Đại lễ mừng Thiên giới được thành lập, cũng được gọi nôm na là đại lễ Thỉnh Tiên, được tổ chức vào thời gian giao nhau của mùa xuân và mùa hè, kéo dài suốt chín ngày. Và chỉ được tổ chức năm trăm năm một lần ở Thiên giới. Năm đến đại lễ Thỉnh Tiên sẽ được xem như năm đại phúc. Mỗi vị thần sẽ đều dùng linh lực của mình hiến đến Thần Tế Đàn. Thiên Đế - người đứng đầu của Thiên giới sẽ dùng Thần Tế Đàn điểm lên linh lực, tạo phúc cho thiên hạ, cầu sự thái bình cho một ngàn năm tiếp theo.
Tuy nhiên, đối với Diệp Lạc Hy – cái người lúc nào cũng vắng mặt nhưng năm nào cũng sẽ hiến lên linh lực mạnh nhất, thuần khiết nhất – thì đây là một đại hội chán phèo.
Chín ngày liên tiếp chẳng có gì ngoài một đám ăn chơi trác táng, tiết mục ca múa, vũ đạo, thậm chí là bàn tiệc rượu chín ngày đều y như một, khiến nàng đã ngán còn thêm chán nữa a. Chưa kể, đám thần tiên mới của thời gian này thì không có mấy nổi trội, đám thần tiên cũ thì nàng đã quá mức thân thuộc bọn họ, thành ra cũng chẳng có mấy ai cùng nàng nói được quá mấy câu.
Chẳng bằng chín ngày này nàng trốn việc chạy đến chỗ Bạch Trần Việt uống rượu, làm thơ, nói chuyện phiếm, hoặc trốn xuống nhân gian chơi bời mấy hôm còn thú vị hơn là dán mông ở một chỗ nghe ca múa cổ điển suốt chín ngày. Nàng sẽ ngủ dài dài luôn đó a.
Nhưng mà, Dạ Tư Hàn đã dùng đến cái nước hạ sách là đe dọa sẽ cấm việc nàng rồi, nàng cũng đành hết cách mà tuân thủ, lê cái thân già của mình đến đó thôi.
“Chủ nhân, người muốn dùng chiếc trâm cài nào?” Diệp Tư mở chiếc hộp gấm màu đỏ ra, bên trong có rất nhiều kiểu dáng trâm cài tóc được thiết kế đặc biệt dành riêng cho nàng. Nàng liền chỉ vào một cái màu xanh lam có nạm ngọc châu đỏ, nói: “Chọn cái này đi.”
“Chủ nhân, có cần Ma Long đi cùng người không?” Ma Long hơi cúi đầu, hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy xoa đầu y, nói: “Không cần đâu. Tiểu Tam Lang đang mang thai, ngươi nên quan tâm hắn nhiều hơn. Đừng có cả ngày tham công tiếc việc nữa, được chứ?”
Ma Long bẽn lẽn đỏ mặt, hắn nói: “Vâng, chủ nhân.”
Và thế là, vị thượng thần cao cao tại thượng ấy lựa chọn ngự Nhật Luân Kiếm đến Cửu Trùng Thiên dự tiệc.
….
Lại nói đến Cửu Trùng Thiên mấy năm nay.
Đúng là dạo gần đây việc vị thượng thần có sức ảnh hưởng nhất đã chọn lui về biên cương nơi Vực Vạn Dặm hoàng hành để trấn thủ, rất hiếm khi xuất hiện trước Cửu Trùng Thiên, càng hiếm khi xuất hiện ở những bữa yến tiệc lớn. Thành ra, những vị thần tiên mới lên Cửu Trùng Thiên vẫn chưa hề biết mặt vị thượng thần nổi tiếng này.
Nhưng đệ tử của ngài, thuộc hạ của ngài, người tôn trọng ngài, tất cả đều là những vị thần có quyền thế, địa vị và cả tài đức ở cái nơi mà những vị cường giả mạnh nhất cùng ngự vị. Thành ra, chuyện đại yến hôm nay vị thượng thần nổi danh nọ lại đột nhiên đồng ý lời của Thiên Đế mà ngự yến, càng khiến chúng tiên nhân tò mò.
