“Lạc Hy thượng thần, Bính nhi ta có thể an tâm giao lại cho ngài, nhưng riêng để nhi tử ngoan của ta ở bên cạnh xú tiểu tử này thì ta phản đối!” Ngao Quảng thiếu điều dùng đến Long Hống, gào một câu khiến cả Phường Nghiên lâu này bay cả nóc.
Diệp Lạc Hy đỡ trán xoa xoa mi tâm, trong lòng thầm mắng cái vị Thiên Vương họ Lý nào đó một vạn lần, nói: “Thật xin lỗi. Là ta quá sơ xuất, dẫn đến tiểu tử này ngông cuồng ngỗ ngược, đến cả long chủng của ngươi cũng muốn cưới về. Ta nhất định sẽ dạy dỗ tiểu tử này thật tốt, để hắn không ra ngoài gây họa. Còn nữa, nếu như ngài cảm thấy cần thiết, ta có thể đem hắn đi triệt.”
Một câu nói tỉnh bơ này của nàng đã khiến cho bốn vị hảo hán có mặt trong phòng bất giác khép chặt hai chân của mình lại trong vô thức. Bọn họ biết Lạc Hy thượng thần từ khi tại vị đến nay luôn là kẻ giữ lời hứa của mình. Chỉ cần nàng nói được thì tất sẽ làm được, hơn nữa còn làm được rất tốt.
Cho nên, nếu nàng bảo mang tên này đi triệt sản, nhất định sẽ triệt thật đó! Thế nên, cả ba vị hảo hán đều xua tay rằng:
“Khụ! Thật ra cũng không cần thiết như vậy.”Đây là Ngao Quảng. Lão nghĩ lại, dù sao tiểu tử này có xuất thân là Linh Châu Tử. Đừng nhìn bộ dáng tiểu thiếu niên này của hắn, đừng nhìn thực lực hiện tại của hắn mà cho rằng hắn nhiều tuổi. Hắn chẳng qua chỉ mới bốn tuổi rưỡi mà thôi. Đợi qua mấy năm nữa, tiểu tử này phát triển mạnh lên, nhất định sẽ khiến cho Long tộc Đông hải của lão phu đây gặp đại họa mất.
“Đúng vậy. Nói vậy thì hơi đáng sợ quá. Thượng thần, chỉ cần người đảm bảo Bính nhi nhà bọn ta lớn lên bình an là đủ.” Ngao Trung gật đầu liên tục theo lời phụ thân. Tiểu tử kia hỏa khí dị thường, lại còn có lôi căn đáng sợ không kém. Đợi hắn lớn lên, nếu như ghim thù Ngao Trung hắn hôm nay lỡ miệng hại nửa đời còn lại của tiểu tử này, sợ rằng hắn khó sống rồi. Dù sao người ta tương lai cũng là một trong thập nhị vị chiến tướng mà.
“Thật ra ta có một biện pháp khác tốt hơn. Liệu Lạc Hy thượng thần có muốn lắng nghe không?” Ngao Hạn lại ho khan thêm hai cái nữa.
Lạc Hy cũng cảm thấy sắc mặt Na Tra đã bị nàng dọa cho tái nhợt rồi. Nàng nói: “Mời nhị điện hạ trình bày.”
Hắn nói: “Nếu như Na Tra đã muốn lấy tam đệ nhà ta. Vậy thì đơn giản thôi. Thượng thần, chẳng phải ngài muốn Long tộc chúng ta thực hiện ba điều cần thiết sao? Ta đối với đồ đệ của người yêu cầu hắn thực hiện ba điều thách cưới, có lẽ cũng không quá đáng chứ?”
Ngao Trung và Ngao Quảng đồng loạt quay sang nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được. Nhưng lại chẳng hiểu vì sao khi Ngao Hạn nói một câu thế này, cả Long vương và thái tử Long tộc đều cảm thấy an lòng.
