Phong Thần Bảng. Tân Bảng Phong Thần lần này đã hoàn tất. Na Tra nghiễm nhiên được đặt chân lên Thiên giới, trở thành những vị thần tiên hùng mạnh mà Lý Tịnh cũng nghiễm nhiên trở thành Thác Tháp Lý Thiên Vương của Thiên giới.
Sau Đại Lễ Phong Thần chính là lễ Tiên Kiếm, là đại lễ so tài giữa các vị thần tiên để định thứ hạng của các vị thần trên thiên giới được tổ chức mỗi năm một lần. Đương nhiên, những người kỳ cựu như Diệp Lạc Hy hoặc đạt ngưỡng Huyễn Vương cấp ba trở lên đều được miễn tham gia.
Na Tra vừa đặt chân lên Thiên giới, đứa trẻ này đã thực sự gây rắc rối. Bởi vì đứa nhỏ đã tự xưng mình chính là thập tam đồ đệ của Lạc Hy thượng thần. Điều đó không chỉ là phát ngôn gây sốc với chính Thái Tử Thiên giới mà còn là phát ngôn gây sốc đối với hai vị võ Tướng Viêm – Diễm.
Đặc biệt hơn, chuyện này còn khiến chúng nhân dậy lên làn sóng khó nói hơn bao giờ hết chính là việc Ngao Bính – tam thái tử bị mất tích đã lâu của Đông Hải Long Vương lại chính là linh thú của vị thần mới này.
Mà sốc nhất thì khỏi phải nói rồi. Ngoại trừ Đại Thần Tướng Lưu Nhất Thanh đã biết được sự thật rằng sư phụ đột nhiên xin “nghỉ phép” để đi thu phục tiểu thập tam ra thì mười vị Đại Tướng quân khác bái sư Lạc Hy thượng thần ra chẳng ai biết cả.
Thật lòng mà nói thì tên tiểu đệ út áp của nhà mình làm cho các vị sư huynh, sư tỷ lớn hơn tò mò. Kể từ lần cuối cùng sư phụ thu nhận kẻ mà ai cũng không muốn nhắc đến kia, người đã nói rằng sẽ không thu nhận thêm ai nữa. Truyện BJYX
Thế nhưng lần này người lại phá lệ thu nhận thêm một người cuối cùng, thật sự khiến cho các huynh đệ tỷ muội phải hỏi nhau đầy nghi ngờ: Sư phụ thu nhận nhóc này cho đủ số lượng người muốn hay là vì người thật sự muốn thu nhận con người ta vậy?
Cho nên, tiệc còn chưa mở màn, Na Tra cũng chưa làm quen được với ai đã bị mười một con người lạ mặt kéo ra chỗ kín đáo, đặc biệt thì trong mười một người kia thì chỉ có mỗi Lưu Nhất Thanh đối với hắn rất quen thuộc. Cho nên, Lý Na Tra vui vẻ gọi một tiếng rất thuận miệng: “Đại sư huynh!”
Lưu Nhất Thanh cũng gật đầu với hắn, xem như cũng đã biết mặt. Mà lúc này, sau lưng Lý Na Tra hãy còn một cậu bé mũm mĩm nữa, ló đầu ra, nhìn người quen mà cười, vẫy tay một cái, nói: “Lưu đại nhân.”
Lưu Nhất Thanh bế Ngao Bính lên, bật cười. Hắn ôm đứa trẻ, nựng yêu vào má y một cái rồi nói: “Sao thế? Ta đã nói sư phụ thu nhận ngươi tuy không mang danh đồ đệ nhưng có công dạy dỗ. Ngươi không cần gọi ta đại nhân. Cứ theo lệ, gọi ta một tiếng Lưu thúc là được rồi.”
Nhìn một nhà ba người đằm thắm êm ấm kia, Lam Hạo trợn mắt, chỉ vào cái người suốt mấy trăm năm qua mặt lạnh như tiền mà hỏi một câu: “Ai đây?”
Kim Mặc Nghiên cũng tròn mắt, hắn phải hỏi lại: “Này này, có thật đây là đại sư huynh mặt lạnh như tiền, tính khí nóng nảy, bản chất rõ ràng hung ác của chúng ta không vậy?”
Hạ Hàn Không cũng không thể tin nổi, há miệng trợn mắt. Nhạc Tử Liêm bình thường mặt cũng lạnh như tứ sư mẫu nó, nhưng rồi cũng phải giật khóe miệng một cái.
An Nhiên nhìn Ngao Bính, nàng khẽ nhíu mày.
“Nhiên Nhiên, sao thế?” Mục Thiên Thiên thấy sự thay đổi của sư muội, quay sang hỏi nàng.
An Nhiên đưa tay chỉ Ngao Bính, nói: “Đứa trẻ đó, giống cố nhân.”
