Lịch kiếp mười lần, chịu đủ sự dày vò hết mười kiếp chính là hình phạt mà Thiên giới đã thống nhất đưa ra cho Thiên Tư Tư.
Thế nhưng, Thiên giới lúc này dường như đã có sự thay đổi vô cùng lớn. Đến mức, Thiên Tư Tư hận không thể tưởng tượng nổi. Sau khi nàng ta lịch kiếp lần đầu tiên, Diệp Lạc Hy đã sớm chiếm thế thượng phong, toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người trên Thiên giới đều chỉ hướng đến Diệp Lạc Hy.
Hiện tại, địa vị của Thiên Tư Tư là Quận chúa của Thiên giới, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hữu danh vô thực, không hề có một chút quyền lực hay địa vị vì đối với người ở đây. Thiên Tư Tư vừa về tới, người duy nhất đến đón nàng không ai khác chính là Cực Xà – linh thú của nàng.
“Rốt cuộc thì tại sao không ai đến đón ta?” Thiên Tư Tư bực bội ra mặt, nhíu mày nhìn khung cảnh quanh Điện Ngọc Tuyền vắng tanh như điện vô chủ. Nơi này vốn dĩ vô cùng xa hoa, thậm chí là rất tấp nập kẻ tới người lui, ai nấy đều cung kính tôn thờ nàng như quận chúa.
Cực Xà nhìn chủ nhân của mình, trong lòng thầm than. Mặc dù y không phải là kẻ tham hư vinh, muốn trèo cao mà buông bỏ chủ nhân của mình. Chủ nhân của y là một kẻ hết thuốc chữa. Rõ ràng đã làm ra nhiều chuyện thương thiên hạ lý, lại một đời người như vậy rồi mà vẫn còn muốn thiên hạ tôn sùng nàng sao? Thật là mơ tưởng quá đi, còn chẳng bằng đến chỗ Hằng Nga tìm tiểu bạch thố kia uống rượu thưởng nguyệt.
“Quận chúa, người đã mệt đến như vậy rồi, nghe lời ta, nghỉ ngơi đi được không?” Cực Xà nhìn Thiên Tư Tư, dỗ dành nàng.
Thiên Tư Tư cả giận hất tay y ra, quát: “Bây giờ ta đã bị con tiện nhân đó hại thê thảm thành ra thế này, đến cả ngươi cũng khinh thường ta sao?!”
Cực Xà nhíu mày nhìn nàng ta, ra chiều bất lực nói: “Chủ nhân, thế cục hiện tại đã đổi rất rất nhiều rồi. Tại sao người không mau sáng mắt ra, nhìn cho rõ xem hiện tại Thiên giới này đang tôn sùng ai? Đế quân sao? Cái gã ngày đêm say xỉn, không trêu hoa cũng ghẹo nguyệt, mang tiếng xấu muôn đời kia hay là con tiện nhân trong miệng người mới là người được Thiên giới tín nhiệm nhất?”
Thiên Tư Tư dường như phát tiết, không hề chừng mực mà thẳng tay tát Cực Xà một cái trời giáng rồi gào lên: “Cái gì cơ? Ta không tin! Ma Tôn nhất định sẽ vì ta mà hạ bệ ả cho mà xem! Cực Xà!” Nàng nắm đuôi tóc y, kéo mạnh lên mà nghiến răng: “Cho dù ngươi có muốn tôn sùng ả, vậy thì ngươi nên nhớ kỹ xem, bản thân đang là nô lệ của ai đi.”
Rồi ném y mạnh xuống đất. Cực Xà lồm cồm bò dậy, cố nén cơn đau, quay người đi theo Thiên Tư Tư vào trong, ra chiều bất lực cùng nhẫn nhịn. Quận chúa, người đã bị Thiên Hậu kia tiêm nhiễm những gì vào đầu như vậy? Vốn dĩ người lớn lên không hề như vậy mà.
Toàn bộ cảnh tượng đó hiện rõ qua một linh cầu chứa đầy thủy căn. Một nam sinh nho nhã, trên người khoác thanh y, toát lên tiên khí nồng đượm, ánh mắt trầm tư nhìn cái nam nhân vừa bị đập đầu đến chảy máu còn chẳng thèm lau kia, lắc đầu. Ân, thật may chủ nhân của y tuy là kẻ nghiêm khắc nhưng lại là người rộng lượng và thấu đạt lẽ đời hơn ai hết. Bằng không, sợ rằng chính y cũng khó mà sống được trong tình cảnh này đi.
