Tàng Long là một bán thần.
Ban đầu, Tàng Long còn được biết đến là Thanh Long đời thứ ba. Nhưng bản tính của Tàng Long là một kẻ ngang tàng, khó thuần. Chưa kể đến tội Tàng Long lừa dối những vị thần khi nữ phẫn nam trang lên Cửu Trùng Thiên. May sao Thiên Thượng nhân từ đã không giáng tội, chỉ để nàng ta làm một vị “bán thần”.
Sau đó, Tàng Long lại tiếp tục phạm tội khi đã giết chết một trong Thập vị thần quân, khiến Thiên Thượng nổi giận. May sao lúc đó có vị Thánh Nữ của Tát Mãn tộc đã đưa Tàng Long rời đi, để Tàng Long quy ẩn bảo vệ Tát Mãn Tộc mãi về sau.
Nhưng Diệp Lạc Hy lại không cho rằng sự tình đơn giản như vậy.
“Sư nương.” Lưu Tiểu Tuyết bước ra khỏi dược phòng, nàng thở dài: “Tàng Long ấy, người tìm được người này ở đâu?”
Diệp Lạc Hy không nói, nàng chỉ im lặng nhìn Tàng Long đang ngủ say trên giường kia.
“Sư nương, sư phụ chốc nữa mới tới, người có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Lưu Tiểu Tuyết nhìn sắc mặt của sư nương rất âm trầm, trong lòng càng thêm sợ hãi. Bình thường sư nương rất hiếm khi bày ra vẻ mặt thâm cừu đại hận như vậy, nhưng mỗi lần người cau mày, sư phụ không làm loạn đến lật thiên mới lạ.
Diệp Lạc Hy không quá chú ý đến Lưu Tiểu Tuyết, nàng chỉ nói: “Chừng nào vị kia tỉnh dậy, ta sẽ đến tìm nàng nói chuyện.”
“Sư nương, người định đi đâu?” Càn Tử Thanh hỏi nàng, bởi vì hắn nhìn thấy Nhật Luân Kiếm khẽ động.
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “À, ta vừa nhớ ra ta có vài chuyện cần đi tìm a nương và di nương của ta ấy mà.”
A Nương và Di Nương? Số là những đồ đệ của Đào Ngột tọa trấn ở Huyền Minh đại lục không rõ lắm về xuất thân nhà ngoại của Diệp Lạc Hy. Bọn họ đều cho rằng Diệp Lạc Hy là một vị thần tiên trên trời, lập được đại công, lọt vào mắt xanh của sư phụ bọn họ là chính.
Chuyện Tàng Long ấy, đích thân Diệp Lạc Hy cũng không phải chạy đến đây. Nhưng bởi vì cái đại cô nãi nãi lại không nhớ lắm về chuyện của Tàng Long, chỉ biết Tàng Long nữ phẫn nam trang, lừa dối mọi người. Ninh Quân từng thương cảm, nhưng không thể công khai bảo vệ Tàng Long, chỉ đành để nàng ấy ủy khuất làm một bán thần.
Sau khi Thiên Thượng quy tiên, về sau liền chẳng ai biết được Tàng Long sống thế nào. Ninh Quân nghe chuyện Tàng Long bị Ác Ma căn khống chế mấy chục vạn năm ở Tát Mãn tộc thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, cũng hi vọng Diệp Lạc Hy sẽ vì Tàng Long và vì bản thân mà tra rõ chuyện này.
Tàng Long vốn dĩ là người tốt, nàng tuy có nỗi khổ riêng mà giết một đồ đệ của Ninh Quân, nhưng Ninh Quân cũng cảm thấy đồ đệ kia của nàng dù cho có bị Tàng Long giết chết cũng đáng. Thực lực của Tàng Long mạnh hay yếu, Ninh Quân tự động hiểu rõ. Nếu bị giết chết như vậy mà khiến Thiên giới định tội Tàng Long, chỉ đáng đời kẻ kia thực lực không đủ, ra ngoài nói hắn là đồ đệ của Ninh Quân nàng cũng cảm thấy xấu hổ.
Diệp Lạc Hy chỉ đành nghe lời Ninh Quân, đi một chuyến đến hỏi “hội đại nguyên lão”.
……
Diệp Lạc Hy nhanh chóng ngự kiếm chạy đến Thanh Khâu, đích xác mà nói là chạy đến cái Thục Phong đảo của Dao Quang. Thục Phong đảo nằm trong địa bàn của Dao Quang nữ đế khi trước. Nơi đây cảnh đẹp thanh tĩnh, tiên khí vây quanh lượn lờ. Từ mấy ngàn năm trước đã bị Diệp Lạc Hy mua đứt từ Dao Quang, đem nơi này biến thành địa điểm cho “hội đại nguyên lão” dưỡng già. Mà hội đại nguyên lão này dù ở Thục Phong đảo cũng chẳng ai dám tới quấy rầy họ. Cựu Tà Thần Diệp Đình Tu, Cựu Chủ nhân của Côn Luân Sơn Lâm Túc, Ma Thần Thạch Diệp Vân Kiệt, Thánh nữ Thiên giới Nữ Oa, Chiến thần thiến giới Ngọc Tỷ, Thần Quân Dược Sư Khang Tư, một thế hệ những “người già neo đơn” ở đây ngày ngày phát cơm chó, diễn cảnh ân ái cho người xem đến mù mắt.
Diệp Lạc Hy bận bịu, vừa quản lý Vạn Tộc Thành, vừa quản lý Thương Vân Hội, vừa làm Bách Chiến Thượng thần, bận tối mặt tối mũi. Nếu như không phải có phu quân cùng những thân tín giúp đỡ, sợ rằng đến thở nàng còn chẳng thở nổi bình thường. Nhưng để hiếu kính, hằng năm mỗi dịp tết Nguyên Tiêu, Diệp Lạc Hy vẫn hằng dẫn theo nhi tử, nhi nữ và các phu quân về đây ăn Tết.
