Nàng thân là đồ đệ thứ mười hai của Lạc Hy thượng thần, Lạc Hy thượng thần thành phủ được xem như nhà mẹ của nàng. Ngày nàng thành hôn, đại hôn được tổ chức vô cùng lớn.
Ngày rước dâu, Quang Minh đỉnh đại lễ long trọng, trang hoàng hoa đỏ khắp nơi, điểm trang xung quanh chính là hoa thanh anh nở rộ ngợp lối, tạo nên cảnh tượng vô cùng kinh diễm. Dân chúng nhân gian truyền rằng, từ thuở xa xưa, Quang Minh Đỉnh luôn có một vị thần ngự trị. Ngài ngày đêm bảo vệ dân chúng sống gần đó, lại dạy dỗ môn đồ của ngài.
Hôm nay chính là ngày đồ đệ của ngài gả lên trời, ngay cả thiên nhiên xung quanh cũng phải thức tỉnh, nở rộ và tràn đầy sức sống, phô diễm hết vẻ đẹp của mình như một lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Sính lễ mà Diệp Lạc Hy chuẩn bị cho Bạch Hiểu Hiểu bao gồm một đôi chim nhạn, một đôi ngọc Như Ý, mười dặm hồng trang gấm vóc lụa là, thảo dược quý hiếm, lượng kim, đá quý, trang sức, binh khí xếp đầy bốn mươi rương lớn nhỏ. Chỉ tính riêng của hồi môn của Diệp Lạc Hy dành riêng cho Bạch Hiểu Hiểu đã khiến người ta trợn mắt.
Mà kể lại, hình như kẻ giàu có như Diệp Lạc Hy, đối với chút lễ vật hiếm có như vậy, nó chẳng đáng là bao nhiêu. Na Tra gả đi, cũng được một phần của hồi môn tương tự như vậy. Hạ Hàn Không lấy Hạ Tử Dật tuy không được làm lớn, nhưng sính lễ của hắn quả thực phải làm cho người ta lóa mắt. Thật tò mò, không biết đến khi sinh tử, sinh nữ của nàng gả đi, chính nàng sẽ lấy cái gì làm của hồi môn/sính lễ cho con.
Cơ mà, điều đó cũng chẳng có gì quan trọng. Dù sao với tính cách tự do và con người có lối tư duy phóng khoáng như nàng, sính lễ từ kẻ giàu có nhất thiên hạ đương nhiên sẽ không khiến người ta cảm thấy lạ.
Có điều, chính Bạch Hiểu Hiểu lại cảm thấy chuyện này thật hổ thẹn. Đại hôn của sư phụ rõ ràng cũng không thể làm lớn đến như vậy. Nhưng sư phụ lại có thể cho phép nàng được tổ chức lớn đến thế, nàng có xứng đáng hay không?
Diệp Lạc Hy nhìn Bạch Hiểu Hiểu, nàng khẽ cười, nói rằng: “Có câu sư phụ như sinh phụ. Ta đã là sư phụ của con bao nhiêu năm rồi chứ? Đương nhiên, đại hôn của con tuy không có nhà mẹ đẻ chống lưng, thì ta sẽ là nhà mẹ đẻ của con. Hôm nay con không cần phải lo lắng bất cứ điều gì. Ngẩng cao đầu, vui vẻ, tự tin gả đến Cửu Trùng Thiên. Có như vậy, con mới không phụ lòng ta đã dưỡng dục con đến ngày hôm nay.”
Diệp Lạc Hy hiện đang giúp đồ nhi mình chải đầu. Bạch Hiểu Hiểu trang điểm lên trông thật xinh đẹp biết bao nhiêu. Nàng hài lòng nhìn lớp trang điểm mỏng nhẹ, không quá cầu kỳ, càng không quá phức tạp, nhưng lại làm tôn nên nét đẹp thanh tao của Bạch Hiểu Hiểu. Nàng có phần không vui khi Bạch Hiểu Hiểu khá giống mẫu thân của nàng. Có điều, thừa hưởng sự xinh đẹp từ mẹ, nhưng càng có được sự lương thiện của cha nàng, đây mới là điều đáng quý.
Diệp Lạc Hy sau khi dùng chiếc trâm phượng bằng vàng cài lên đầu Bạch Hiểu Hiểu rồi mới nói: “Nhìn xem, con xinh đẹp biết bao nhiêu đi.”