“A Lam, ngươi đang xem cái gì vậy?” Một vòng tay to lớn ôm lấy eo mảnh khảnh kia của y, cười hỏi.
Nam tử kia không hề đẩy người đằng sau ra, chỉ đơn giản là tựa nhẹ người ra đằng sau, lẳng lặng nhìn linh cầu kia, nói: “Ngươi nói xem?”
Người đằng sau tựa nhẹ cằm lên vai y, ngọt ngào nói rằng: “Chà, ta chẳng qua là chỉ muốn tò mò xem điều gì khiến A Lam của ta thở dài mà phiền não đến như vậy. Thế nhưng xem ra, ngươi không muốn cho ta biết, vậy thì ta liền không biết gì hết. A Lam, ta mệt, muốn ngủ.”
Người nọ khẽ đẩy đầu hắn ra, nhíu mày: “Vậy thì ngươi đi ngủ đi. Còn phiền ta như vậy, lát nữa ta còn phải báo lại tình hình cho chủ nhân của ta.”
Nghe vậy, người đằng sau liền buông ra, nói: “Vậy thì ngươi nhanh báo cho nàng rồi về với ta đi. Không có ngươi, ngủ không ngon.”
Y bật cười khanh khách rồi nói: “Hảo.”
Rồi y hóa thành một làn nước, tan biến trong không gian.
Người nọ nhìn theo làn nước vừa tan, lại nhìn về phía chính điện đang tĩnh lặng đến vô cùng kia mà lắc đầu thở dài.
“Biểu tỷ, ngươi vẫn nên là làm cho xong những gì ngươi muốn làm đi rồi trả người cho ta. Đừng có làm phiền ta nữa được không nha?”
….
Tin tức Thiên Tư Tư quận chúa chịu phạt, lịch kiếp trở về đã khiến cho người ta không mấy ngạc nhiên hay ấn tượng lắm. Một kẻ tàn nhẫn và độc đoán như nàng ta dù cho có vừa nhảy Tru Tiên Đài xong mà trở về được thì cũng sẽ chẳng có ai để ý nàng ta đâu.
Thiên Đế vẫn còn niệm chút tình cũ với nàng ta, cho nên đã cho người đến hầu hạ, đồng thời ban cho của cải, lụa là và tiền bạc. Tuy nhiên, từ nay về sau, chức vị thánh nữ của Thiên giới đã giao cho người khác chứ không còn là của Thiên Tư Tư nữa.Sách bảo, quyền hạn và cả bảo pháp cũng bị thu lại cả, Thiên Tư Tư hiện tại chỉ là một vị Quận chúa không còn nổi danh nữa mà thôi.
Tưởng rằng sau khi nhận trừng phạt như vậy, Thiên Tư Tư sẽ ngoan ngoãn an phận thủ thường. Nhưng mà, nếu như chuyện này thật sự xảy ra thì Thiên Tư Tư đã không còn là Thiên Tư Tư nữa rồi.
Sau khi nhận được tin tức này, Thiên Tư Tư liền tức giận. Nàng ta lấy ra đả tiên pháp, hùng hùng hổ hổ xông đến Diệp phủ tìm Diệp Lạc Hy. Tuy nhiên, Diệp phủ tướng đã sớm không còn ở gần Đông cung, càng không phải là Diệp phủ tướng năm nào. Nó hiện tại đang là Tà Thiên điện, nằm ở phía bắc của Thiên giới, gần với nơi thường xảy ra vấn nạn ma thú, yêu quái, yêu vương từ hạ giới đánh chiếm lên thiên đình.
Mà Diệp phủ tướng năm xưa hiện tại đang là chỗ ở của một vị tướng có tên là Đông Phương Viêm. Hắn là một kẻ máu lạnh vô tình, tuy được xem như một thiên tướng vừa mạnh vừa ngang tàng, là người mới nhưng thực lực lại vô cùng đáng nể, còn mạt tướng dưới trướng của Thiên Bồng Nguyên Soái. Cho nên, Đông Phương Viêm tướng quân này là một kẻ vô tình máu lạnh.