Vốn dĩ sáng ngày ra, Nữ Oa đã nói cả nhà sẽ có khách quý đến thăm, thậm chí nàng còn bỏ mặc Khang Tư cả ngày, vừa ủ vài loại trà quý, vừa ngân nga vài giai điệu trông có vẻ vui vẻ lắm.
Lâm Túc và Ngọc Tỷ cùng với bản năng của mình, lại thấy dáng vẻ vui vẻ như vậy của Nữ Oa, liền đoán được năm, bảy phần vị khách sắp đến là ai, liền mỗi người phân nhau, người xuống bếp làm bánh, người chuẩn bị mấy bữa cơm mà khách quý kia sẽ thích ăn.
Các vị trượng phu đương yên đương lành lại bị mấy vị phu nhân ngó lơ cả ngày, liền tức anh ách trong lòng, nhưng cũng không thể trút giận lên phu nhân nhà mình được, chỉ đành chờ xem vị khách kia là ai, sẵn sàng đánh cùng kẻ lạ ấy sống mái một trận.
Bình thường, Thục Phong đảo vẫn sẽ có những vị khách quý ra vào ghé thăm. Hoặc là cùng những vị tiền bối đây đàm đạo, hoặc uống trà, thưởng thơ, hoặc xin được chỉ điểm. Nhưng chỉ những người có cơ duyên mới có thể hoàn thành được ước nguyện, đa phần đều đi về trắng tay.
Hôm nay mấy phu nhân đột nhiên nhiệt tình như vậy, các phụ quân đều rất giận đó, rất giận giận luôn đó.
Từ xa, một bóng hào quang đỏ rực bay đến, xé chân trời làm hai, hào quang đỏ ấy phát ra linh lực mạnh mẽ, từ trên trời đáp xuống ngoài cửa Thục Phong đảo. Trong hào quang, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Tiểu Chúc, Tiểu Đào sau khi trưởng thành hơn chút được Diệp Lạc Hy gửi lại ở Thục Phong Đảo, chủ yếu là có trách nhiệm chăm sóc sức khỏe của “hội nguyên lão” và báo cáo tình trạng của họ cho nàng, phỏng chừng có điều bất thường xảy ra.
Vừa nhìn thấy người nọ, Tiểu Chúc và Tiểu Đào đã như hai hài tử nhào ra, cười nói: “Chủ nhân.”
Tiểu Chúc, Tiểu Đào có gương mặt tựa tựa nhau, lớn lên đúng là nam thanh nữ tú, rất khiến người ta phải kinh diễm. Có điều, nhìn thấy hai đứa trẻ này, Diệp Lạc Hy có chút đau lòng: “Biết vậy không để hai đứa lớn nhanh như vậy, thật đau lòng quá.” Lại nghĩ đến đám trẻ ở nhà, thêm uất ức: “Mấy đứa nhỏ ở nhà lớn cũng nhanh quá đi mất! Hức!”
“Ai đến?” Từ bên trong có tiếng lạnh lùng vang lên, mang theo uy áp có sự đe dọa.
Diệp Lạc Hy ngó đầu vào trong, ngay lập tức khiến cho mọi người rất bất ngờ, nàng cười vui vẻ, vẫy tay: “Cha, mẹ, nãi nãi, gia gia, di nương, di phụ, con tới a.”
Nhìn thấy nhi nữ/điệt nữ/chất nữ từ lâu không về một mình, “nãi nãi”, mẫu thân và di mẫu đều rất nhiệt tình ra đón người. Chỉ có hội gia gia, phụ thân và di phụ là không vừa mắt với màn xuất hiện của Diệp Lạc Hy thôi, đặc biệt là đứa nhóc này còn về nhà một mình nữa cơ. Diệp Lạc Hy mà về nhà một mình thì sự sủng ái chỉ đặt lên một mình người nàng, những vị kia làm sao có thể tranh sủng được nha?
“Nương, con chỉ có vài chuyện muốn đến hỏi mọi người, sẽ không quấy rầy mọi người ở chỗ này diễn ân ái đâu.” Nàng nhìn ra ngay mấy cái lườm đến cháy mắt của gia gia, phụ thân và di phụ nhà mình, liền né đi ba ma trảo đang hướng về phía mình, kính cẩn tâu lên.
Lâm Túc quay lại lườm Diệp Đình Tu, Nữ Oa trừng mắt nhìn Khang Tư, Ngọc Tỷ mỉm cười rất dịu dàng nhìn Diệp Vân Kiệt. Ngay lập tức, hội trượng phu sợ hãi mà nhanh chóng lủi đi.
“Hy nhi, con đừng sợ nhé. Chỗ này chúng ta ở rất thoải mái, chẳng qua vì một năm mới được gặp con một lần nên chúng ta rất nhớ con. Con đừng vì mấy lời của lão ấy mà tưởng thật, rồi không về thăm chúng ta nữa nhé. Rảnh thì về a.” Ngọc Tỷ xót con gái, vừa dỗ dành vừa đưa tay bẹo má con: “Đúng là đám trượng phu kia của con chăm sóc con tốt thật. Chẳng giảm mị lực đi chút nào, dạo này hình như có chút mềm hơn a.”
Mấy năm trước về, Ngọc Tỷ có đưa cho Cùng Kỳ một hộp Dương Chi Ngọc Lộ, là loại kem dưỡng mà bà điều chế, yêu cầu Cùng Kỳ khi trở về giúp nàng điều dưỡng lại dung nhan. Bây giờ nhìn Diệp Lạc Hy trắng trắng mềm mịn, vô cùng đáng yêu khiến Ngọc Tỷ hài lòng vô cùng.
