Tiên tộc là một chủng tộc kiêu ngạo.
Đây là sự đánh giá chung của chúng nhân chốn thiên giới.
Xét về sự lâu đời, tính quy phạm và cả lịch sử hình thành của tiên tộc, bọn họ có thể xứng danh là quý tộc lâu đời của Thiên giới.
Tuy bản tính của tiên tộc chính là sống hòa hợp với thiên nhiên, xem thiên nhiên như đấng toàn năng nhất trong thế giới này. Nhưng thực tế, đây là một chủng tộc không chỉ có tính tự tôn cao mà còn có cái nhìn đề cao chính mình quá mức. Ngoài hoàng thất thiên giới cùng các vị thượng thần ra, tiên tộc chưa từng muốn tiếp xúc quá lâu với ai.
Chứ đừng nói là tất cả những vị trưởng bối, trưởng tộc trong tiên tộc tập hợp lại với nhau, đích thân đến tận trước bàn dân thiên hạ để đón một người.
Mà người đó, vừa hay lại là người đứng đầu trong mười hai vị chân quân, Nhất Thanh chân quân, quan môn đại đệ tử của Bách Chiến Thượng thần Lạc Hy.
Cả đại điện tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng bụi bị gió cuốn đi, mọi ánh mắt hết đổ dồn về phía nam tử có mái tóc lam ngọc cùng đôi mắt đen tuyền, rồi lại nhìn về phía nữ nhân hồng y đang ngồi trên đài cao kia, bối rối.
“Tiên tộc tộc trưởng, chuyện này là thế nào?” Thiên Tư Tư đứng dậy, cao giọng và kiêu ngạo hỏi.
“Quận chúa, các vị thần tiên. Thật thất lễ quá. Nhất Thanh là nhi tử thất lạc đã lâu, lưu lạc khắp nơi bên ngoài của bổn vương. Bây giờ đã có thể chứng minh thân phận, hôm nay ta đích thân đến đây chính là muốn đưa hắn về nhận tổ quy tông, trở về tiên tộc.” Huân Trường Tuấn ôm quyền hướng tất cả bọn họ đều cúi đầu cung kính.
Kinh ngạc đến đáng sợ chưa từng có. Tộc trưởng của tiên tộc lại có thể làm ra một chuyện lớn như vậy chỉ để thỉnh được vị Nhất Thanh chân quân kia về. Qủa nhiên, hắn là người rất được nhiều người xem trọng, cho dù là ai.
Diệp Lạc Hy ở trên đài cao nhắm mắt thưởng trà xem kịch hay. Ôi chà. Nói với nàng không được, gặp riêng Thanh nhi ở bên ngoài ép thằng bé về tộc cũng không xong, cho nên bọn họ dùng đến hạ sách, tự hạ thấp thể diện của mình để hi vọng Lưu Nhất Thanh quay về tiên tộc, nhảy vào hố lửa của bọn họ.
Trước đại điện nhiều người như thế, nếu như Lưu Nhất Thanh muốn từ chối thì chính hắn sẽ trở thành một kẻ không biết điều. Mà nếu hắn nhận lời, chẳng khác gì hắn tự nhận kẻ hắn căm thù nhất làm cha. Thật nực cười hết mức mà.
Còn không đợi cho Lưu Nhất Thanh phản ứng thì kẻ bên cạnh ông ta, tiên tộc gia chủ phu nhân Hạ Hoàng Lan đã nói trơn như nước chảy, dáng vẻ tao nhã, ôn hòa hiền thục: “Thanh nhi, đứa trẻ ngốc con ta. Năm đó cũng trách ta làm đích mẫu không tốt, dẫn các con ra ngoài chơi lại khiến con lạc mất. Là ta có lỗi với con, Thanh nhi.”
Huân Vân Hề cũng phụ họa theo mẫu thân, nàng bày ra vẻ mặt mừng mừng tủi tủi: “Ca ca, huynh mau về nhà đi. Mọi người đều rất mong nhớ huynh đó.”