Khác với Diệp phủ tướng năm xưa, Đông Phương Viêm là một kẻ chuộng màu đen, phong cách ăn mặc cũng có mấy phần giống với vị địa thượng tiên Dạ Xoa Đại Thánh, cho nên Diệp phủ từ một nơi đương nở rộ hoa đào và điểm tô lên bằng lá phong đỏ nay đã không còn nữa. Thay vào đó, sân vườn trước kia đã được đổi lại, trồng mỗi hai loại cây là tùng và bách. Sân vườn rộng trước kia nay đã trở thành sân luyện võ. Mọi thứ về Diệp Lạc Hy nay đã đổi lại, không còn một chút gì là của người xưa cũ.
Cho nên, khi Thiên Tư Tư vừa đáp xuống, suýt chút nữa còn nghĩ rằng mình đi lạc đường rồi. Nhưng mà, dấu tích của hai cây anh đào lớn đột nhiên bị đánh đổ vẫn còn đó, cho nên Thiên Tư Tư có thể khẳng định rằng đây chính là Diệp phủ tướng. Nàng ta đứng bên ngoài mà lớn giọng gào lên: “Diệp Lạc Hy, ngươi cút ra đây cho bổn quận chúa!"
Đông Phương Viêm hắn không có nhà, nhưng bào đệ của hắn, Đông Phương Diễm – kẻ là một mạt tướng dưới trướng Nhị Lang Thần lại có nhà. Khác với tính khí nóng nảy của Đông Phương Viêm, Đông Phương Diễm là kẻ ôn hòa hơn, dễ nói chuyện và tiếp cận hơn ca ca của hắn. Có điều, người hắn thần tượng lại là Bách Chiến Tà Thần Diệp Lạc Hy. Cho nên… Thiên Tư Tư a, ngươi động sai người rồi.
Thực lực của Thiên Tư Tư không tệ. Sau khi lịch qua mười kiếp, thực lực của nàng ta có thiên biến vạn hóa, có tăng trưởng lên rất nhiều, sớm đã có thể đạt được cảnh giới cơ bản mà một thiên nhân nên có. Tuy nhiên, so với một kẻ xem vết thương như huân chương, xem kinh nghiệm thực chiến như triết lý sống Đông Phương Diễm thì quả thật, Thiên Tư Tư không thể nào giễu võ dương oai quá ba câu.
“Ngươi…..” Thiên Tư Tư bị Đông Phương Diễm đánh đến nội thương, vừa tức giận vừa chỉ thẳng tay vào mặt người trước mặt, quát lớn: “Ngươi dám đánh ta?”
Đông Phương Diễm nhíu mày nhìn Đả Tiên Pháp trong tay Thiên Tư Tư, lại nhìn đến vết thương trên tay mình. Hắn biết pháp khí này bởi vì cái tên tiền bối nhiều chuyện nhà hắn – Hao Thiên Khuyển – đã bô bô cho hắn biết là thiên giới có một bảo bối vô cùng lợi hại, có thể đánh thần tiên đến rách da chảy máu. Đáng tiếc, pháp bảo tốt như vậy, lại bị Thiên Đế có mắt như mù kia đem trao cho một kẻ vô công rỗi nghề, để nàng ta lộng hành thật lâu. Đến vị hảo huynh đệ kia, cũng như đồ đệ của hắn cũng bị bảo bối kia dạy dỗ qua, thật khiến người ta ngứa mắt chết.
Đông Phương Diễm hãy còn nghĩ, người nắm giữ pháp bảo này phải thần thánh như các vị thượng tôn, các vị chư đế. Chứ hắn chưa từng nghĩ qua, pháp bảo lợi hại như vậy lại bị Thiên Đế giao đến tay của một…. nữ nhân không biết phép tắc gì cả như thế này đây.
Thảo nào Hao Thiên Khuyển tiền bối nói Thiên Đế là kẻ có mắt như mù.
“Có gì mà ta không dám đánh ngươi chứ? Với cả, cái này không thể gọi là ta đánh ngươi. Là bổn tướng tự vệ có cơ sở. Ngươi là ai, tự dưng từ đâu chui ra, ở trước phủ ta la lối một hồi không giải thích vì sao, lại còn muốn đánh người. Tiểu tiên à, may mắn cho ngươi hôm nay đã gặp phải bổn gia gia ta. Đổi lại là ca ca ta, ta đảm bảo ngươi đã chết mất xác từ lâu rồi.” Đông Phương Diễm khoanh tay, đầy kiêu ngạo, nhìn Thiên Tư Tư bị hắn đánh đến chật vật, ngồi trên đất.