Diệp Lạc Hy cười gượng gạo. Mỗi ngày trước khi nàng đi ngủ, Cùng Kỳ đều giúp nàng bôi đủ thứ kem dưỡng, rồi lại làm đủ thứ cái gì mà “làm đẹp” gì gì đó. Hơi phức tạp nhưng nàng cũng cảm thấy thoải mái lắm, rất hưởng thụ a.
Lâm Túc nói: “Hai mẹ con các ngươi đoàn tụ đừng đứng mãi ở cửa như vậy. Tiểu Hy, qua đây. Lão thân ta mới làm một chút bánh quế hoa, đến nếm thử.”
Diệp Lạc Hy cười gượng gạo, định mở miệng ra từ chối thì Ngọc Tỷ lại tiếp: “Hiếm khi con về một mình như thế này. Mặc dù ta biết là con có việc gấp muốn hỏi chúng ta nhưng mà…” Nàng bưng đến một ấm trà, khẽ vỗ vỗ lên thành ấm rồi vẫy tay gọi nàng: “Nhưng hôm nay lỡ về rồi, muốn hỏi chuyện chúng ta thì để chúng ta làm phiền con trước đi a. Tới, di nương ủ một ít trà cam quế. Ta vẫn nhớ con thích uống thanh trà, nhưng đổi vị chút. Hôm nay có sữa đó a.”
Diệp Lạc Hy ngây người một lúc, rồi đột nhiên bật cười vui vẻ. Nàng nói: “Được a.”
Trà chiều vừa xong, Diệp Lạc Hy liền bị di nương, a nương kéo đến ôn tuyền phía sau nhà tắm rửa. Giữa Thục Phong đảo có một ôn tuyền lớn, thích hợp để biến nơi này thành một hồ tắm lộ thiên. Diệp Lạc Hy hai đời đều nhắm đến nơi này, luôn muốn biến nó thành nơi ẩn cư cuối cùng. Tiếc cái, cả hai đời đều không thể ở đây quá lâu.
“Lạc Hy, có phải con muốn đến hỏi chuyện của Đế Quân không?” Nữ Oa hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi của Nữ Oa mà hỏi ngược lại: “Di nương, người cảm thấy con và ông ấy có gì để nói với nhau?”
Nữ Oa nói: “Chỉ là, dạo trước ta có vô tình gặp lại hắn trong mộng cảnh.” Nữ Oa nói, vẻ mặt rất khó xử.
Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi của Nữ Oa. Có vài chuyện, vẫn là để một mình nàng giải quyết thì hơn. Nếu như để các trưởng bối biết, sợ rằng lại cản nàng.
Nàng chỉ cười trừ: “Ông ấy nói gì con cũng chẳng muốn nghe nữa đâu. Bây giờ Cửu Trùng Thiên rất bận bịu.” Nàng kéo khăn tắm đang quấn trên đầu xuống, ra khỏi nước. Ngồi lên bệ đá, nàng nói: “Thực ra hôm nay con đến tìm mọi người, là muốn nghe rõ hơn về oan tình năm đó của Tàng Long.”
Lời nói của Nữ Oa và Ngọc Tỷ khiến hai tai Diệp Lạc Hy ù đi. Diệp Lạc Hy lại hỏi: “Vậy đứa trẻ đó hiện tại đang ở đâu?”
Nữ Oa lắc đầu. Ngọc Tỷ lại nói: “Sau đó, ta chỉ nghe phong phanh được rằng, đứa trẻ đó của Tàng Long quả thực… khó sống.”
Diệp Lạc Hy im lặng. Nàng hỏi: “Vậy theo như người nói, đứa trẻ đó sinh ra nhất định phải có lôi căn thiên phú vô cùng đặc biệt, hoặc thủy căn gây ra dị tượng?”
Nữ Oa lẫn Ngọc Tỷ nhìn nhau, sau đó thở dài: “Dù cho có được sinh ra đúng cách, đứa trẻ đó e rằng cũng khó mà sống được. Con thấy đó. Tàng Long vì cớ gì lại phải nữ phẫn nam trang mà lên Thiên giới, vì cớ gì mà chịu nỗi oan bao nhiêu năm kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe? Lại vì cớ gì bản thân vốn dĩ từng là Thanh Long đời thứ ba, sau khi bị giáng tội lại chịu cúi đầu cho kẻ khác phong ấn trăm vạn năm?”
Diệp Lạc Hy im lặng, tựa hồ như chính nàng cũng có câu trả lời. Nàng mỉm cười: “Con đã có đáp án mình cần.”
Nữ Oa lại lần nữa bẹo má nàng, nói: “Nha đầu thối. Chúng ta là người nhà của con, đừng có vì cái gì mà báo thù ở bên ngoài mà rước thương tật vào người. Con mà mất một miếng thịt nào thì về đây, di nương đánh đòn con ngay lập tức đó, biết chưa?”
Ngọc Tỷ tiếp lời: “Ta biết đại nghiệp của con. Nhưng không phải con vì sợ chúng ta có mệnh hệ gì mà không dám mở miêng. A Hy, ta đã rất nhiều lần nghe gia gia con kể về “chiến tích huy hoàng” đời trước của con rồi. Nương cấm nhé. Nếu con dám vì chuyện lật thiên của mình mà nhảy tru tiên đài lần nữa, dù cho có phải phục sinh con về, tốn bao nhiêu tài nguyên đi chăng nữa, ta cũng phải hồi sinh con để đánh nát cái mông con, xem con còn dám lật thiên nữa hay không.”
