Cho dù trong loạn thế, mạng người thấp hèn như cỏ rác, mầm móng cừu hận một khi nung nấu, chỉ cần có một tia cơ hội, đều sẽ đột phá cực hạn của người bình thường, vì quốc gia đòi lại nợ máu.
Tôn quý như Nhiếp chính vương, thấp hèn như thiếu nữ bán hoa, chung quy sẽ vào thời khắc nào đó, mạnh yếu đổi chỗ, thiên mệnh khó trái.
___
Nhan Xung Vũ chung quy không phải Phó Hoài Xuyên, hắn là người hiểu Lý Nhược Phi nhất.
Phó Hoài Xuyên nếu còn sống, e rằng cũng chỉ có thể thua đến tâm phục khẩu phục.
Nhan Xung Vũ sâu sắc hiểu, lúc này không buông tay, e rằng từ nay về sau sinh tử cách biệt, không còn khả năng thay đổi được.
Lý Nhược Phi vừa ngoan vừa tuyệt nhưng sẽ không tính kế với Nhan Xung Vũ, còn Nhan Xung Vũ thì sẽ cân nhắc thế cục mưu đồ sách lược nắm bắt cảm tình.
Thế nhưng, dù cho là buông tay sau bao toan tính cân nhắc, vậy thì sẽ thế nào?
Dù sao Nhan Xung Vũ vẫn chọn buông tay, thắng được đường sống quay về.
Cũng cho Lý Nhược Phi một lý do tiếp tục chờ đợi.
Lý Nhược Phi một mình cưỡi ngựa, vừa đến bên bờ Kim Giang, chợt nghe sau lưng vó ngựa giục giã, Mục Thiếu Bố một thân nhung trang, giống như đạo cuồng phong tập kích tới: “Lý Nhược Phi! Đợi đã!”
Lý Nhược Phi quay đầu, đôi mắt trong trẻo sáng tỏ, cười nói: “Ngươi sao lại tìm được ta rồi?”
“Ta muốn tìm, tự nhiên liền tìm được ngươi.” —— Câu trả lời hoàn toàn giống đêm mưa kia, tùy hứng tự phụ nhưng thêm phần trầm ổn nội liễm, mưu lược bá khí không hiển lộ.
Lý Nhược Phi mỉm cười: “Ta phải đi, ngươi tự bảo trọng.”
Mục Thiếu Bố hỏi: “Ngươi đi đâu?”
“Thiên hạ rộng lớn, nơi nơi đều có thể đi, bất quá ta muốn đến Nam Cương trước, hoàn thành lời hứa với một vị bằng hữu.”
Mục Thiếu Bố nhìn hắn, chân trời gió cuốn mây tan: “Mười năm sau, ta sẽ thay thế Nhan Xung Vũ, trở thành người đứng đầu thiên hạ.”
Lý Nhược Phi nhãn thần chuyển lạnh: “Đó là chuyện của ngươi, không liên quan với ta.”
Mục Thiếu Bố cố chấp giống như Lý Nhược Phi: “Có liên quan. Đến lúc đó ta có thể có được ngươi.”
“Rất nhiều thứ, không phải có quyền thế thì có thể có được.” Lý Nhược Phi thở dài: “Nếu không ta cần gì rời khỏi Nhan Xung Vũ? Ngươi tự lo liệu cho tốt đi.”
Thúc ngựa lao đi, không hề ngoái đầu lại.
Trên Kim Giang, thuyền phu khua mái chèo sau khoang thuyền, mặt sông mênh mông cuồn cuộn dường như chảy trôi ra ngoài thiên địa, tịch liêu cô độc, thanh sơn thúy lĩnh trong mưa bụi một mảnh mông lung, giống như bức tranh thủy mặc nồng đậm trùng điệp cuộn dài, gột rửa hết thảy sắc màu.
Thuyền phu thê lương trầm đục hát một khúc: “Núi gò tụ họp, ba đào phẫn nộ, trong ngoài sông núi Đồng Quan đó. Nhìn Tây Đô, ý ngần ngừ, qua ngang Tần Hán kinh thành cũ, cung điện ngàn gian thành bãi cỏ. Hưng, trăm họ khổ, vong, trăm họ khổ.” (*)
(*) Sơn Pha Dương – Đồng Quan hoài cổ, bản dịch trong “Anh hùng xạ điêu” do Cao Tự Thanh dịch.
