Mọi người nhìn nhau, một miệng đồn mười, mười miệng đồn trăm. Và thế là tin tức Diệp Lạc Hy có sở thích hơi “biến thái” đã bị truyền ra toàn bữa tiệc.
Thấy tình hình không ổn, chủ trì đại tiệc đành lên tiếng: “Có lẽ vị huynh đài này bất mãn nàng điều gì đó. Nhưng huynh đài, ngươi tốt xấu gì cũng không thể xúc phạm người đã khuất như vậy.”
Diệp Lạc Hy khẽ gật đầu đồng ý với vị Nguyệt Tinh Minh trên kia. Đúng vậy, vi sư đã “chết” rồi. Đồ nhi ngoan, không được bôi bác vi sư.
Nhưng Na Tra nhếch môi: “Đại nhân, ngươi thường xuyên giam mình ở chốn này, đương nhiên không biết nhiều điều. Ta cũng không uhm…. Uhm…” Người bên cạnh hắn vội bịt miệng hắn lại.
Có vẻ người này là Ngao Bính. Hắn ôn tồn lên tiếng: “Thành thật xin lỗi, tiểu tức phụ nhà ta đang bất mãn thôi, không có ý gì đâu. Mong mọi người chỉ xem đây là lời nói đùa. Đừng để trong lòng.”
Diệp Lạc Hy thầm vái trời tạ đất. Tốt quá rồi, ít nhất vẫn có tiểu Bính hiểu chuyện giúp nàng một chút.
Nhưng câu sau của Ngao Bính khiến nàng trào máu họng ngay lập tức. Hắn nói: “Mặc dù chuyện đúng mười mươi, nhưng mọi người đừng để ý cách hắn nói chuyện. Hắn chỉ đang có kỳ sự, quả thực trong lòng nhiều lửa giận, các vị không để tâm.”
Diệp Lạc Hy ngồi sau bọn họ ba hàng ghế, ôm ngực, trào máu họng và nghiến răng nhìn hai cái tiểu hài tử do một tay nàng dưỡng dục, dạy dỗ ra mà mắng thầm trong lòng: phản rồi, phản rồi, phản rồi! Phu thê các ngươi ỷ mình đủ lông, đủ cánh rồi nên phản ta rồi! Ta tức, ta kháo! Ta muốn nhét hai cái hài tử các ngươi vào bụng mẫu thân các ngươi rồi dạy lại!
Một tiên nữ khúc khích cười: “Nghe huynh đài đây nói, có vẻ huynh rất am hiểu về vị thượng thần này. Tiểu nữ chỉ là thượng tiên đến sau, hoàn toàn chưa từng chiêm ngưỡng nàng bao giờ, nên thật không hiểu lắm. Liệu nàng ta có thật sự mạnh như vậy không?”
Câu nói khiến mọi người phải chú ý bàn tán. Diệp Lạc Hy qua đời 300 năm. Thời gian không ngắn không dài, nhưng nó cũng đủ khiến cho có quá nhiều chuyện thay đổi. Đặc biệt là khi Đế Quân trở về, hắn đặc biệt sửa rất nhiều điều luật của Thiên giới, khiến mọi thứ vừa phức tạp, vừa rối ren. Điều đó cũng làm xáo trộn sự thật về Diệp Lạc Hy rất nhiều.
Và họ nói: “Mạnh hay không cũng không thể đối chứng. Ta nghĩ, dù sao thì đó cũng là chuyện của 300 năm trước.”
Lúc này, Diệp Lạc Hy từ tốn đứng dậy, ôm quyền thi lễ với mọi người: “Tiểu tiên chỉ là hoa tiên. Nhưng ta từng được Lạc Hy thượng thần chỉ dạy ta ba chiêu. Mỗi ngày, tiểu tiên đều luyện tập và chưa từng dừng lại. Hôm nay được dịp, nếu như mọi người trong các vị có thể tiếp được ba chiêu của tiểu tiên, sẽ rõ thực hư.”