Diệp Lạc Hy cười trừ. Chẹp, di nương và a nương thì nhạy bén, lại thêm hai cái lão gia gia và đại ngoại công kia bét xét hết lời. Nếu như tương lai mọi người biết nàng cầm theo một ngàn vạn quân, sẵn sàng nghênh chiến với Dữ Quân chắc tức hộc máu luôn chứ không chừng. Sợ là ngày đó đến, nàng đành phải dụ cả ngoại công lẫn ngoại tổ mẫu về cứu mạng a.
“Vâng, con biết rồi.” Nàng cười ha ha.
Sau khi dùng bữa với mọi người, Diệp Lạc Hy cũng có thể ra về. Nhưng trước khi về, nàng bị hội trượng phu kia kéo sang một bên.
“Cho con.” Diệp Đình Tu lấy trong người ra một chiếc lắc bằng ngọc, nói: “Cái này sẽ có ích cho con.”
Diệp Lạc Hy nhìn vòng ngọc, nàng kinh ngạc trợn mắt ngẩng đầu lên nhìn cái gia gia của mình. Diệp Vân Kiệt nói, vẻ mặt dương dương tự đắc: “Đây là món quà của chúng ta. Đừng có nói với ba vị bên kia, coi chừng họ lại quở trách chúng ta.”
“Nha đầu, ngươi đừng khiến Oa Oa lo cho ngươi tối ngày nữa. Ta cũng muốn được an hưởng tuổi già cùng phu nhân lắm.” Khang Tư tỏ vẻ.
“Cái vòng này là gì? Ta cảm thấy nó có sức ảnh hưởng lắm. Tâm tình ta tốt hơn rất nhiều.” Nàng nhìn chiếc vòng, có vẻ phấn khích.
Ba người nhìn nhau, gãi gãi má, sau lại kéo nàng ra xa hơn. Diệp Đình Tu nói nhỏ: “Cái vòng này á, là do năm đó gia gia của con nháo loạn Cửu Trùng Thiên mà thành đó. Ninh Quân thần tổ phải đi mượn đàn Phục Hy của Duyệt Quân mới mong khống chế được lão ngoan ngoãn thêm ba vạn năm. Nhưng thế quái nào sau khi a phụ bị thương, cái đàn lại bị lão đánh nát thành ba mảnh. Một mảnh đã biến thành binh khí của Nữ Oa, một mảnh đã biến thành kiếm của tiểu tử Dạ Tư Hàn. Mảnh còn lại bị thất lạc trong thiên hạ, thực tế là do lão gia gia của đã nuốt luôn cái này trong bụng, để tránh cho người ta phục chế lại đàn Phục Hy.”
Nàng trợn mắt, nhìn cái vòng, lại nhìn Diệp Đình Tu. Phục Hy Cầm nằm trong thập đại thượng cổ thần khí, được Duyệt Quân dùng Thạch Bạch Anh sinh ra từ tâm Chân Long Sơn Đỉnh, luyện hóa một vạn ngày đêm mới thành, được xem như những binh khí lợi hại, khó có thể bị phá hủy. Ấy vậy mà gia gia nàng lại có thể phá vỡ nổi cái đàn đó à?
Cơ mà nghĩ lại, sau khi lão nuốt vào, quá trình một phần ba mảnh đàn ấy biến thành vòng tay như thế nào, nàng thấy có… có chút ghê ghê.
“Gia gia, người lấy cái này ra bằng cách nào? Ói ra? Mổ bụng? Hay là….” Nàng còn chưa nói xong đã bị Khang Tư bịt miệng: “Lạc Hy, chúng ta là những con người văn minh. Ngươi ấy, nhã chính một chút. Ở trên đó hai đời người rồi mà sao không quy củ chút nào vậy a?”
Diệp Đình Tu gõ đầu Diệp Vân Kiệt, mắng: “Ngươi nói bậy bạ cái gì với cháu ta vậy? Ta không ói ra, không mổ bụng, cũng không thải nó ra theo phương diện kia. Chẳng qua ta giấu nó trong không gian tùy thân của ta, không phải là nuốt
Diệp Lạc Hy kinh ngạc nhìn Diệp Đình Tu, lại nhìn gương mặt hơi phiếm đỏ của lão gia gia tuổi đời cộng lại gấp sáu lần nàng này, khẽ gỡ tay Khang Tư ra, cười tươi: “Gia gia, người đỏ mặt cái gì a?”
Diệp Đình Tu đưa tay vò nát đầu tóc của Diệp Lạc Hy, mắng: “Xú nha đầu, ngươi im miệng thì ngươi ta bảo ngươi câm à? Bớt nói mới dễ sống hơn đó!”
Đoạn sau, Diệp Đình Tu còn nói: “Ngươi tưởng chỉ có công sức một mình ta thôi sao. Ngươi nhìn chiếc vòng xem. Thân vòng lấy một mảnh Phục Hy Cầm từ ta. Nạm Lam Ngọc này làm tâm, khắc lên đó hoa văn được mài nhẵn và phủ xương Chân Long. Thứ này vừa không thể bị phá hủy, còn là một bảo bối. Ngươi đó, ta cảm nhận được ngươi mệt mỏi vì đâu, đừng khiến mẫu thân ngươi, di mẫu ngươi, nãi nãi ngươi mệt lòng.”
Diệp Lạc Hy gãi gãi má, cười nói: “Vâng, con nhớ rồi.”
Nàng liền bay đi mất, hướng Huyền Minh đại lục thẳng tiến.
Người nhà của nàng ấy, nàng và họ thất lạc thật lâu, bây giờ những gì họ đang làm chỉ để bù đắp cho nàng. Nhưng mà, Diệp Lạc Hy cũng đã từ lâu không còn cần sự bù đắp đấy nữa. Bây giờ nàng chỉ muốn làm rõ chuyện của Tàng Long, sớm thêm một bước khiến mưu đồ thành công.