Mà ngay cả con trai của Hạ Hoàng Lan là Huân Trường Tín cũng nói: “Đúng vậy đệ đệ. Mau về nhà đi.”
Dạ Tư Hàn nghe xong mà cả gai ốc trên người hắn cùng nhảy dựng cả lên. Nếu như không phải hắn và Lưu Nhất Thanh quen thân như tri kỉ, tính tình hợp ý mà chính câu chuyện của mỗi người bọn hắn đều được đối phương thấu hiểu, hắn sẽ thật sự tin rằng năm đó chuyện của Lưu Nhất Thanh chỉ là hiểu lầm, hôm nay người nhà đến thật sự chính là muốn cùng bằng hữu hắn nhận người thân.
Cho nên, Dạ Tư Hàn tiến lên một bước, hắn nói: “Ây ya, Lưu huynh. Ta và huynh quen biết nhau không dài không ngắn vừa vặn một ngàn bảy trăm năm có lẻ. Chuyện của ta và huynh biết nhau không ít, sao chuyện này của huynh lại chẳng thể nào nói ra thế?”
Lưu Nhất Thanh nào nhìn không ra ánh mắt đố kị hắn đến tận xương của Huân Trường Tín? Thế nhưng, hắn vẫn giữ nụ cười hòa nhã: “Chết thật đấy! Điện hạ của ta ơi. Đây thật sự là người nhà của ta hay sao? Tại sao ta lại chẳng có chút ký ức gì về họ thế này?”
Dạ Tư Hàn ngạc nhiên: “Ôi chao? Vậy thì huynh nhớ thế nào nha?”
Lưu Nhất Thanh mỉm cười: “Ta chỉ nhớ, ta xuất thân là cô nhi, mẫu thân và muội muội đều đã mất sớm. Ta đã từng là một nô lệ của sinh tử chiến suốt mười mấy năm, sau đó mới gặp được sư phụ và có ngày hôm nay. Ngoài sư phụ, sư mẫu và các sư đệ, sư muội là người thân của ta ra, Lưu mỗ làm gì còn người thân nào?”
Nghe hắn nói vậy, chúng nhân xung quanh càng cảm thấy có phần khó hiểu. Nếu như Lưu Nhất Thanh đã bị thất lạc người thân từ khi còn nhỏ đến như vậy, hắn không nhớ được người nhà thì âu cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà…
“Hức! Thanh nhi của ta, sao con lại khổ sở đến như vậy chứ? Đích mẫu thật sự rất đau lòng đó! Ta không nghĩ là con đã sống khó khăn đến như vậy, hức!” Rồi lại quay sang nhìn Lạc Hy thượng thần, nghẹn ngào: “Chúng ta phải thật đa tạ Lạc Hy thượng thần đã dày công nuôi dưỡng và dạy bảo A Thanh nên người như hôm nay mới cam a.”
Lưu Nhất Thanh càng ôm quyền hướng những tiên tộc trước mắt: “Tiên tộc trưởng phu nhân, ta nghĩ là các vị không cần phải nhận người thân làm gì. Lưu mỗ không muốn nhận người thân, cũng không muốn quay về một nơi xa lạ mà ta còn chẳng biết đó là đâu. Lưu mỗ lớn lên bên sư phụ từ nhỏ, các sư đệ, sư muội bên cạnh ta như người thân. Bọn họ mới chính là người nhà của ta. Thứ cho ta có cung kính nhưng không thể tuân mệnh.”
Đại khái lời trong ý của Lưu Nhất Thanh mang hàm ý rõ ràng. Thứ nhất, hắn không muốn nhận người thân. Thứ hai, nơi nào có sư phụ hắn, có sư đệ, sư muội của hắn thì nơi đó, đối với hắn mới là nhà. Và thứ ba chính là, hắn cùng tiên tộc chính là kẻ xa lạ, không chút máu mủ tình thân gì cả.