Lạc Hy nhìn Ngao Hạn. Sớm biết hắn nổi danh là kẻ vừa có tài vừa có trí, miệng lưỡi mau lẹ, còn là vị nhị điện hạ có trí thông minh bậc nhất của Long tộc Tứ Thủy Hải. Cho nên, nàng cũng biết được Ngao Hạn chính là muốn Na Tra phải làm gì. Nàng thiết nghĩ, dù sao cũng là Na Tra chọc giận nhà người ta trước, cho nên gật đầu: “Mời điện hạ nói.”
Ngao Hạn nhìn Na Tra đang quỳ dưới đất, nói: “Na Tra, ngươi hẳn cũng biết, Long tộc chúng ta từ bao đời nay là kẻ luôn tìm kiếm sức mạnh và tôn thờ sức mạnh. Ngao Bính muốn thành thân với ai, kẻ đó cũng phải là một kẻ cực mạnh. Mẫu thân y không chỉ là công chúa Nhân ngư tộc mà còn là chiến binh mạnh nhất của tộc nhân ấy. Cho nên Na Tra, ta muốn ngươi chỉ trong vòng ba năm tới hãy đánh bại một trong tứ đại ma vương của Huyền Minh đại lục. Nếu ngươi có thể làm được chuyện đó, thì chúng ta mới tính đến chuyện thứ hai.”
Nàng nhíu mày nhìn Ngao Hạn. Tứ Đại Ma Vương của Huyền Minh Đại Lục. Người yếu nhất cũng là Lưu Tiểu Tuyết. Thế nhưng, Lưu Tiểu Tuyết tốt xấu gì cũng là một đại linh thần. Còn Na Tra chỉ mới đang dừng lại ở Linh tông cảnh. Thực lực gần như gấp đôi thế này, nàng mới không dám chắc. Nhưng cũng thiết nghĩ, biết đâu chừng đây lại là một lý do để Na Tả có thể tự mình mạnh lên chăng?
Nàng nhìn Na Tra, chỉ thấy ánh mắt hắn đứa trẻ sáng lên. Hắn hùng hổ nói luôn: “Sư phụ, vậy là lần này con có thể tùy ý khiêu chiến với Tát Lãng Minh Lang rồi phải không?”
Nghe đến cái tên này, đến kẻ bình thường không sợ địch thủ mạnh như Ngao Quảng và Ngao Trung cũng phải nhíu mày. Tát Lãng Minh Lang, Nam Ma Vương của Huyền Minh đại lục. Kẻ này được mệnh danh là học trò khát máu nhất của hung thú Đào Ngột. Đừng nói đến chuyện hắn đã là một Huyễn Vương cường giả cấp hai, chỉ riêng khả năng tái sinh vô hạn định của hắn thôi cũng đã đủ làm cho hắn trở thành kẻ đáng gờm nhất trong tứ đại hỗn thế ma vương khát máu thống trị Huyền Minh đại lục rồi.
Diệp Lạc Hy có phu quân là Tứ Đại Hung Thú, chuyện này chỉ có phụ huynh của nàng cùng các gia gia, nãi nãi là biết rõ. Người bên cạnh chỉ nghĩ bọn hắn là những kẻ có hơi thở của kẻ mạnh nhưng lại mang vóc dáng thư sinh nho nhã, cho nên từ bao nhiêu năm nay, chẳng ai biết bọn hắn là Hung Thú cả.
Đối với thiên hạ này mà nói, Huyền Minh đại lục là cấm địa, hơn nữa còn là đại lục bị kỳ thị nhiều nhất. Nguyên nhân ư? Bởi vì nơi này là nơi quy tụ nhiều thiên tai nhất trong Lục Địa, cũng là nơi duy nhất mà yêu quái sinh sống, cư ngụ tại đây. Người ta chỉ biết, Huyền Minh Đại Lục không nằm dưới sự áp chế của bất cứ ai, vừa là đại lục đáng sợ nhất, hùng mạnh và khắc nghiệt nhất, nhưng cũng là đại lục đủ khả năng khiêu chiến với Thiên giới nhất.
Mà nghĩ lại thì, bốn cái ngoan ngoãn đồ nhi kia cũng đâu đáng sợ như người ta nghĩ đâu?