….
Tàng Long chỉ nhớ lần cuối mình có ý thức được chính là sau khi mình đã giết chết kẻ khiến nàng hận nhất. Gọi là Tàng Long chẳng qua chỉ là ngụy danh của nàng khi nàng giả nam lên trời. Thực tế, nàng tên là Vũ Thập Nương, là đứa con thứ mười của Chân Long. Chân Long vốn dĩ không muốn đứa con gái là Vũ Thập Nương này, nương nàng vì bảo vệ con mà cho nàng sống dưới thân phận nam nhi để bảo toàn tính mạng, lấy danh là Tàng Long.
Về sau, Chúc Long qua đời, nàng cũng nghe nói mình có đến chín người anh trai khác, nhưng cũng chưa từng gặp qua bao giờ. Mà thực tế, Tàng Long cũng không muốn cùng “những anh trai cùng cha khác mẹ” này gặp mặt, nếu như có thể bỏ qua được thì càng tốt.
Mà, nói là không muốn gặp, thực tế thì vẫn phải gặp qua. Chẳng hạn như Thao Thiết. Cái tên này không biết vì sao, lại lên Thiên giới náo loạn đến không biết trời cao đất giày. Chẳng hạn như Bá Hạ, một tên vai u thịt bắp, mạnh thì có mạnh nhưng ngu ngốc đắc tội Phật Tổ, chẳng ra làm sao. Chẳng hạn như Tiêu Đồ, một thần thủ kho của Thiên giới. Thế nhưng, gặp thì có gặp, còn nhận người thân hay không thì đương nhiên là không hề.
Trải qua nhiều chuyện, bây giờ khi thực sự nàng đang rất tự hỏi, rốt cuộc quả trứng đáng thương của nàng đã đi đâu?
Lúc này, bên ngoài có tiếng vang lên: “Sư nương, người bên trong tỉnh rồi.”
Bước từ bên ngoài vào, ánh sáng bên ngoài không quá chói chang lắm, nhưng cũng đủ khiến đôi mắt trăm vạn năm ngập trong bóng tối của Tàng Long phải nhắm lại. Người kia mang theo khí chất có mấy phần quen thuộc xen lẫn xa lạ bước vào gặp nàng.
“Tàng Long đại nhân.” Người nọ khẽ cúi người ôm quyền hướng nàng thi lễ.
Tàng Long ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng không còn quá ngạc nhiên như vậy khi nhìn thấy người kia trang phục có hơi xa lạ. Có vẻ nàng đã bị ép ngủ quá lâu, đến cả quả trứng của mình ở đâu nàng cũng chẳng biết nó nở hay chưa, hay là bị người phàm nhân gian hại chết rồi.
Không thấy người trên giường có phản ứng, nữ nhân nọ lại lên tiếng thêm một lần nữa: “Lạc mỗ có lễ, khấu kiến Tàng Long đại nhân.”
Tàng Long cười mỉa mai: “Ta chẳng qua là tội đồ bị Thiên giới ghét bỏ. Lẽ nào ngươi còn muốn cùng ta diễn màn thượng hữu hạ cung sao?”
Người kia vẫn giữ thái độ tôn kính đáp: “Nào có, nào có? Vãn bối chẳng qua chỉ là một tiểu vãn bối mới lên Cửu Trùng Thiên vài vạn năm. Nghe nói người là Tàng Long bán thần, vãn bối ngưỡng mộ, cực muốn hữu lễ.”
Vài vạn năm? Thời gian đã trôi qua lâu đến vậy rồi sao?
Tàng Long hỏi: “Bây giờ Thiên giới đã là năm nào rồi?”
Người kia nói: “Đã là năm thiên thượng Hàn Đế thứ một vạn chín trăm ba mươi bảy.”
Hàn Đế?
“Không phải Thiên thượng hiện tại là Ngọc Hành Đế sao?”
Người kia kinh ngạc: “Hàn Đế là độc nhất nhi tử thân sinh của Ngọc Hành Đế. Ngọc Hành Đế đã trị vì hơn hai mươi sáu vạn năm, hiện tại người đã quy ẩn rồi.”
Tàng Long trợn mắt: Hai mươi sáu vạn năm? Nghĩa là nàng đã hôn mê hơi mười bảy vạn năm gần mười tám vạn năm rồi sao?
Nụ cười trên gương mặt của Tàng Long càng thêm tuyệt vọng, nàng liền ôm mặt bật khóc. Người kia cũng không hoảng, chỉ hỏi: “Tiền bối còn chỗ nào không khỏe, xin hãy nói cho ta nghe, ta nhất định sẽ mời danh y đến chữa cho người.”
Tàng Long không nói gì, chỉ ôm mặt nức nở. Diệp Lạc Hy cũng đành bất lực, nàng chỉ đành nói: “Chẳng lẽ tiền bối được lệnh theo chân Tát Mãn Tộc thánh nữ đời đầu, ở lại Tát Mãn Tộc trấn thủ quá lâu, khiến người chẳng nhớ được thời gian ư?”
Tàng Long nghe vậy, liền gầm lên: “Tát Mãn Tộc là cái thá gì mà bắt ta canh giữ? Ta còn lâu mới cùng đám tà ma ngoại đạo kia ở chung một chỗ, hức!”
Người kia đưa cho nàng một chiếc khăn tay, nói: “Tiền bối, đừng giận, đừng giận. Chẳng lẽ Tát Mãn Tộc vạn năm được mệnh danh là Thánh tộc, bạch căn phát triển vượt bậc, khiến mọi người ngưỡng mộ đều là giả sao? Sao lại thành tà ma ngoại đạo?”