Bạch Hiểu Hiểu khăn lụa đỏ trong tay khẽ siết chặt. Nàng nhìn Diệp Lạc Hy, hai mắt rưng rưng: “Sư phụ, con không muốn xa người.”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, nói: “Không khóc, không khóc. Coi chừng nhòe mất lớp son phấn của con. Sao vậy? Lúc đứng ra bảo vệ phu quân của con cũng không thấy con khóc như thế này. Bây giờ sắp thành chính thất đại nương tử nhà người ta, kế thừa Thiên Hậu địa vị, lại khóc là thế nào?”
Bạch Hiểu Hiểu rưng rưng. Nàng lại nói: “Thôi nào. Lúc ta đau lòng đứt ruột gả Không nhi cho cái tên mặt trắng vô lại kia, ta cũng không thấy tiểu tử kia ủy mị đến vậy. Hiểu Hiểu, con là đồ nhi của ta, vi sư dạy con thế nào?”
Bạch Hiểu Hiểu không khóc, ánh mắt có vẻ kiên định và vững tâm hơn. Nàng nói: “Sư phụ, người…. con… ba ngày sau lại mặt, con có thể về nhà không?”
Nàng cười: “Ngốc ơi. Đây là nhà của con. Con muốn về thì hãy về đây. Vi sư luôn chào đón con mà.”
Bạch Hiểu Hiểu lại rưng rưng. Nhưng nàng không thể khóc.
Giá y màu đỏ trông thật lộng lẫy, kiều diễm biết bao. Khăn trùm đầu được dệt bằng lụa tơ nước vô cùng mềm và nhẹ, lại có vài phần trong suốt.
Bạch Hiểu Hiểu được Quân Cửu và Na Tra dìu ra đến trước đại sảnh, nơi Diệp Lạc Hy cùng Lục Thần Vũ, Nhan Phong Trí, Từ Mạc Quân và Mục Bạch đã an tọa ở vị trí phụ - mẫu nàng.
Bạch Hiểu Hiểu quỳ xuống trước mặt sư phụ, các sư mẫu. Sau khi bái lạy, Diệp Lạc Hy đã mở ra một chiếc hộp gỗ trông vô cùng đơn sơ. Nhưng thứ bên trong lại khiến người ta phải đỏ mắt. Diệp Lạc Hy lấy ra một chiếc trâm cài tóc làm bằng xương của chính cơ thể Bạch Hiểu Hiểu lúc trước, khẽ cười, nói rằng: “Tuy rằng con đã từ bỏ thân xác trước kia của mình, nhưng vi sư đã giữ lại thứ này, được làm bằng xương đòn của con. Có nó bên mình, linh khí trong người con sẽ luôn được khuếch đại thêm gấp vài lần.”
Cũng xem như là lời xin lỗi của vi sư vì hành động của mình trước kia.
Bạch Hiểu Hiểu được sư phụ cài nó lên tóc mình, nàng cúi đầu tạ ơn, theo chân Lưu Nhất Thanh ra cửa.
Theo quy định, nương tử khi lên xe hoa về nhà chồng, phải được huynh trưởng cõng từ cửa lớn ra đến cổng. Nhưng Bạch Hiểu Hiểu không hề có huynh trưởng, cho nên vị trí này được Lưu Nhất Thanh đảm nhận. Hắn nắm tay Bạch Hiểu Hiểu, cõng nàng lên, nhẹ tựa hồ như lông hồng.
Hắn bước từng bước ra cửa, đi đằng sau hắn là hai hàng người đi theo. Hàng bên trái gồm có Kim Mặc Nghiên, Nhạc Tử Liêm, Hạ Hàn Không, Lục Bắc Quân, Lam Hạo, Chu Minh. Bên phải gồm có Mục Thiên Thiên, An Nhiên, Chu Thành, Quân Cửu và Na Tra.
Lưu Nhất Thanh nói với nàng: “Khi còn nhỏ, sư huynh cũng đã cõng muội trên lưng như thế này.”
Bạch Hiểu Hiểu càng siết chặt tay mình hơn.
“Khi đó, muội nhỏ xíu như một cục bông gòn vậy nè. Mỗi lần muội theo huynh nháo lên trời, đều là nhị ca thay muội chịu tội, tam ca lại bao che cho muội, đại ca ta thì hết mực bênh vực cho muội.”
Bạch Hiểu Hiểu khẽ cúi đầu.
“Lúc muội mới về phủ, muội nhỏ xíu như một con mèo con vậy. Hiểu nhi, nếu như không phải có ngũ sư tỷ, lục sư tỷ trích máu hòa cùng sữa nuôi muội suốt ba năm đầu đời, sợ rằng muội đã chết sớm như con mèo hen vậy.”
