" Vạn Phúc cùng những cung bộc đứng chờ bên ngoài đều bị hành động đột ngột này của hắn làm cho giật mình không biết phải làm sao, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến bệ hạ luôn bình tĩnh lại hoảng hốt giống núi thái sơn sụp đổ!
Đông Duật Hoành nào có nghe thấy bọn họ gọi cái gì, ngay cả chạy hắn cũng dùng khinh công phi thẳng đến cung Xuân Hi.
Cung Xuân Hi cách cung Càn Khôn rất gần như từ ngự thư phòng lại khá xa, trên đường đi tim hắn như muốn dâng lên tận cổ họng, hắn toát mồ hôi lạnh bởi chính hình ảnh hắn không kiềm chế được mà tưởng tượng ra trong đầu.
Trên đường đi chủ tử, nô tài lớn nhỏ trông thấy thân ảnh vàng sáng đi lướt qua, kinh hô một tiếng chưa kịp hành lễ người đã đi xa. Để lại bọn họ đứng đó hoảng hốt, thầm nghĩ có phải trời sập đến nơi rồi không.
Đông Duật Hoàng khó khăn mới đến được cung Xuân Hi, một cước đá văng cửa chính ra, thủ vệ và thái giám bên trong giật cả mình, quát to: "Người nào!"
Hàm dưới của Đông Duật Hoành căng cứng, bước nhanh xuyên sân nhỏ, các nô tỳ đang làm việc khinh ngạc khie thất thiên tử vốn đang tức giận nương nương ban ngày lại đến cung Xuân Hi, tất cả đồng loạt mặt mày tái mét, các nàng lo sợ bất an quỳ xuống, Hoàng đế vượt qua bọn họ bước vào trong điện.
Lưu Ly tiến lên đón, hắn nặng nề hỏi: "Nương nương đâu?"
"Bẩm bệ hạ, nương nương đang ở trong nội điện... "
Đông Duật Hoành bước nhanh, hai ba bước đi qua của Cách Hoa, tay lớn vén rèm lên, vòng qua bình phong nhanh chóng liếc một vòng.
Thẩm Ninh đang yên ổn ngồi trên giường nhỏ bên cạnh cửa sổ.
Lúc này hắn mới chậm rãi thở phào một hơi, Hoàng đế chưa phát hiện ra bản thân đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Hắn có chút mệt mỏi bình tĩnh lại, nhưng khi thấy trước mặt nàng có hộp gỗ cả người hoàn toàn căng cứng, hắn nhanh như chớp lại gần giựt lấy hộp gỗ cầm chặt nó trong tay, theo bản năng muốn ném ra xa, nhưng trong đầu hắn xẹt qua một suy nghĩ, lại thu tay lại.
Dáng vẻ đó vừa hoảng loạn vừa cổ quái.
"Duật Hoành? Chàng đang làm gì vậy?" Thẩm Ninh thấy hắn đầu đầy mồ hôi xông tới, hành động lại kỳ lại như vậy, nàng không khỏi kinh ngạc hỏi.
Lưu Ly đi theo vào trong phòng, Đông Duật Hoành duỗi tay ra, "Mang cái này đi ra ngoài, không có ý chỉ của trẫm bất luận ai cũng không được phép tiến vào!"
"Chàng làm gì!" Thẩm Ninh gấp gáp, vươn về phía trước muốn giành lại hộp gỗ, lại bị Hoàng đế dùng một tay chặn lại.
"Bệ hạ..." Lưu Ly hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng ở đó khó xử.
"Ra ngoài!"
Lưu Ly bị quát như vậy, chỉ đành phải ôm hộp gỗ vâng dạ lui ra ngoài.
"Chàng làm gì thế, đó là đồ của ta!" Thẩm Ninh trừng mắt nhìn hắn.
"Đồ của nàng?" Sắc mặt của Đông Duật Hoành vô cùng lo lắng, hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, "Nàng muốn nó để làm gì?"
Thẩm Ninh lắp bắp kinh hãi.
"Trẫm hỏi nàng muốn nó để làm cái gì!" Đông Duật Hoành thấy nàng có vẻ kinh hoàng không dám trả lời, hắn cho rằng nàng muốn vứt bỏ hắn mà đi, hắn nắm nằm nàng ngửa lên, hung hăng cắn lên môi nàng, nặng nề hôn xuống.
Thẩm Ninh nghiêng đầu tránh nụ hôn của hấn, "Chàng đi ra!" Mặc dù hắn không làm chuyện đó với Tây Môn Nguyệt, nhưng chuyện hắn ôm Tây Môn Nguyệt ngủ một đêm nàng còn chưa có tha thứ cho hắn.