Tàng Long trợn mắt, nàng hỏi: “Cái gì mà Thánh tộc? Cái gì mà bạch căn? Ngươi bị ngốc sao? Từ sau khi Tát Mãn tộc trưởng đời đầu quy tiên, bọn chúng liền làm phản, thậm chí còn man rợn hơn cả ma tộc và A Tu La tộc. Bọn chúng tôn thờ dị giáo, thậm chí còn từng cùng Kim Sí Điểu đại náo Cực Lạc Xứ, khiến Phật Tổ tức giận mà phong ấn cả hai đó sao?”
Người kia bày ra vẻ kinh ngạc như không thể tin được, lại hỏi tiếp: “Tiền bối, có thể nói rõ chi tiết được không?”
Tàng Long ấm ức, khẽ lắc đầu: “Nói cũng bằng không. Dù sao một mình ngươi tin thì ích gì? Nếu như đến cả tiểu hậu bối của mười lăm vạn năm sau như ngươi cũng thực sự tin Tát Mãn tộc từng là nơi thánh thiện, ta cũng lười không muốn kể với ngươi. Ngươi cứu ta từ chỗ bọn chúng sao?”
Người kia không nói làm mình cứu, chỉ nói: “Là người khác, không phải ta. Tiền bối, còn có một chuyện ta muốn hỏi người. Có phải bên cạnh người có năng lực xuyên thời không?”
Tàng Long tròn mắt, nhưng sau đó như nhớ ra cái gì, liền gật đầu: “Ừ, đúng là có người như vậy.”
Người kia trong mắt như ánh lên sự mừng rỡ bất ngờ, nhưng nhất nhanh đã giấu đi. Nàng hỏi: “Tàng Long đại nhân, hiện tại người đã có chút khỏe hơn chưa? Có thể cùng ta đi đến chỗ của ta một chuyến hay không?”
Tàng Long hơi nhíu mày, nhưng rồi nhìn thấy thái độ chân thật lẫn mong chờ của người này, lại nghĩ đến hiện tại ở thế gian mười lăm vạn năm sau này nàng đã chẳng còn ai tin tưởng, liền đồng ý đi cùng người kia.
….
Tàng Long không ngờ, vãn bối đã cứu nàng lại dẫn nàng đến một nơi vô cùng xa lạ. Nhưng chính nơi xa lạ này lại khiến Tàng Long choáng ngợp. Nơi này núi non trùng điệp bạt ngàn, đất đai trù phú, dân chúng sinh sống hòa thuận và êm ấm. Lương thực được trồng khắp nơi, thú nhân tộc, nhân tộc và những chủng tộc khác đều sống hòa thuận, êm ấm ở vùng đất này.
Đi xa hơn một chút, nơi này còn có một tòa thành vô cùng lớn, so với Cửu Trùng Thiên cũng nguy nga, tráng lệ không kém. Nhưng khác với vẻ thô sơ bề ngoài, bên trong thành lại phát triển đến choáng ngợp. Thậm chí nơi đây còn phát triển một loại hình gọi là “năng lượng”, sử dụng chính linh lực của mỗi người để vận hành dụng cụ, phương tiện ở nơi này, hoàn toàn không gây ô nhiễm. Tất cả người dân nơi đây đều rất mạnh. Yếu nhất là đại linh sư, mà mạnh nhất cũng là Huyễn Vương cảnh.
Nếu như không phải ở đây vẫn có người trồng trọt hoa quả, nuôi linh thú, thả súc vật, tiếng người cười nói với nhau trong chợ rôm rả như phàm gian, lại thấy trẻ con vui đùa vô tư, lại thấy ma tộc, thần tộc, tiên tộc và vô vàn chủng tộc khác sống hòa thuận thì có lẽ, Tàng Long đã thực sự cho rằng mình vừa quay lại Cửu Trùng Thiên.
Diệp Lạc Hy – tiểu vãn bối vô cùng ái mộ Tàng Long – nói với nàng rằng: “Đây là nơi ngài nên nghỉ lại đây. Chỗ này của ta có tên gọi là “Vạn Tộc Thành”. Ta hi vọng không khí của nơi này sẽ không khiến tiền bối thấy khó chịu.”
Tàng Long ngây ngốc: “Không, không khó chịu, không hề khó chịu. Nơi này của ngươi rốt cuộc là được xây dựng ở đại lục nào, lại có thể phát triển trù phú đến vậy?”
Người kia mỉm cười: “Nơi này có tên là Vạn Tộc Thành, một đại lục nổi. Khác với “Miền Cực Lạc”, Vạn Tộc Thành của ta được xem như lang thang vô định, không có nơi đi chốn về, chỉ có sự trôi nổi bình yên, nội có thể xuất, nhưng ngoại bất khả xâm phạm. Tiền bối, phía trước sắp đến chỗ nghỉ ngơi.”
Tàng Long lại nói: “Tại sao ngươi cứ đeo mãi cái mặt nạ đó vậy? Đã vậy còn ẩn mình nữa? Chẳng lẽ ngươi còn muốn trốn ai ở nơi này sao?”
Người kia bày ra vẻ có khổ không thể nói: “Đúng vậy, ta trốn chứ. Nếu không trốn, trật tự nơi này sẽ đổ vỡ mất.”
Tàng Long không tin. Người kia chỉ đành nói: “Tiền bối, ta không tiện chứng minh cho người thấy.”
Tàng Long lại thêm vẻ hoài nghi. Diệp Lạc Hy đành bất lực, nàng nói: “Vậy tiền bối chuẩn bị nhé, chúng ta sẽ phải bay lên mới qua được chỗ này để tới thành chính đó.”
Tàng Long hơi gật đầu. Người kia liền bỏ mặt nạ xuống.
Thần kì. Mặt nạ vừa tháo ra, những người xung quanh đã nhanh chóng phát giác ra được người đang ở đó là ai.