Lý Nhược Phi đứng lặng ở đầu thuyền, quả nhiên giang sơn như họa, khó trách nhiều người vì nó mà sống vì nó mà chết, vì nó mà khom mình, vì nó mà tàn sát.
Đã đến Nam Cương, đúng là hoa tươi nở rộ, chốn chốn thẳng cảnh lưu tuyền.
Rất dễ dàng tìm được mộ của Tần Sơ Nhụy, thấp thoáng giữa cây hoa, bên cạnh là gian nhà trúc nho nhỏ, có lẽ năm đó Tạ Lưu đã ở đây.
Trước mộ một mảnh vườn hoa mạn đà la, cánh bướm phiêu dật, trên mộ bia đá trắng giản đơn khắc “Tần Sơ Nhụy chi mộ”.
Lúc còn sống, nàng là Kim Chi phu nhân tuyệt diễm thiên hạ, chết đi, trong nắm đất chỉ là một nữ tử Tần Sơ Nhụy thâm tình, tĩnh lặng chờ đợi phu quân nàng.
Lý Nhược Phi đào phần mộ, lấy hủ sứ thanh hoa kia, chạm vào lạnh lẽo lại ôn nhuận, không khỏi hàm lệ mỉm cười: “Sơ Nhụy tỷ… Ta đưa Triệu Mạnh Húc đến rồi đây…”
Mở hũ tro cốt của Triệu Mạnh Húc, đổ vào, tro cốt hai người từ nay về sau dung hòa làm một, không còn chia lìa nữa.
Lý Nhược Phi tĩnh tọa trước mộ bầu bạn một đêm, hừng đông vừa lên, cười nói: “Không phụ phó thác.”
Tiêu sái rời đi.
Tháng sáu, Lý Nhược Phi đến ven Ngọc hồ ở Ngọc Châu, nhìn hoa sen nở rộ đầy hồ, quang hoa rực rỡ, mười dặm yên hà.
Lại lắc đầu khẽ nói: “Không gì hơn thế này…”
Dường như nhớ đến đầu năm ấy trên chiến trường, từng cùng Nhan Xung Vũ ước hẹn cùng nhau rời khỏi thảo nguyên, đi đoạt giang sơn Trung Nguyên; lúc mình ở Tứ vương phủ sống không bằng chết, Nhan Xung Vũ một câu “Trữ quốc có một nơi, núi hồ trùng điệp xanh tươi, có hương quế tam thu, hoa sen mười dặm, sau này chúng ta cùng đi ngắm nhìn, được không?”, gần như đã trở thành chống đỡ để mình sống tiếp, hiện giờ vừa thấy, lại phát hiện chân chính yêu thích, vẫn là thảo nguyên bạt ngàn kéo dài ngàn dặm, dù cho khô cằn, nhưng có tình cảm sâu nặng.
Đã là buổi trưa, Lý Nhược Phi dùng cơm trên tửu lầu Ngọc hồ, tôm Long Tĩnh lột xác cùng canh rau nhút Ngọc hồ.
Đột nhiên nghe có người đàm luận nói: “Lãng quốc Nhiếp chính vương lòng tham vô đáy, thế nhưng chúng ta chỉ còn Kim Giang yếu hiểm, hoàng thượng nhân ái, miễn lao dịch giảm tô thuế, lại vô pháp chống đỡ hung thần ác sát Lãng quốc này a!”
“Kim Giang nghị hòa rốt cuộc định cái gì?”
“Hai nước đời đời giao hảo, làm huynh đệ chi bang. Đông lấy trung du Kim Giang làm giới, Tây lấy Hòa quan làm giới, phía nam thuộc Trữ quốc, phía bắc thuộc Lãng quốc. Trữ quốc hàng năm cống nạp ngân lượng cho Lãng quốc, lụa là các loại hai mươi vạn lượng, mùa xuân hàng năm mang đến Tương Châu giao nộp.” Trong thanh âm giấu không được phẫn hận bi thương.
“Nhiếp chính vương của Lãng quốc đã quyền khuynh triều đình, nghe nói ngay cả nữ hoàng đế kia cũng sắp phải gả cho hắn để trấn an rồi.”
“Tốt nhất Lãng quốc nội loạn, ít nhất không phảicần lo lắng bọn chúng vượt sông tàn sát.”