Thế nhưng, Huân Vân Hề lại tiến lên ôm lấy một bên tay của Lưu Nhất Thanh, ủy khuất: “Ca ca, sao ca ca có thể nói như vậy? Đúng là quãng thời gian huynh trưởng thành kia không ở bên cạnh phụ mẫu, không ở bên cạnh chúng ta. Muội và huynh tuy cùng cha nhưng lại khác mẹ, nhưng suy cho cùng, giọt máu đào hơn ao nước lã. Sao huynh có thể phủ nhận người nhà mình như thế?”
Bầu ngực của Huân Vân Hề trực tiếp cọ lên cánh tay của Lưu Nhất Thanh trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
Đầu mày hắn khẽ nhíu lại, hắn gạt nàng ta ra, nói: “Triển đại thiếu phu nhân, xin hãy tự trọng. Chúng ta nam nữ thụ thụ bất tương thân, chúng ta cũng chỉ là kẻ xa lạ, xin hãy buông ta ra được không?”
Huân Vân Hề không chỉ không buông, ngược lại đôi mắt long lanh của nàng ta ngập nước, đáng thương hỏi: “Ca ca, ca quên rồi sao? Lúc nhỏ, ta cũng đã từng ôm huynh như vậy cơ mà? Hức! Sao ca nỡ xa lánh ta chứ? Ta mới chính là muội muội của huynh đó! So với Thiên chân quân, An Nhiên chân quân, Quân Cửu chân quân và Hiểu Chân quân kia, chúng ta mới thật sự là người nhà mà.”
Dạ Tư Hàn ở bên cạnh đỡ trán. Hắn phục rồi! Đúng là Huân Vân Hề kia sinh ra trong thời bình, lớn lên trong nhung lụa, chưa từng thực sự chinh chiến qua bất cứ một trận chiến khốc liệt nào, cho nên không biết được sự đáng sợ của những người thân thuộc với Lưu Nhất Thanh như tay chân kia.
Mục Thiên Thiên không chỉ là cô nãi nãi thiên hạ thứ thiệt mà còn là một ma đầu vô cùng cuồng sát.
An Nhiên kia là một nữ hán tử chính trực, trên thông thiên văn, dưới thạo địa lý, nàng ta thuần thục hơn trăm loại binh khí và ngàn loại ám khí.
Quân Cửu kia tuy hắn không rõ xuất thân, nhưng trong số mười ba đồ đệ của thần tượng của hắn, Quân Cửu kia là kẻ mạnh thứ ba, chỉ sau Nhạc Tử Liêm và Lưu Nhất Thanh.
Bạch Hiểu Hiểu tuy là kẻ phản bội và đã bị thần tượng hắn xử trí. Nhưng nếu xét về thực lực, không ai có khả năng trị liệu, chúc phúc và ban phước mạnh hơn nàng ta.
Đừng nói là Diệp Lạc Hy muốn ra mặt bảo vệ đồ đệ, chỉ cần mấy sư muội này của Lưu Nhất Thanh ra tay cũng đã đủ khiến cho Huân Vân Hề này chết vạn lần mà vẫn chẳng biết mình chết thế nào, vì sao mình chết.
Bạch Trần Việt ở đằng trên nghe xuống không sót một câu một chữ nào của mấy người họ Huân kia đang nố. Nếu như không phải Diệp Lạc Hy ở bên cạnh sống chết tóm cổ áo, nắm đuôi y lại thì có lẽ y đã thật sự đem đại đao xông xuống chém cho cái mấy kẻ tiên tộc kia mỗi mạng một đao cho hả dạ rồi.
“Lạc Hy, ngươi buông ta ra! Ta muốn chém ả. Ta muốn băm ả Triển thiếu phu nhân kia thành thịt xay, thay Lưu tiểu tử trút giận! Ngươi buông ta ra!” Bạch Trần Việt hăng như uống tiết gà, vừa gào vừa xắn tay áo, tay cầm theo đại đao, chân đạp lan can, thiếu điều muốn xông xuống giết người.