Thiên Tư Tư hai mắt ngấn ngấn lệ đầy tủi thân nhìn Đông Phương Diễm. Nàng ta định đưa tay lên quất mạnh cái roi về phía hắn một lần nữa thì đột nhiên, Cực Xà từ đâu xuất hiện, tay hắn nắm lấy đầu roi, quấn chặt trong tay mình. Đả Tiên Pháp quả nhiên là một bảo bối lợi hại. Một sinh linh tiên thể như Cực Xà cũng bị thứ này làm cho bị thương. Tay hắn nắm lấy sợi rơi mà tứa cả máu tay, rơi lộp bộp.
“Ngươi….” Thiên Tư Tư nhíu mày nhìn Cực Xà đang làm phản mình mà cả giận, muốn giật sợi dây lại, nhưng bị Cực Xà nắm chặt như vậy, máu trên tay hắn càng chảy nhiều hơn, làm Thiên Tư Tư tái mặt. Sắc mặt Cực Xà vô cùng đáng sợ, tựa hồ như có thể xé xác Thiên Tư Tư bất cứ lúc nào. Y chưa từng thể hiện mình tức giận với nàng như vậy.
“Ngươi này là muốn làm phản ta sao?” Thiên Tư Tư nhíu mày đầy tức giận.
Cực Xà giận mạnh đả tiên pháp về phía mình. Hắn đứng dậy, cúi đầu hành lễ xin lỗi Đông Phương Diễm: “Tướng quân, là tiểu tiên đã quản giáo chủ nhân của mình không tốt, mong tướng quân xá tội.”
“Đây là chủ nhân của ngươi sao?” Đông Phương Diễm khẽ nhíu mày nhìn nam thiếu niên có phần hơi gầy gò trước mắt. Có chủ nhân như vậy, tiểu tiên này vẫn còn có thể sống như vậy mới là kỳ tích đấy! Đông Phương Diễm vỗ vai y, nói: “Ta không trách ngươi. Nhớ xích chủ nhân của ngươi lại. Chuyện hôm nay nàng ta xúc phạm Bách Chiến Tà Thần ta có thể một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua cho nàng ta. Nhưng nếu như lần sau đổi lại là ca ca ta, nàng ta sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu. Hãy nhớ lấy.”
Cực Xà từng nghe danh tiếng của hai vị chiến tướng mới lên Cửu Trùng Thiên này. Một người tên là Đông Phương Diễm, một người tên là Đông Phương Viêm. Hai người họ giống nhau như đúc, chỉ khác là nước da của Đông Phương Viêm tướng quân sẽ đậm hơn nước da của Đông Phương Diễm tướng quân. Chẳng biết vì một lý do thế nào đó, tuy rằng một người là mạt tướng của Thiên Bồng Nguyên Soái, một người phò tá Nhị Lang Thần, nhưng cả hai người đều thần tượng Lạc Hy thượng thần như thánh.
Thiên Tư Tư đối với Lạc Hy hận sâu ăn vào cốt tủy. Nếu như để hai cái chiến tướng đầy tiềm năng và có đường dương quang rộng mở thế này biết được chủ nhân của y hận nhất là ai, sợ rằng Thiên Tư Tư đã không dễ thở rồi mà phận tôi tớ như y càng khó sống hơn.
Y chỉ đành cúi đầu lĩnh ý của Đông Phương Diễm rồi nhanh chóng cho mấy vị ma ma lớn tuổi kéo Thiên Tư Tư về lại điện trước, còn bản thân ở lại nhanh chóng thu gom tàn cuộc do Thiên Tư Tư gây ra. Tiền phá vỡ cánh cửa của phủ tướng, y vẫn phải dùng bổng lộc của mình đền cho người ta đi.
“Tay ngươi bị thương như vậy, nên băng bó trước đi.” Đông Phương Diễm chỉ chỉ vào bàn tay vừa nãy nắm chặt Đả Tiên Pháp của Thiên Tư Tư, hãy còn đang nhỏ máu thành dòng, có ý nhắc nhở.
Cực Xà dường như bị thương quá nhiều. Có chủ nhân là Thiên Tư Tư, cơ thể hắn lành lặn được mới là lạ. Cho nên, chỉ đành cười trừ, nói: “Mạt tiên không sao. Tạ tướng quân quan tâm.”