…
Ra khỏi tửu lầu Ngọc hồ, chợt nghe thấy một tăng nhân giày cỏ bát mẻ niệm: “Tam giới đều khổ, chẳng ai được yên vui, còn cầu ắt khổ, không cầu mới yên.”
Không khỏi mỉm cười, việc đến nước này, tự sẽ không đi cầu, nhưng cũng sẽ không buông bỏ chờ đợi.
Lý Nhược Phi quyết định về nhà, về thảo nguyên.
Ba năm sau, Nhan Xung Vũ vi phục đến Ngọc Châu thưởng ngoạn hoa sen, đang lúc xuất thần, bị một thiếu nữ bán hoa rút chủy thủ trong lẵng hoa, đâm trúng bụng, thập tử nhất sinh.
Sau khi tỉnh lại, Mộc Kỳ Lân hồi bẩm, thiếu nữ bán hoa kia chính là ngày đó tàn sát dân chúng trong thành Tương Châu, đứa trẻ mồ côi trốn trong giếng nước cạn may mắn sống sót.
Cho dù trong loạn thế, mạng người thấp hèn như cỏ rác, mầm móng cừu hận một khi nung nấu, chỉ cần có một tia cơ hội, đều sẽ đột phá cực hạn của người bình thường, vì quốc gia đòi lại nợ máu.
Tôn quý như Nhiếp chính vương, thấp hèn như thiếu nữ bán hoa, chung quy sẽ vào thời khắc nào đó, mạnh yếu đổi chỗ, thiên mệnh khó trái.
Lăn lộn một vòng giữa sinh và tử, Nhan Xung Vũ trong lòng ngập tràn bóng lưng cô tuyệt khi Lý Nhược Phi bỏ đi kia.
Ba năm qua Lý Nhược Phi đã trở thành vết thương non mềm trong lòng, không dám chạm đến, không muốn nghĩ đến, không ngờ chính mình ở trong đêm yên tĩnh sau mấy ngày hôn mê, bất ngờ không kịp phòng bị đã bị tưởng niệm đánh đổ.
Một nháy mắt hai mươi chớp mắt, một chớp mắt hai mươi sát na, một sát na chín trăm sinh diệt, ba năm hơn ngàn ngày đêm, lại là bao nhiêu lần sinh diệt —— Lý Nhược Phi nhưng không có bên cạnh mình, đằng đẵng biết bao, gian nan biết bao?
Lấy bức họa cuốn dưới gối, chính là ngày đó Triệu Mạnh Húc tặng Lý Nhược Phi, Lý Nhược Phi lúc bỏ đi để lại, mấy năm nay bản thân chưa từng dám liếc nhìn một cái.
Kéo mở họa cuốn, Lý Nhược Phi tóc như vẩy mực, mi phong như đao, mắt như thu thủy, đẹp đến kinh tâm động phách, hắc y tôn lên đồng tuyết mênh mang, mỉm cười liếc tà nhìn mình.
Như nước tuyết xối xuống, rốt cuộc biết thứ mình muốn nhất.
Thì ra là thế.
Vinh hoa quyền thế, chốc lát thành hư không, mình càng là một tên ngốc.
Tức khắc lớn tiếng cười vang.
Đứng dậy chạy thẳng vào trong cung cầu kiến Lý Minh Nguyệt, từ giã.
Lý Minh Nguyệt dung mạo anh khí tuấn mỹ dưới ánh nến sáng tối bất định: “Ngươi có biết ta đã quyết định gả cho ngươi?”
“Vốn lẽ một năm này ta đều đang đợi những lời này của ngươi, nhưng hiện tại ta chỉ muốn rời khỏi triều đình.”
“Lý gia nhân khẩu đơn bạc, dã tâm của ngươi, ta cũng không phải không biết, mấy năm nay ngươi luôn mua chuộc nhân tâm, một mình nắm đại quyền, chẳng lẽ ngươi không muốn quân lâm thiên hạ?”
“Sau này không muốn.”
Lý Minh Nguyệt im lặng. Nhiều năm như vậy cùng Nhan Xung Vũ tính kế tạo thế bàn cân lại nương tựa lẫn nhau, nếu hắn đi rồi, e rằng hoàng vị này, càng tịch mịch giá lạnh.