“Giống ai cơ?”
“Giống… trưởng tỷ.”
Hả?
An Nhiên là nô lệ được sư phụ bán đấu giá thu về. Vậy nhưng An Nhiên nói mình có một trưởng tỷ, điều này thật sự chưa từng nghe nàng nói với ai. Khiến Mục Thiên Thiên phải kinh ngạc lắm. Bởi vì Mục Thiên Thiên nhớ rõ, sau khi sư phụ cứu An Nhiên ra, muội ấy nói rằng mình không còn người nhà thân thích nữa, tất cả đều đã chết rồi. Chuyện đó đã trôi qua ít nhiều cũng mấy ngàn năm, sao đứa bé kia có thể giống trưởng tỷ của nàng được?
Nhìn bộ dáng hiện tại của Lưu Nhất Thanh, những huynh tỷ lớn còn phải kinh ngạc thì những đệ muội nhỏ hơn từ Lục Bắc Quân trở xuống thì khỏi phải bàn rồi. Biểu cảm vô cùng phong phú luôn. Muốn bao nhiêu trứng gà nhét cho vừa miệng thì có bấy nhiêu a.
Nhưng nhìn Lưu Nhất Thanh của hiện tại, chẳng hiểu sao mười đệ muội sau hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Lưu Nhất Thanh rất thích trẻ con, một khi hắn yêu thương đứa trẻ nào thì sẽ đặt toàn bộ tình cảm của mình dành cho đứa trẻ đó. Kẻ phản đồ kia chính là ví dụ điển hình. Bởi vì hắn quá yêu thương nàng, quá chiều chuộng nàng, đến cuối cùng nàng lại phản bội người hắn xem như phụ mẫu của mình thì tính tình của hắn thay đổi đến đáng sợ. Mỗi lần huynh đệ tỷ muội gặp nhau, Lưu Nhất Thanh chưa từng cho ai sắc mặt tốt.
Mà đứa bé tên Ngao Bính kia lại có thể khiến đại sư huynh đang khó ở của bọn họ cười vui vẻ một chút, chứng tỏ huynh ấy ít nhiều cũng đã buông bỏ được gánh nặng trong lòng.
Mà chính xác để nói lên rằng, Thập Tam sư đệ này của bọn họ chiến công có vẻ lẫy lừng quá đáng luôn đó ha.
Đúng vậy. Na Tra không bái Thái Ất Chân Nhân làm sư mà bái Bách Chiến Thượng Thần làm sư. Na Tra sinh ra trong nhà võ tướng, bái một võ tướng làm thầy sẽ tốt hơn là bái một người chỉ dạy hắn về đạo pháp. Từ khi có nhận thức và khôn lớn, Na Tra đã theo chân Diệp Lạc Hy đi khắp nơi vừa học vừa thực chiến. Đến năm hắn bảy tuổi thì bắt đầu quay về giúp đỡ Khương Tử Nha.
Trải qua thời gian chiến công lẫy lừng, cuối cùng Linh Châu Tử năm nào cũng trưởng thành một cách vô cùng vô cùng tốt đẹp và trở thành Lý Na Tra mang tuy có nghịch ngợm nhưng cũng hiểu được những gì cần làm, phải làm, không được làm và cấm làm.
Đúng là đi theo Diệp Lạc Hy, Na Tra thật sự không trở thành một đứa phá gia chi tử như đời trước, cũng không có cảnh tượng thương tâm như Ngao Bính bị rút gân lột da, Na Tra lóc thịt trả cha, lóc xương trả mẹ. Thế nhưng có một thứ mà Thác Tháp Lý Thiên Vương luôn ghi hận trong lòng đối với Diệp Lạc Hy, cũng như đó là cách mà ông cho rằng là sai lầm khi đứa trẻ này theo nàng học đạo.
Đó chính là nghịch tử đem theo “con dâu” về cho ông khi thằng bé bảy tuổi. Đã vậy cái năm nó bốn tuổi rưỡi, “nhà ngoại” của “con dâu” còn đến quậy chỗ ông một phen thật hết hồn.
Na Tra đang vui vẻ cười nói, tíu tít kể cho đại sư huynh hắn nghe chuyện xảy ra từ khi hắn đặt chân lên Cửu Trùng Thiên tới giờ với tâm thái vô cùng hào hứng với nhiều thứ kỳ lạ. Nhưng lúc này, hắn lại bị sởn da gà, khiến hắn phải quay sang nhìn và bắt gặp mười cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình và A Bính.
Na Tra liền co vòi, hắn kéo tà áo của đại sư huynh mà hỏi: “Ca, ai mà nhìn chúng ta như vậy? Thật đáng sợ quá!”
Lưu Nhất Thanh nhìn về đằng sau, hắn cười và bảo: “À, là huynh tỷ của ngươi đó!”