Câu nói khiến mọi người trầm trồ và hưởng ứng, ngay cả khán đài bên dưới cũng náo nhiệt hẳn lên.
Duy chỉ có Na Tra và Ngao Bính nhìn nhau. Chỉ điểm ba chiêu? Sư phụ/đại nhân trước nay không hề để bí thuật bị truyền ra ngoài, làm gì có chuyện chỉ người ta tiếp ba chiêu? Trừ phi tiên nữ đó lừa gạt để phô trương thanh thế, bằng không cả Na Tra và Ngao Bính khẳng định, tiên nữ kia đang bịa đặt.
Nguyệt Minh Tinh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được. Tỷ võ cũng là một cách thưởng thức nghệ thuật. Ta đồng ý mở võ đường ngay tại đây. Nhưng các ngươi chỉ có thể dùng kiếm linh đối kiếm linh, tuyệt đối không được động căn linh.”
Diệp Lạc Hy khẽ cười và ôm quyền hướng Nguyệt Minh Tinh: “Đa tạ Diệm Linh Điện chủ ưng thuận.”
Chỉ một lát sau, đấu đài được mở ra. Diệp Lạc Hy đứng trên sân thượng, nàng không dùng kiếm linh, mà chỉ cầm trên tay một cành băng tuyết mai. Mọi người bật cười: “Ngươi không dùng kiếm, lại dùng một cây gậy không có linh lực, yếu như vậy để đối đầu với người khác sao? Đúng là trò cười.”
Họ chế nhạo tiên nữ không biết lượng sức mình.
Người đầu tiên nhận đối kháng với Diệp Lạc Hy là một thượng tiên. Nàng ta là một linh thần cấp ba. Và nàng ta rất tự tin là chỉ cần dựa vào linh lực, nàng ta có thể đánh thắng một tiểu tiên nữ yếu đuối như người này.
Nhưng thực tế là….
Nàng ta còn chưa tiếp được đến chiêu thứ hai, thanh kiếm của nàng ta đã bị tiên nữ đoạt mất, thậm chí thanh kiếm còn bị đánh bay xuống sàn đấu. Cành mai cứ vậy mà kề lên cổ nàng ta.
Tiểu tiên nữ mỉm cười: “Ngươi còn gì để nói không?”
Tiểu tiên nữ tức giận, nhưng quả thực như lời của vị tiên nữ nói. Chiêu thức vô cùng mạnh.
Na Tra vừa nhìn thấy chiêu thức, hắn đã ngay lập tức nhận ra ngay. Chiêu thức nguyệt quang hạ ảnh kiếm pháp này là của thất sư huynh của hắn. Mười ba huynh đệ tỷ muội bọn họ được đích thân Diệp Lạc Hy dạy dỗ ra, mỗi người sẽ được luyện một bộ tâm pháp khác nhau, và một bộ kiếm pháp khác nhau, tất cả đều do đích thân Diệp Lạc Hy dày công sáng tạo ra.
Và bọn hắn chỉ có thể truyền cho đệ tử chính tông của mình về sau, không thể tùy tiện truyền ra ngoài. Đặc biệt, Thất sư huynh của hắn tuy nhìn có vẻ rất ngốc, nhưng khi nhắc đến tâm pháp và tu luyện, hắn lại trở thành một con người hoàn toàn khác, thậm chí là điên cuồng hơn bao giờ hết. Đừng nói là hắn truyền cho người ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không truyền đi một cách hời hợt như vậy. Bởi vì nhát kiếm thứ 21 của chiêu thức này bị khuyết mất. Nếu không, chiêu thức vừa rồi của tiểu tiên nữ không chỉ đoạt lấy kiếm của đối thủ, mà còn lấy luôn đầu của đối thủ trong tích tắc.
Vị minh chủ gật gù: “Không tồi, không tồi. Thật đáng nể. Ta nghe nói, Nguyệt Quang Hạ Ảnh Kiếm này là của Bắc Quân thượng thần rất lợi hại. Tuy tiên nữ không lợi hại bằng hắn, nhưng chung quy cũng được xem là một nhân tài.”