"Nàng đừng có mơ!" Nàng càng dùng sức thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, Đông Duật Hoành càng thêm hung ác, hắn cậy mạnh cắn cắn vành tai của nàng. Một tay ôm nàng lên, bước nhanh đi về phía giường, ném nàng lên nệm mềm, cả người cũng theo đó đè lên, bàn tay lớn thô lỗ cởi y phục của nàng, "Nàng là người của trẫm, rõ chưa? Nàng là của trẫm, không một ai được phép cướp nàng từ bên cạnh trẫm đi! Cho dù là nàng cũng không được!"
Đông Duật Hoành nhanh chóng chứng minh điều này cho nàng hiểu, hắn càng dùng thêm sức xé rách xiêm y của nàng.
Thẩm Ninh không thích hắn thô bạo như thế này, nàng ra sức giãy dụa, "Chàng lăn đi, đi mà tìm Tây Môn tuyển hầu của chàng đi, ta không cần chàng... "
"Trẫm không có đụng vào nàng ta!" Đông Duật Hoành dùng sức kìm chặt nàng lại, "Trẫm không có đụng vào nàng ta!"
"Là chính chàng nói chàng sủng hạnh nàng ta, chính chàng nói, chàng thấy ta khóc cũng mặc kệ ta... " Mũi Thẩm Ninh chua chua.
"Nàng cũng biết khó chịu? Trẫm bị nàng giày vò khó chịu đến mức nào nàng có biết không? Trẫm là nam nhi trẫm sẽ không khóc nên nàng không chút kiêng kỵ giày vò trẫm đúng không?" Đông Duật Hoành thở phì phò, "Từ trước đến này nàng chưa từng thẳng thắn với trẫm, đối với Lý Tử Kỳ lại không hề dấu diếm một chút gì, chuyện gì liên quan đến hắn nàng cũng vô cùng khẩn trương, trẫm vẫn còn nhớ câu nói đó của nàng "Tình sâu không phải một câu có thể nói hết!" Trẫm biết nàng không thích bị vây khốn trong cái hoàng cung này, cũng biết cho dù chỉ có một mình, nàng ở ngoài kia cũng có thể sống rất tự tại, vẫn luôn là trẫm giữ chặt không để cho nàng rời đi! Trẫm giận nàng, nàng không thèm quan tâm, nàng có biết đêm đó nàng không đến cung Càn Khôn trẫm khó chịu biết bao nhiêu không, nàng từng nói để trẫm sủng hạnh người khác chứ nàng cũng không muốn trẫm, vừa rồi nàng lại muốn vứt bỏ trẫm rời đi... "
Đông Duật Hoành mất khống chế nói ra những lời nói mà hắn vẫn luôn cho là mất mặt mũi này nói hết ra, đột nhiên hắn ngừng lại, nổi giận đùng đùng đứng lên, quay lưng về phía nàng khoanh tay đứng đó.
Lời nói dường như có chút không mạch lạc này khiến cho Thẩm Ninh vô cùng cảm động, nàng trừng mắt nhìn hắn, nước mặt thuận theo khóe mắt chảy xuống. Nàng đứng lên từ phía sau vòng tay ôm chặt hắn, ủ rũ tựa đầu vào lưng hắn, "Ta không có muốn rời chàng đi, chỉ muốn ở bên chàng sống một cuộc sống thật hạnh phúc."
Những lời này của hắn khiến nàng cảm thấy lựa chọn đau khổ mà nàng đã đưa ra là vô cùng đáng giá.
Đông Duật Hoành kéo tay của nàng ra, hắn xoay người lại, "Nàng không cần phải lừa gạt trẫm, nàng muốn đi nàng sẽ lập tức rời đi, một khi đi lại không muốn trở về nữa." Mặc dù nói như vậy nhưng bàn tay nắm lấy tay nàng lại chắc như kìm sắt kiên cố.
Thẩm Ninh bị hắn nắm chặt có chút đau, nhưng nàng không còn thời gian để ý đến chút chuyện nhỏ này. Hành động này của hắn khiến cho nàng đoán ra được một chút, "Chàng đây là ý gì, ta muốn đi nơi nào?"
Hoàng đế trầm mặc nhìn nàng, nghiêm mặt không nói lời nào.
Người Thẩm Ninh khẽ động một chút, có chút muốn lâm trận bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Chàng biết... Thân phận của ta?"
Bàn tay của Đông Duật Hoành lập tức xiết chặt, hắn chậm rãi hỏi: "Thân phận của nàng là gì?"
Thẩm Ninh hít một hơi thật sâu, cuối cùng nàng cũng nói bí mật nàng giấu diếm bấy lâu nay, "Chàng biết... Ta không phải là người của thế giới này?" Vừa nói được ra, nàng có một cảm được giải thoát lạ thường. Cuối cùng, ở thế giới này cũng có người biết được thân phận thật của nàng.
