Mẫu thân của Triển Thu Dương là Nguyệt Tinh Âm. Bà ấy là chủ nhân đời trước của Diệm Linh Đường. Sau khi gả cho Triển Thu Lương, bà ấy đã nhường lại vị trí này cho đệ đệ song sinh của mình là Nguyệt Tinh Minh.
Sau khi Nguyệt Tinh Âm qua đời vì bạo bệnh, Nguyệt Tinh Minh đã trở nên vô cùng kiệm lời, ít nói, khác hẳn tính tình của hắn trước đây. Khi còn tại vị hay là đời trước, Diệp Lạc Hy cũng chưa từng gặp Nguyệt Tinh Minh. Nhưng theo cái nhìn nhận của mình thì Diệp Lạc Hy cảm thấy hắn ta là một thiên tài.
Đồng nữ và đồng nam đưa Diệp Lạc Hy bước vào chính điện, nàng nhìn thấy những vị khách khác ở đây. Có cả những người mà nàng quen, có những người mà nàng còn chẳng biết là ai. Có vẻ 300 năm qua, trên Thiên giới lại có thêm nhiều nhân vật cộm cán nữa.
Diệp Lạc Hy chầm chậm rải bước vào bên trong thần điện, nhìn về phía những Diệm Linh Quả vẫn chưa nở rộ hoàn toàn.
“Tiên nữ, ngươi làm rớt đồ này.” Một giọng nói vang lên từ đằng sau lưng Diệp Lạc Hy làm nàng chú ý.
Người này là Lý Na Tra. Hắn nhìn nàng, mang theo vẻ lạnh lùng và hơi… xa cách. Nàng nghe nói, từ sau khi nàng qua đời, Lý Na Tra thay đổi tính tình một cách đáng sợ. Hắn ta lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn và chẳng biết gì về sự vị tha cả. Người ta nói, Lý Na Tra bây giờ đã không còn là cậu bé đáng yêu, ngây thơ năm đó mà cả Thiên giới cùng yêu thích cậu nữa.
Diệp Lạc Hy nhìn Lý Na Tra, nàng khẽ gật đầu mỉm cười nhận lại khăn tay và nói với hắn: “Đa tạ, Lý gia.”
Lý Na Tra hơi nhíu mày trước cách gọi này của tiểu tiên nữ. Hắn lạnh lùng: “Đừng làm rớt đồ nữa, cẩn thận làm xấu mặt Thiên giới thì đích thân ta sẽ xử lý ngươi.”
Diệp Lạc Hy: “…”
Nàng thở dài và quay người bước đi, tiếng chuông bạc bên hông khẽ đánh lên hai tiếng leng keng nhỏ.
Na Tra nhíu mày nhìn về phía tiên nữ kia. Bóng dáng có vẻ giống, nhưng đó tuyệt đối không phải là người hắn tôn kính và yêu thương. Na Tra khẽ lắc đầu và hắn rời đi, đi ngược lại với hướng đi của tiên nữ bạch y.
Diệp Lạc Hy đi thêm một chút thì nàng thấy một chiếc hồ. Bên trong chiếc hồ có nuôi dưỡng một linh châu màu xanh lam. Nàng nhìn vào linh châu đó. Thứ này… có vẻ như nó là thứ nàng cần tìm.
“Hóa ra tiểu tử nhà ngươi ở đây à?” Nàng nhìn thấy Triển Thu Dương đang ngự tại viên linh châu giữa hồ nước.
Nàng định đưa tay ra để tách nước, đi về phía giữa hồ thì từ đằng sau lưng nàng đã vang lên một tiếng gọi: “Tiên nữ, xin dừng bước. Ngươi không thể tiến xa hơn nữa đâu.”
Nam tử bạch y đang ngăn cản nàng. Diệp Lạc Hy hơi nhíu đầu mày nhìn người này. Nàng ôm quyền: “Chẳng hay vì sao lại không được? Mong đại nhân nói rõ.”
Hắn nói: “Hồ nước này đang nuôi một tiểu long oa. Ngươi không thể làm phiền hắn lớn lên.”
Nàng nhìn lại về phía hồ nước. Tiểu long oa? Làm gì có tiểu long oa nào ở đây chứ? Tất cả chỉ là lừa đảo mà thôi. Nhưng Diệp Lạc Hy không vội nóng giận mà nàng ôm quyền hỏi: “Tiểu tiên chỉ là tò mò. Không biết là long chủng nào đang được nuôi dưỡng tại đây, cho nên không nhịn được mà đến xem. Quả nhiên đã đắc tội rồi.”
Vị tiên quân kia lại nói: “Không sao.”
Rồi hắn quay người rời đi.
Diệp Lạc Hy mỉm cười và đầu ngón tay nàng nhỏ xuống một giọt nước màu xanh lam, hơi có thiên hướng phát sáng. Ngay lập tức, cả hồ nước khẽ động, như nhận được linh khí tinh túy nhất mà giao động. Động chỉ như chớp mắt rồi biến mất, Diệp Lạc Hy cũng rởi khỏi hồ nước.
Nam tử bạch y bị động của hồ nước mà phải ngay lập tức quay lại. Hắn nhìn thấy hồ nước có giao động, nhưng động không nhiều, chỉ thấy “long oa” hắn đang nuôi dưỡng ở giữa hồ nước như được tiếp thêm linh khí mà khẽ động. Đứa trẻ hơi mở mắt, nhìn nam tử bạch y, chớp mắt hai cái.
Hắn lại nhìn xung quanh. Vị tiên nữ lúc nãy đã rời đi mất rồi.