“Đại ca, đừng nói nữa.” Giọng Bạch Hiểu Hiểu khẽ nghẹn ngào.
“Hiểu nhi. Muội nên nhớ, bọn ta chưa từng bỏ muội lại một mình. Đại ca cũng chưa từng tin muội phản bội chúng ta. Ta chỉ giận muội, bởi vì muội dám tự bỏ bê chính mình.” Hắn khẽ nâng Bạch Hiểu Hiểu lên khi có cảm giác người sắp tuột ra đằng sau.
Bạch Hiểu Hiểu không thể nói thành lời, nước mắt đã rơi từ lúc nào. Tí tách. Một giọt lệ rơi xuống gáy Lưu Nhất Thanh.
Hắn biết sư muội đang khóc. Và hắn cũng vậy. Giọng hắn nghẹn ứ đi. Hắn nói: “Sư muội. Sau này sư huynh, thập nhất không còn cơ hội dẫn muội chạy ra ngoài chơi ngày chơi đêm rồi. Gả cho tên khốn đó, nếu như chịu uất ức, không được giấu trong lòng, nhất định phải nói ra cho ca ca biết. Ca ca thay muội trút giận.”
Bạch Hiểu Hiểu trên lưng Lưu Nhất Thanh òa khóc.
Lưu Nhất Thanh cũng không nói được nữa. Mục Thiên Thiên đi đằng sau hai người họ ba bước chân, gương mặt nàng đẫm hai hàng lệ. Nàng nói: “Hôm nay là ngày vui của sư muội. Đại sư huynh huynh nói ra mấy lời ủy mị như vậy để làm gì cơ chứ?”
Kim Mặc Nghiên lau vội nước mắt, nói: “Tiểu ngũ nói đúng. Huynh nói mấy lời như vậy để làm gì? Khiến chúng ta khóc theo rồi! Hức!”
Nhạc Tử Liêm không nói gì, hắn quay mặt đi.
Lam Hạo muốn oa oa khóc lớn lắm chứ, nhưng hắn không muốn. Hắn luôn muốn giữ hình tượng ngầu lòi trước mặt sư muội cơ.
An Nhiên, Nhạc Tử Liêm, Hạ Hàn Không tuy không nói gì, nhưng hai mắt của ba người họ cũng hấp háy đỏ.
Lục Bắc Quân, Chu Thành, Chu Minh không nói gì, nhưng cái bản mặt của ba người chính là, hai hàm răng cắn chặt, nước mắt, nước mũi lưng tròng.
Na Tra tuy không tiếp xúc nhiều với Bạch Hiểu Hiểu, nhưng hắn hiểu tình cảm mọi người dành cho sư tỷ này nhiều như thế nào. Trong lòng hắn cảm động, nhưng cũng có chút tủi thân. Ngày hắn gả đi, chẳng hiểu sao mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt bất lực không nói nên lời.
(Lý do đơn giản mà. Ngày nhỏ thì Na Tra to mồm bảo muốn Ngao Bính lớn lên phải gả cho mình. Sau này Na Tra lớn lên thì bị người ta lừa, ăn sạch, rồi cuối cùng lại trở thành con dâu của Đông Hải Long tộc. Sư môn cản hắn không kịp, người nhà thì lực bất tòng tâm từ lâu lắm rồi.)
Quân Cửu cuối cùng cũng không nhịn nữa. Nàng ngửng đầu lên nhìn trời, nói: “A Hiểu. Muội hứa đi. Hứa với chúng ta rằng sau này phải sống tốt. Nếu có ấm ức không được phép giấu chúng ta. Nhất định phải sống thật tốt đó!”
Bạch Hiểu Hiểu gật đầu, giọng nàng nghẹn ứ. Nàng nói: “Ta hứa! Hức! Oa!”
Đằng sau lưng đoàn người đã đi rồi, Diệp Lạc Hy đứng đó, không nói lời nào.
Lục Yên Nhiên vừa lấy khăn tay chấm nước mắt của mình, lại nhìn mẫu hậu, ngạc nhiên: “Nương, người không khóc sao? Tiễn Bạch tiểu tỷ đi như vậy, đến con cũng buồn lắm. Hức!”
“Ai nói mẹ con không khóc?” Nhan Phong Trí khẽ nhíu mày, xoa đầu con.
“?”
“Mẹ con đã sớm ôm ta khóc cả đêm qua rồi.” Từ Mạc Quân thở dài: “Hôm nay mắt mẹ con đau rồi, không khóc nổi nữa đâu.”
Lục Yên Nhiên: “…..”