“Thành chủ.” Một thẩm thẩm hùng tộc vui vẻ hô lên: “Thành chủ xuất hiện rồi nè bà con ơi.”
“Thành chủ!”
“Thành chủ”
Mọi người đều ùa ra bên ngoài, chứng kiến vị thành chủ vài năm mới ló mặt ra một lần. Tàng Long chỉ trong chớp mắt liền bị đẩy ra bên ngoài. Nàng nhìn một màn này đột nhiên liên tưởng đến việc một viên thịt đỏ bị ném xuống hồ cá của lão thần biến thái Khang Tư.
Bởi, người thường nuôi cá chép, cá tiên làm cảnh bởi đây là những loại cá có màu sắc quý phái, sang trọng vô cùng được người ta ưa chuộng bởi sự cao quý, thanh tao. Khang Tư thượng thần nuôi cá hổ, loại cá mà bạn chỉ cần thả một con gà còn sống xuống, chỉ hai giây sau thứ nổi lên mặt nước là bộ xương trắng hếu.
Khác với cảnh tượng ghê rợn người xem ở cái hồ cá hổ nằm trong thủ phủ của Khang Tư thượng thần, Diệp Lạc Hy lại rất được người dân ở chốn này yêu mến. Nàng nghe người ta gọi người này là “thành chủ”, lại nghe vị kia tuy ở địa vị có thể rất cao trong thành, nhưng lại có thể đi giữa muôn dân, được người dân tôn kính như vậy, hẳn nàng không chỉ là một thành chủ tốt, được lòng dân mà còn là một người rất liêm chính.
Diệp Lạc Hy sau khi bị “rỉa” xong đã là vài tiếng sau, thứ còn lại của nàng chính là một đống “chiến tích”. Vị thành chủ dân giã của Vạn tộc thành vài năm mới xuất hiện một lần, được con dân vô cùng yêu quý, xúm xuýt người cầm tay, người sờ má, người ôm đùi, cho nàng bao nhiêu thứ, cầm không hết tay.
“Ngươi là thành chủ của nơi này sao?” Tàng Long mỉm cười, dường như sự lạnh lùng trong mắt đã tụt xuống âm vô cực, bây giờ Tàng Long đối với người này vô cùng có thiện cảm.
Diệp Lạc Hy cười gượng gạo, sau đó dẫn theo Tàng Long tiến vào thành.
Thành không có lính canh gác. Diệp Lạc Hy thản nhiên bước vào trong. Nàng vừa vào đến nơi đã có hai thân ảnh từ bên trong nhào về phía nàng. Nếu như không phải nàng nhanh tay lẹ mắt, sợ rằng đã ngã chổng vó.
“Nương!”
“Biểu tỷ!”
Hai đứa nhóc Nhan Hiên và Lục Tử, hai đứa này tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, nước mắt nước mũi tèm lem đang ôm lấy nàng gào lên không ngừng.
“Lại làm sao?” Nàng đỡ trán bất lực: “Nói ta nghe?”
“Người mau quản nhi nữ của người đi! Bọn ta chịu hết nổi rồi!” Hai tên dị khẩu đồng thanh, lớn tiếng bù lu bà loa mách tội Mục Linh Linh. Trong cái tiếng nức nở, người nói không nghe, người nghe không rõ, Diệp Lạc Hy đã quá quen, có thể bình thản “phiên dịch” ra hết mấy lời mà hai tên này nói ra, xong lại nói: “Được rồi, hôm nay các ngươi được miễn luyện công một ngày, phần ăn hôm nay cũng được tăng gấp đôi tráng miệng.”
Hai đứa trẻ, một đứa vừa tròn sáu trăm tuổi, một đứa vừa tròn sáu ngàn tuổi có lẻ liền vui như trẩy hội, ngay lập tức chia nhau xem xem cái giỏ “đi chợ” về kia của Diệp Lạc Hy có gì ăn được không thì chia nhau, còn lại thì đều xách vào nhà bếp.
Tàng Long nhìn thêm một màn này, càng thêm ngưỡng mộ: “Ngươi có con trai và biểu đệ dễ thương vậy sao?”
Diệp Lạc Hy cười: “Phải không? Chúng rất dễ thương, mỗi tội khi nháo lên quậy long trời lở đất thì thật khiến người ta phải đau đầu.”
Tàng Long cười khổ: “Không sao. Nếu như con trai ta còn sống, có lẽ đứa trẻ ấy cũng sẽ hồn nhiên như vậy.”
Diệp Lạc Hy hỏi: “Tàng Long, ngài… ta nghe nói rằng việc người có đứa trẻ kia là do người bị ép. Theo lý thì người sẽ không yêu thương đứa bé nhiều đến vậy. Cơ sao…”
Tàng Long nói: “Một lần sinh con như bước qua quỷ môn quan thì cả ta và con mới sống tiếp được. Cho dù cha của nó là một kẻ tội đồ thì đứa trẻ vẫn vô tội. Hơn nữa, một nửa dòng máu trong người nó là con ta. Nó là máu mủ trên người ta, ta làm sao có thể ghét bỏ nó?”
Diệp Lạc Hy im lặng không nói gì, nhưng nàng biết cảm giác của Tàng Long. Tàng Long lương thiện, lại bị cuộc đời vùi dập đến vậy, rốt cuộc thì nàng cũng nên cho Tàng Long một nơi tốt hơn để sống một chút.
“Có lẽ đứa trẻ kia của ngươi còn sống, cũng có thể đang hạnh phúc. Ngươi yên tâm, rồi sẽ có một ngày ngươi và con ngươi rồi sẽ gặp lại nhau thôi.” Nàng vỗ vỗ bàn tay của Tàng Long, an ủi.