Không ngờ đây là sự thật! Vừa rồi hắn nghe Đàm Hòa Phong nói ra hắn chỉ cảm thấy hoang đường, nhưng khi hắn nghe được từ chính miệng nàng nói ra lại cảm thấy thả lỏng. Cuối cùng, hắn cũng hiểu rõ nàng thật sự.
"Nàng không phải là người của thế giới này?" Hắn bình tĩnh một cách khác thường, nhìn nàng chăm chú, giọng khàn khàn hỏi, "Vậy, nàng từ nơi nào đến?"
Vừa mở đầu đã là câu hỏi khó rồi, nhưng Thẩm Ninh cũng không thấy khó nói như ban nãy nữa, "Ta là... người Trung Quốc từ tương lai đến."
"Đến từ tương lai?"
"Đúng vậy, đất nước của ta... đã trải qua hơn nghìn năm, nơi đó đã phát triển thành một thế giới mà người bây giờ không có cách nào tưởng tượng được." Thẩm Ninh mấp máy môi, ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn, hỏi: "Chàng có tin ta không?"
Hắn không thể không tin tưởng. Mặc dù chuyện này hắn vẫn cảm thấy hoang đường vô căn cứ, nhưng chỉ có câu trả lời không thể tưởng tượng được này mới có thể giải đáp cho lai lịch mơ hồ của nàng. Cách nhìn và học thức của nàng không giống với những phụ nhân bình thường khác, tất nhiên điều này cũng giải thích tại sao Lý Tử Kỳ bằng giá nào cũng muốn che đậy thân thế thật của nàng.
"Vậy vì sao nàng đến đây?"
Thẩm Ninh lắc đầu, "Ta cũng không biết, ta vốn là một nữ quân nhân, hôm đó ta đang tham gia diễn tập trên đảo, bỗng nhiên ta phát hiện một miếng ngọc đen. Ta chỉ muốn nhặt nó lên lau sạch nhìn một chút, đột nhiên trước mặt trắng xóa, khi mở mắt ra ta đã xuyên không đến đây."
"Miếng ngọc kia chính là Phúc Họa thú, nàng vẫn luôn tìm miếng ngọc này là muốn trở về đất nước của nàng?"
Thẩm Ninh khẽ thở dài một hơi, gật đầu.
Đông Duật Hoành cười lạnh một tiếng. Lần nữa hắn lại đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, hắn thế nào mà để cho người ta làm miếng ngọc bội này, còn cười hì hì đưa đến trước mặt nàng! Nếu như nàng tức giận biến mất, đời này hắn cũng chỉ có thể sống trong hối hận mà thôi.
Chỉ là bây giờ nàng vẫn đang còn ở trước mặt hắn, nói cho hắn tình hình thực tế, nói lên... "Nàng không rời trẫm?" Giọng điệu của hắn cũng mềm lại.
Thẩm Ninh nhìn hắn một lúc lâu, nàng nhào vào trong ngực hắn khẽ gật đầu, "Ta không rời chàng đi, ta không nỡ rời xa chàng. Ta từ bỏ người thân của mình, từ bỏ đất nước của mình, chàng có biết lựa chọn này đối với ta khó khăn như thế nào không? Nhưng ta không nỡ bỏ lại chàng, quyết định nói tất cả với chàng, cùng chàng sống một cuộc sống thật hạnh phúc. Vậy mà chàng lại xấu xa như vậy... "
Đông Duật Hoành vội vàng cúi đầu tìm được môi của nàng, ngăn lại những lời uất ức oán trách của nàng.
"Đều tại trẫm không tốt, tiểu ngoan ngoãn, Ninh Nhi ngoan của trẫm." Hắn sốt ruột dường như có chút cuồng loạn hôn nàng, vì sự hy sinh này của nàng khiến hắn vô cùng cảm động đồng thời cũng mừng như điên.
Đông Duật Hoành hôn đến khi nàng thở hồng hộc mới ngừng lại, hắn ôm lấy khuôn mặt của nàng nói: "Ninh Nhi, nàng cứ giao tất cả cho trẫm, nàng không cần phải hối hận, trẫm cũng sẽ không để cho nàng có cơ hội hối hận. Miếng hắc ngọc kia, cả đời này nàng cũng đừng nghĩ đến nhìn thấy nó lần nữa."
Thẩm Ninh ôm chặt lấy lưng hắn, trong ánh mắt dịu dàng dường như tràn ngập ngàn vạn tia tình cảm, "Chàng có yêu ta không?"
Đông Duật Hoành nhìn nàng chằm chằm, lần đầu tiên hắn nói ra chữ yêu, "Trẫm yêu nàng, trẫm cực kỳ yêu nàng!"
"Ta cũng yêu chàng, rất yêu rất rất yêu chàng!" Thẩm Ninh nhón chân lên, chủ động in môi đỏ lên môi hắn.
- -----oOo------