Đông Phương Diễm nhíu mày, hắn liền cầm cái tay của Cực Xà, kéo hắn vào trong, nói: “Ngươi chờ ta một chút. Ta không thích máu, càng không thích nhìn người khác bị thương."
Cực Xà nhíu mày, muốn rụt tay lại. Thế nhưng, hắn vốn chỉ là một tiểu tiên chuyên lo văn thư và hầu hạ chủ nhân, không phải là tướng quân như Đông Phương Diễm, muốn dãy không được mà muốn trốn cũng không xong, chỉ đành mặc kệ người kia kéo mình tới đâu thì kéo tới.
Đông Phương Diễm sau khi dắt đến dược phòng, liền đem thuốc dược lau vết thương cho y. Vết thương bình thường có thể không đau, nhưng vết thương do Đả Tiên Pháp gây ra thì khác. Nó không khác gì y nắm chặt một dây toàn gai sắt sắc nhọn, kéo cho rách da xé thịt, tứa máu ra cả. Tay y run run, nhưng Đông Phương Diễm lại không nhận ra điều đó, chỉ đơn giản là đem thuốc dược lau qua, rồi lại đổ cao dược lạnh lạnh xuống lòng bàn tay y và băng bó nhanh chóng.
Cả quá trình Cực Xà đau muốn chết, nhưng bởi vì chủ nhân y đắc tội người ta, người ta đang làm phước băng bó cho y, cho nên từ đầu chí cuối đều không dám mở miệng ra một câu, hay là có một cái nhíu mày nào đó không hài lòng.
Băng bó xong, Cực Xà đa tạ Đông Phương Diễm xong liền lỉnh ra cửa bay mất, để lại Đông Phương Diễm ngẩn ngơ nhìn theo. Hắn đờ người hồi lâu, cho đến khi người kia chỉ còn là một chấm nhỏ trên bầu trời mới tặc lưỡi: “Thực không đau sao? Rõ ràng ca ca bảo rằng cả đời ta đừng băng bó cho ai, kẻo làm hắn chưa đau chết vì thương trên chiến trường đã đau chết vì ta băng bó cho hắn mà.”
==== Tâm sự cùng tác giả====
- Hè lú các nàng. Số là hôm 8/7 ta thi xong rồi. Ta vừa về thì hôm 9/7 ta có viết 1 chương ngoại truyện trả H cho nàng nào lần trước đòi ta. Nhưng sau khi viết xong, đem lên kiểm duyệt thì Admin không cho duyệt, còn bị báo cáo vi phạm nữa, cho nên thôi vậy.
- Nếu như nàng nào vẫn muốn ta trả bài này thì ta sẽ đăng lên *******. Nay 11/7, ta lại tiếp tục đăng truyện như thường với tầng suất là mỗi ngày 1 chương.
- Tháng 7 ta vừa đuối vừa hồi hộp chờ kết quả, thành ra tháng 7 không có bão chương, mong các nàng thông cảm cho ta. Ta thấy đời ta mông lung lắm.
- Tình hình là văn ta toang do đoạn văn ta phải co ý, viết lố quá, không kịp định hình bài văn bản. Không phải là ta không làm được bài đâu, chẳng qua là ta thấy mình viết không được chắc tay như mọi lần, không được ưng ý thôi.
- Toán thì ta toang chắc rồi, bởi vì ta không giỏi mảng này. Anh thì hên xui lắm. Tóm lại là thi xong ta bỏ đề luôn và không dò lại. Đợi kết quả thôi.
- Ta cũng đã nhắm mấy trường ta muốn vào rồi. Có điều, nếu như tình hình tệ nhất mà ta rớt thì xin lỗi các nàng nhé. Ta sẽ drop truyện với lý do là: tác giả bị phụ huynh đuổi khỏi nhà. Nhưng mà thôi, không sao. Drop truyện thì ta cũng chỉ phải drop tầm 1 năm. Năm sau ta lại tiếp tục viết tiếp nếu các nàng còn muốn hóng truyện của ta nha.
- Well, sau khi thi xong thì ta cũng thử viết một bộ hiện đại xem thế nào. Nếu nàng nào thấy có hứng thú với bộ này thì có thể tìm đọc nhé.
- OK, đây là tất thảy những gì ta tổng kết sau chừng đấy thời gian off vì thi cử và stress khá nhiều. Nếu như có nàng nào ta chưa trả lời comment được thì đợi nhé. Để ta mò đọc lại chứ cái hệ thống nó không hiện.