Mà lúc này, Ma Long từ từ bên trong vừa nhận thấy hơi chủ nhân, liền mỉm cười bước ra tiếp đón. Y cười: “Chủ nhân, người về rồi sao? Ta nghe nói người bỏ tiệc đại hôn của tiểu thập nhị như vậy, nàng không oán người sao?”
Diệp Lạc Hy khẽ xua tay, nói: “Không sao. Nàng sẽ hiểu cho ta thôi. Hơn nữa bây giờ nàng gả ra ngoài rồi, ba ngày sau về nhà mẹ, lúc đó đứa nhỏ sẽ lại mách tội ta nữa cho xem.”
Ma Long cũng gật đầu. Hắn không để ý đến ánh mắt của người phụ nữ bên cạnh luôn nhìn mình chằm chằm.
Ma Long nhìn người phụ nữ ấy, hắn kinh ngạc đến luống cuống: “Vị này… ngươi làm sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?”
Tàng Long không nói gì, chỉ để mặc cho nước mắt tuôn rơi mà chẳng lau đi chút nào. Ma Long nhìn Diệp Lạc Hy khó xử. Diệp Lạc Hy cũng đành thở dài. Nàng nói: “Ma Long, ngươi biết không, có vài chuyện sẽ không thể dùng lời nói để diễn tả mọi thứ. Họ dùng những thứ khác để diễn tả cảm xúc của mình. Ví dụ như nước mắt.”
Tàng Long lao lên ôm lấy nam tử trước mắt, nàng bật khóc, luôn miệng nói “xin lỗi, là lỗi của ta, là ta không tốt, thật xin lỗi,….”
Ma Long muốn đẩy người này ra, nhưng trong thâm tâm hắn có gì đó không cho phép hắn buông nữ nhân này ra. Hắn càng khó hiểu hơn nhìn chủ nhân, hắn nói: “Chủ nhân, đây là….”
Diệp Lạc Hy không nói gì, chỉ một cái búng tay, nàng đã đưa cả Tàng Long và Ma Long đến thư phòng của nàng.
Đợi cho Tàng Long khóc xong rồi thì nàng nộ khí công tâm, lăn ra phun một ngụm máu lăng tiêu mà bất tỉnh.
“Ngươi không có lời nào muốn giải thích sao?” Ma Long nhìn nàng, hơi cau mày.
Diệp Lạc Hy sau khi nói tường tận đầu đuôi cho Ma Long nghe, lại nói: “Ngươi… có lẽ giống nhi tử của nàng ấy. Nàng chính là Tàng Long, Thanh Long đời thứ ba trên Cửu Trùng Thiên.”
Ma Long từng vì muốn hỗ trợ chủ nhân mà học về cách để trở thành Thanh Long, có biết đến giai thoại vị bán thần Tàng Long từ Thanh Long, từ Thanh Long trở thành bán thần, rồi từ bán thần trở thành tội đồ. Nhưng hắn đối với người này không có chút nào ấn tượng.
“Ma Long, chẳng phải ngươi nói mình là cô nhi hay sao? Ngươi có tín vật gì để nhận thân với người thân không?” Diệp Lạc Hy ngẩng đầu hỏi Ma Long.
“Sao người lại cho rằng ta có thứ đó?” Ma Long trợn mắt: “Người nghĩ con rồng đến mạng còn sợ không giữ nổi như ta có thể có được thứ đó sao?”
Diệp Lạc Hy xoa cằm: “Nghĩ cũng đúng.” Trích máu nhận thân thì… thời đại này vẫn còn chưa có cái người phát minh ra các nhóm máu được sinh ra đâu được không? Mà nàng thì tuyệt vọng với kiến thức ở mảng này.
Tàng Long mơ màng gọi: “Thanh nhi… Thanh nhi… Mẹ xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi con. Con ơi….”
Diệp Lạc Hy đỡ trán.
“Ma Long, ta nghĩ chuyện này có vẻ không ổn lắm đâu. Ngươi….”
“Người muốn ta giả làm con trai của người này sao?” Ma Long đen mặt.
Diệp Lạc Hy thở dài: “Nếu ngươi từ chối thì ta sẽ tìm người khác vậy. Ta chỉ sợ ngươi bây giờ gia đình đầy đủ sẽ không cần một mẫu thân từ trên trời rơi xuống này. Nhưng ta cần bà ấy để có thêm thông tin định tội Tát Mãn tộc, không thể để bà ấy vì chuyện đau lòng nhất đời mà buông xuôi mọi thứ được.”
Ma Long nhớ đến đại nghiệp thiên thu của chủ nhân, đành thở dài: “Được rồi. Nhưng ta phải làm đến khi nào?”
Diệp Lạc Hy nghĩ: “Có vẻ đứa con trai của bà ấy có vài điểm giống ngươi. Chi bằng để Thương Vân hội vẽ ra dung mạo của ngươi, đi khắp nơi tìm kiếm, thấy thế nào?”
Ma Long đột nhiên trong lòng lại dấy lên cảm giác ủy khuất, không đành lòng, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu đồng ý với đề nghị này mà đi một chuyến đến Thương Vân Hội. Còn Diệp Lạc Hy đưa tay lên trán Ma Long, điểm lên một dấu ấn thanh tâm kí ngữ, để tâm của Tàng Long đừng mãi kích động như vậy.
“Chủ nhân.” Ám Vệ xuất hiện đằng sau lưng Diệp Lạc Hy, chờ lệnh.
Diệp Lạc Hy nhìn người này: “Ngươi đến rồi à? Hãy báo lại với bên nội vụ, giúp ta tìm vài người đủ tin tưởng, thay ta chiếu cố người này thật tốt. Khách quý này của ta cần được nghỉ ngơi thật nhiều.”