Tiểu Tông nhi tính tình là một đứa trẻ hướng nội, hơn nữa cũng là đứa trẻ lễ phép nhất trong cả bốn đứa trẻ ấy, cũng là đứa bé tinh ý, tinh tế nhất còn gì? (Thực ra là kẻ gian xảo nhất, thao lược binh thư giỏi nhất, giỏi về việc dùng người nhất mới đúng)
Minh Lang tuy nhìn hung hăng thế thôi, chứ đứa trẻ này cũng rất bám người. Phải nói là đứa trẻ thật thà và tốt tính nhất trong cả bốn đứa mới đúng. (Thực ra là nghiện bạo lực, khát máu và cai trị chúng nhân sống ở phía nam bằng sức mạnh)
Nam Dương thích náo nhiệt, cũng thật hào sảng và phóng khoáng. Nghĩ thế nào thì hắn là một kẻ nhất kiến chung tình, thuộc vào hàng đấng nam nhi có trách nhiệm nhất trong thiên hạ còn gì? (Đúng là hắn chỉ có duy nhất một thê tử, nhưng đối với kẻ khác vừa thâm độc cũng vừa tàn nhẫn. Nguyên tắc của hắn cũng rất đáng sợ, cũng rất hà khắc và có phần khô khan.)
Còn Tiểu Tuyết nhi lại là một đứa bé dính người, rất thích bám lấy nàng làm nũng, vừa xinh đẹp vừa hiền lành vừa đáng yêu thế còn gì? (Đúng rồi, nàng xinh đẹp vô cùng, nhưng cũng là kẻ cuồng loạn vô cùng. So với Diệp Liên thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân chứ chẳng vừa.)
Đương nhiên là trong một năm sống ở Huyền Minh đại lục, Na Tra thích nhất là giao đấu với Tát Lãng Minh Lang rồi. Hai kẻ cuồng chiến gặp nhau, không đánh nhau một trận long trời lở đất mới là lạ đó.
Ngao Hạn hỏi nàng: “Hắn từng đến Huyền Minh đại lục?”
Nàng gãi gãi má, nói: “Ta đưa hắn đến đó để nâng cao thực lực. Và hắn đã từng giao đấu với Nam ma vương Tát Lãng Minh Lang. Tuy rằng lần đó hắn ăn đòn suýt tắc thở, nhưng cũng tính là có giao đấu một lần.”
Ba cái long tộc cái thế trước mắt khóe môi không hẹn mà cùng giật. Trên đời này có kẻ giao đấu với Tát Lãng Minh Lang mà còn sống sót trở về sao?
“Ngươi… ờm… Ngươi còn sống sao?” Ngao Trung không thể tin nổi.
Na Tra tự tin đáp rằng: “Lần đó ta suýt bị hắn đánh chết. Nhưng cũng may có sư phụ cứu ta kịp thời. Ha ha ha…”
Bốn tuổi rưỡi, giao đấu với ma vương, còn sống sót trở về được. Đúng là lợi hại thật đó!
Thế nhưng, sống sót là một chuyện, còn đánh bại được hay không lại là chuyện khác. Cho nên, nếu như muốn hỏi xem chừng nào Na Tra có thể rước được Ngao Bính về nhà, chuyện đó hãy còn xa xa lắm a.
….
Rời khỏi Long Cung Thành, Diệp Lạc Hy lại đưa Na Tra tiếp tục đi huấn luyện. Nhưng nhiệm vụ lần này nàng giao cho cả Na Tra và Ngao Bính chính là bảo vệ nhà Chu. Nàng cũng vì chuyện này mà quay lại Thập Lý Đào Lâm một chuyến. Sau khi thăm con mình, nàng liền đến Ma giới.
“Thượng thần, người đến Ma giới là có việc gì?” Mộng Ma trưởng lão ôm quyền hỏi nàng.
"Không việc gì. Ta muốn gặp Nguyệt Hoa.” Nàng thẳng thắn trả lời ông ấy.
Mộng Ma gật đầu đồng ý, sau đó liền dẫn đường cho nàng đến Phủ Công Chúa. Vừa nhận thấy khí tức quen thuộc, Tiêu Nguyệt Hoa đã nhảy chân sáo chạy ra ôm lấy nữ nhân ấy, cười nói: “Tỉ tỉ, thật lâu rồi không có đến thăm ta. Nhớ tỉ muốn chết.”