Nếu như không phải Diệp Lạc Hy hạ kết giới che mắt, sợ rằng người ta đã thấy sự thất thố đáng ngạc nhiên của đệ nhất mỹ hồ nam của Thanh Khâu Bạch gia ngay lúc này a.
“Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi bị điên sao? Ngươi bình tĩnh lại cho ta nhờ đi tổ tông à! Khi không sống chết đòi đánh đòi giết, ngươi không nghĩ đến thanh danh của ngươi thì ta cũng cam bái hạ phong xin ngươi. Ta xin ngươi hãy nghĩ đến sự yên bình của Thanh Khâu thời gian dài qua, đều là do máu và mồ hôi của phụ mẫu ngươi đổi về đi được không?!” Diệp Lạc Hy thiếu nước mọc ra ba đầu sáu tay để giữ lấy con hồ ly đang hăng máu như uống tiết gà, bị nhốt lâu quá mới được thả chuồng kia.
Bạch Trần Việt nghe Diệp Lạc Hy nói, y giận quá, cắm mạnh đại đao xuống nền nhà rồi quay sang tóm cổ áo nàng, vừa chỉ về phía Huân Vân Hề và đám người Huân gia, mắt trừng, miệng mắng rằng: “Ngươi còn nói ta bình tĩnh được sao? Lưu tiểu tử đã phải chịu bao nhiêu sỉ nhục rồi? Kinh tởm! Vô sỉ! Hạ lưu! Bỉ ổi! Ngươi trơ mắt nhìn bọn họ bắt ép đồ nhi của ngươi như vậy hay sao?”
Diệp Lạc Hy cố dỗ dành Bạch Trần Việt – người đang tức đến mức muốn khạc ra lửa để thiêu chết đám người kia rằng: “Bình tĩnh đã. Mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát của ta. Dù sao thì đám người Huân gia kia có nói thế nào cũng không có cơ sở để uy hiếp hắn cả. Ngươi sợ cái gì?”
Bạch Trần Việt mím môi, ỉu xìu, tai cũng vì thế mà cụp xuống: “Ta là tức thay ngươi còn không được sao? Rõ ràng là đồ nhi của ngươi, rõ ràng là ngươi nuôi dạy hắn từ khi hắn còn bé tí tẹo cho đến khi hắn thành danh như ngày hôm nay. Đám người kia chỉ vì danh vọng của hắn mà tới dành người với ngươi, còn hiên ngang nói rằng ngươi chỉ là người dưng xa lạ, không đáng để tiểu tử ấy lưu tâm. Ta bất bình.”
“Được rồi.” Diệp Lạc Hy xoa đầu kim hồ ngốc nghếch mà nói: “Dù sao thì đây cũng là một chuyện của A Thanh. Ta cũng thật muốn biết suy nghĩ trong lòng của tiểu tử ấy thế nào. Ngươi yên tâm, cho dù thế nào thì ta cũng chỉ đứng về phe của A Thanh mà thôi.”
Bạch Trần Việt ủ rũ nhìn Diệp Lạc Hy, sau đó lại ngó qua bên phu quân của nàng, thở dài một hơi, bất lực: “Lạc Hy, ngươi nói coi, sau chuyện này thì phu quân ngươi sẽ xử lý tiên tộc thế nào? Ta cược một viên Linh Châu to nhất của ta là không còn ai sống sót cả.”
Diệp Lạc Hy cũng theo ánh nhìn của Bạch Trần Việt, nhìn thấy gương mặt như muốn đồ sát người tới nơi của bọn hắn, chỉ có thể xoa cằm: “Ta cược một viên “Vạn Sự Đại Cát” bản cải tiến. Ta cược là còn sống cả thảy, nhưng sống không bằng chết mà thôi.”