Có người nói: “Ngài là một người uy vũ, anh dũng và vô cùng soái.”
Có người nói: “Ngài là một người từ bi và nhân hậu với nụ cười tỏa nắng.”
Có người nói: “Ngài là một kẻ giết người không ghê tay, thậm chí còn ra tay không nhân nhượng với thuộc hạ của mình.”
Có người nói: “Thiên đế đương nhiệm năm xưa từng muốn bái vị này làm thầy, nhưng vẫn chẳng thể lòng được như nguyện, cho nên chỉ đành ngậm ngùi bái người khác. Về sau khi hắn lên ngôi Thiên Đế, ngài là người ở sau hậu thuẫn hắn ở trong bóng tối.”
Cũng có người nói: “Vị ấy chính là một kẻ vô cùng vĩ đại. Ngài có mối quan hệ rất sâu đậm và khắng khít với cả Tam Thiên và lục địa thất hải.”
Và cũng có rất nhiều lời đồn khác nữa.
Tuy nhiên, có một lời đồn được các chúng tiên nữ, thần nữ ủng hộ và đồng tình nhất: “Bách Chiến Thượng thần là một người rất đẹp trai, có thể đánh đổ gục mọi trái tim của thiếu nữ, nữ nhân trên đời này.”
Cho nên, đừng hỏi vì sao tất cả những thiếu nữ ở đại điện hôm nay đều khiến người khác…. Choáng váng.
Diệp Lạc Hy ngự kiếm mà đến, khác với những người khác nào xe loan phượng đón đưa, nào mây ngũ sắc, nào linh thú kiêu hùng,…. Chỉ riêng có một mình Diệp Lạc Hy ngự kiếm mà tới, ngay cả việc đáp xuống cũng xuống từ xa và đi bộ lên đến cổng vào của Thiên giới.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Lạc Hy với câu hỏi vô cùng khó hiểu: Người thô thiển và lạc hậu như vậy hãy còn tồn tại sao?
Diệp Lạc Hy nhìn cổng Thiên Đình, rồi thở dài chán nản, bày ra vẻ mặt như tù nhân vị áp giải mà bước lên. Nàng thầm nghĩ: Đúng là Dạ Tư Hàn. Hắn rất biết cách để khiến người khác chú ý và trầm trồ nha. Trang trí đại điện chẳng khác gì trang trí một đại hỷ sự cả. Thật khiến người ta chói mắt quá đi mất.
Đang định bước lên thì từ đằng sau có một tiếng cười rất khó nghe. Sau tràng cười đó, người đó cất tiếng: “Ôi chao ôi, ôi chao ôi! Sao bây giờ ở nơi cao quý như đại điện Thiên giới lại có một kẻ vô học, kém văn hóa như vậy nhỉ?”
Cái kiểu lời ăn tiếng nói này làm Diệp Lạc Hy đột nhiên nhớ đến Thiên Tư Tư đi.
Nhưng từ sau khi tiền Thiên đế thoái vị cũng đã đem theo Thiên Tư Tư rời khỏi thiên giới. Ông nói rằng bản thân ông đã quá nuông chiều nàng, làm sai lời của phụ mẫu nên bây giờ, đích thân ông phải chuộc lại lỗi lầm, dạy dỗ lại muội muội.
Nàng cũng không có quá nhiều lời để nói với ngài, cho nên cũng chỉ đành im lặng. Dù sao nàng cũng đã có một cơ hội để làm lại, đương nhiên, nàng cũng sẽ cho Thiên Tư Tư một cơ hội để sửa sai. Có điều, sửa được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của nàng ta mới được.
Hiện tại, Diệp Lạc Hy không mấy để tấm đến mấy lời đàm tiếu, dị nghị của tiểu bối lắm. Bởi vì nàng không muốn đại hội được cất công chuẩn bị thế này lại nhiễm mưa máu gió tanh đâu. Thật đấy.
Ngay khoảnh khắc lúc Diệp Lạc Hy quay đầu lại nhìn đám người kia bằng đôi mắt vô tội, đám người họ đã liền phản ứng.