Nhìn thân ảnh hoàn mỹ để lộ dáng cô đơn của nàng, Nhan Xung Vũ ôn nhu nói: “Minh Nguyệt, ta đi rồi, ngươi về sau không cần lo lắng quyền thần gò bó, tự có thể thi hành chính lệnh của mình, ngươi từ nhỏ tài cao, Lãng quốc trong tay ngươi sẽ càng thêm cường thịnh. Quân đội có Mục Thiếu Bố cùng Hoa Lê chấp chưởng Nam Bắc hai viện, mấy mươi năm gần đây, đều sẽ là thái bình thịnh thế.”
Lý Minh Nguyệt thở dài: “Hiện tại ngay cả ngươi cũng muốn bỏ ta mà đi…” Mỉm cười, lại thêm vài phần ôn nhu: “Ngươi luôn cố chấp, chuyện đã quyết sẽ không thay đổi, rõ ràng nhỏ hơn ta ba tuổi, từ nhỏ đến lớn lại không chịu gọi ta là tỷ tỷ, một mực gọi Minh Nguyệt…”
Nhan Xung Vũ cũng không khỏi mỉm cười, nói: “Từ nhỏ ta rất thích ở bên ngươi, ta lúc này rút chân cũng là chuyện tốt, tránh sau này xung đột vũ trang.”
Lý Minh Nguyệt phất tay: “Cút đi!”
Hai bên nhìn nhau cười lớn, Lý Minh Nguyệt nói: “Gặp được Lý Nhược Phi, nhớ nói với hắn, ta cũng không phải thật tâm muốn mạng hắn, chỉ là thể diện hoàng gia, bất đắc dĩ mà thôi.”
Nhan Xung Vũ gật đầu đáp ứng sau đó cáo từ mà đi.
Lý Minh Nguyệt ảm đạm cười, ngón tay mơn trớn rồng thêu lạnh lẽo trên tay áo, giang sơn ngàn dặm đã nằm trong tay ta, chắc chắn không phụ giang sơn như họa này.
Thảo nguyên mùa đông đến sớm, vừa vào tháng mười, đã đổ xuống một trận tuyết lớn.
Lý Nhược Phi một thân y phục đi săn màu trắng, trên hàng mi đọng vài bông tuyết vụn, phục người trong trũng tuyết, giương cung lắp tên, chỉ đợi sói trắng truy tung một ngày một đêm kia bổ nhào lên sơn dương, mình liền có được khối thịt sơn dương, còn có thể lột được da sói tốt nhất.
Máu nóng bắn tung tóe trên băng tuyết, Lý Nhược Phi một mũi tên bắn ra, không ngoài dự liệu, cắm vào mông sói, cùng lúc đó, một mũi tên nanh soi từ bên cạnh bắn ra, cắm sâu vào bụng sói.
Lý Nhược Phi đột nhiên đứng dậy, ngước mắt nhìn.
Nhan Xung Vũ đứng trên trũng tuyết không xa, tay trái kéo cung, tiếu dung rạng ngời, lại lệ tràn mi mắt.
Lý Nhược Phi chớp cũng không chớp chằm chằm nhìn Nhan Xung Vũ, thật lâu sau, nhịn không được cười rộ, giống như ánh trăng xua mây sinh động hoa mỹ, ném cung tiễn, lao thẳng đến: “Xung Vũ đại ca!”
————————————
End
Tác giả phát biểu:
Kết rồi
Kết cục rất lương thiện phải không?
Vốn định cho chết hết, hoặc là Nhan Lý hai người tất có một người chết hoặc từ nay về sau sinh ly, cuối cùng vẫn là bỏ đi, dù sao cũng là một câu chuyện, đành phải để Nhan tỉnh ngộ.
Tự cảm thấy đây là lãnh văn, không nghĩ còn có độc giả, càng không nghĩ độc giả có cách nhìn hơn cả tôi, biểu đạt đều rất lợi hại, chỉ có thể nói tôi may mắn.
Không thích thúc giục đánh giá, nhưng vẫn là muốn quá đáng cầu trường bình, hoa cũng được, gạch cũng được, dù sao văn này post lên rồi, luôn muốn hư vinh nhìn thấy có người vì nó viết một lời bình hoàn chỉnh. Đương nhiên, nếu như không có bình toàn văn, sau mỗi chương từng chữ châu ngọc của các vị đại nhân cũng đủ khiến tôi sảng khoái rất lâu rồi.
Thỏa mãn vui vẻ.
Cúc cung cám ơn tất cả các vị đại nhân đã xem văn này!☆☆☆CHÍNH VĂN HOÀN☆☆☆