Diệp Lạc Hy vỗ nhẹ lưng nàng ấy rồi dỗ dành: “Được rồi. Ngươi buông ra đi. Ta đến đây để nói chuyện nghiêm túc.”
Tiêu Nguyệt Hoa buông nàng ra, hỏi: “Có chuyện gì? Tỷ vào trong rồi nói không được sao?”
Nàng lắc đầu. Sau đó nói: “Muội có từng nghe nói đến oán hồn chưa?”
“Ý tỉ là những linh hồn đầy oán giận vất vưởng khắp Minh giới ấy hả? Ta biết. Nhưng không muốn giao lưu với chúng bao giờ. Sao tỉ lại hỏi ta về chuyện này?”
“Thật kỳ lạ. Trong những vị thượng thần ta biết, chẳng có ai có ám ảnh căn lợi hại hơn Đế Quân cả. Cho dù là những vị thượng cổ thần đã chết cũng thế. Nhưng ta gặp phải chút chuyện khó nhằn. Ghi chép các vị thần ở Thiên giới phần lớn đã bị Đế Quân hủy cả rồi. Ta muốn mượn cổ thư ở chỗ muội, được không?” Nàng hỏi Tiêu Nguyệt Hoa.
“Tỷ. Không phải là ta không muốn cho tỷ mượn. Mà cái nơi đó nằm dưới sự quản lý của ca ca ta. Nếu như hắn không đồng ý mở cửa thư phòng cổ thư, ta cũng sẽ không được mở.” Tiêu Nguyệt Hoa cũng có phần khó nói.
Diệp Lạc Hy gật đầu đã tường.
Tiêu Nguyệt Hoa muốn ngỏ lời hỏi nàng, nghĩ muốn nói nửa chừng lại thôi. Diệp Lạc Hy là ai chứ?
“Sao vậy? Muội muốn nói gì sao?” Nàng khó hiểu nhìn Tiêu Nguyệt Hoa ấp úng với mình nãy giờ.
“Muội định bụng là muốn tỉ đến gặp huynh trưởng của ta hỏi thử. Nhưng mà ta nghĩ…. Vô vọng rồi.” Tiêu Nguyệt Hoa ủ rũ: “Xin lỗi tỷ, muội cho tỷ ý kiến tồi quá.”
Diệp Lạc Hy nhìn Tiêu Nguyệt Hoa, hỏi: “Ý kiến của muội muốn giúp ta mà thôi. Không sao cả đâu nha đầu ạ. Cơ mà cũng không phải chỉ có mỗi Ma giới mới có được những kiến thức này.”
“Tỷ đã hỏi qua tỷ phu chưa? Bọn hắn sống lâu hơn cả muội và tỷ ít nhiều cũng mười lăm vạn năm lận đó. Chẳng lẽ kiến thức suốt mười lăm vạn năm qua không có gì có thể áp dụng được sao?” Tiêu Nguyệt Hoa nhớ đến.
Nàng lắc đầu: “Ta đã hỏi rồi. Muội biết bọn hắn nói thế nào không? Bọn hắn nói: Kẻ mạnh ngang bọn hắn thì ngoài Tất Đạt Đa ra, không có ai xứng tầm đối thủ.”
Nghe bất lực thật! Minh giới lại không phải là nơi mà Diệp Lạc Hy có thể với tay đến. Thiên giới thì sử sách cổ từ thời của Tam Thiên Thượng cổ thần sáng lập đã bị hủy cả rồi. Còn mỗi sách của Ma giới là nàng có thể tìm hiểu mà thôi.
Đời trước nàng cũng không quá tò mò, cho nên dù cho có nắm giữ chìa khóa cũng không đến đó bao giờ cả. Còn bây giờ thì nàng lại có cảm giác hối hận quá đi mất.
Tiêu Nguyệt Hoa còn chưa an ủi được câu nào thì bên ngoài, Chu Sa đã nói: “Quận chúa, mau đưa chàng ấy đi trốn ngay! Ma Tôn đang trên đường tới đây rồi!”