Một thần tiên, mang sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tính riêng nam nhân hãy còn chưa thành thân ở trên Cửu Trùng Thiên có tổng cộng tám vị.
Đệ nhất quốc sắc thiên hương nam nhân của Thiên giới thuộc về Nguyệt Lão tiên quân. Có điều, Nguyệt Lão lại có công việc sống không thể yêu, không thể hận, càng không thể có tình cảm với bất cứ ai. Cho nên, chỉ có thể nhìn, không thể ngắm.
Đệ nhị quốc sắc thiên hương nam nhân của Thiên giới chính là Mặc Nghiên chân quân – một trong thập tam đại thần tướng của Thiên giới. Có điều, Kim Mặc Nghiên này lại có cái miệng bồ dao găm, khiến người ta tức chết.
Đệ tam chính là Thiên đế đương nhiệm, một người vừa cao lãnh vừa đáng sợ.
Đệ tứ quốc sắc thiên hương nam sắc lại chính là Bách Chiến Thượng Thần tại thượng của cửu Trùng Thiên – người hiện tại đang trấn giữ biên cương vực Vạn Dặm của thiên giới.
Đệ lục và đệ thất lần lượt chính là song bích thần tướng của thiên giới: Viêm – Diễm tướng quân Đông Phương gia.
Đệ bát thật bất ngờ thay lại chính là Ti Mệnh tinh quân nga.
Thật ra còn những vị khác nữa, nhưng vì “một vài yếu tố ngoại lai” cho nên nhan sắc của bọn họ mặc dù có xuất sắc hơn, nhưng đảm bảo sẽ không ai dám gả cho họ. Ví dụ như Đế Quân, ví dụ như Dương Tiễn, ví dụ như Na Tra, vị dụ như các vị Tiên Tôn chẳng hạn. Nhan sắc của bọn họ đều thuộc hàng cực phẩm, đáng tiếc là đều không còn độc thân.
Nhìn mặt vị này, người ta liền phỏng đoán ngay, có lẽ là một trong hai vị tướng quân của Đông Phương gia. Mà có lẽ là cái vị ôn thuận như nước, nụ cười “xuân phong tiếu” phấp phới trên môi, làm say lòng biết bao nhiêu thiếu nữ.
“Đông Phương Viêm tướng quân.” Một trong những nữ nhân đằng sau, có lẽ là thật lòng với vị thư sinh mặt trắng tuấn tú này, bẽn lẽn nói: “Sao tướng quân không ngự Bạch Lang của ngài tới như thường lệ, lại ngự kiếm tới? Thật khiến người ta chê cười đó.”
Diệp Lạc Hy nhướng mày khó hiểu. Nàng và tên quá đáng Đông Phương Viêm đâu có giống nhau đâu? Hà cớ gì lại bị nhận nhầm nhỉ? Nàng liễn gãi má, cười cười nói: “Khụ! Có lẽ là do hắn đang bị bệnh, nên ta không tiện dẫn hắn đến đi.”
Tiểu tiên nữ kinh ngạc: “Chiến lang của người bị bệnh rồi sao?”
Nàng gãi gãi má: “Thật ra cũng không bệnh nặng lắm.” Mang thai và đang ở thời kỳ ốm nghén thì cũng không tính là bệnh nặng đi được không?
Thấy tiểu tiên nữ kia định nói gì thêm, nàng liền nói: “Tiểu mỹ nhân, ta đang có chút việc gấp, không tiện ở lâu cùng ngươi nói quá vài lời. Thứ lỗi tại hạ thất lễ, xin cáo từ trước.”
Tiểu tiên nữ bị nụ cười của người trước mắt làm cho điên đảo, ngay cả những người đứng đằng sau cũng cảm thấy điên đảo theo, liền bưng má, ôm mặt, khẽ đỏ bừng bừng, trông đáng yêu lắm.
Diệp Lạc Hy tiêu soái quay người rời đi, khiến cho một đám thần tiên nam tử đằng sau tức đỏ mắt. Rõ ràng chỉ là một cái tên có nhan sắc mặt trắng như cái lòng trắng trứng gà, trông như tên gà rù trói gà không chặt như vậy, thế mà lại khiến những nữ tử xung quanh yêu đến chết, thật tức chết mà!