Tác giả: Họa Thiên
—oOo—
All lúc này đã bùng nổ, fans của Bách Tuế Vi Kì bên đế quốc Y rất đông, bên nước M cũng không phải ít. Fans hai bên đều biết rằng, Vi Kì nhà họ là người đế quốc Y, sống bên Y và du học bên M không lâu. Bây giờ Vi Kì về nước, nghiễm nhiên đế quốc Y trở thành “chính thất”, bên M lại là chỉ là “phi tần“.
Vấn đề về Bách Tuế Vi Kì đã gây rất nhiều những cuộc “đàm phán” của hai bên, hay những cuộc cá độ. Và bên Y giờ này đã giành chiến thắng. Mạng xã hội All bùng nổ.
“ Tiểu Kì Kì nhà ta cuối cùng cũng cho chúng ta lên làm chính thất. Những đế quốc kia vĩnh viễn chỉ là thiếp mà thôi!”
“Ngao, ngao, ngao! Bên này đã thắng, M có gì nói không?”
“ Tất cả trật tự. Vi Kì về nước xem ra có phúc lợi cho chúng ta rồi!”
“Nhất định vậy.”
“《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》được hợp tác giữa Vi Kì và công ty game Ức Lam, chuyển thể từ các tác phẩm nổi tiếng của Vi Kì nhà chúng ta, đã có ai chơi chưa?”
“ Ngao! Sao ta không biết, ở đâu bán, bổn bảo bảo phải đi mua.”
“Bổn bảo bảo phải đi mua x123.”
“...”
Phía mạng xã hội loạn lạc, nhưng lại quảng cáo được 《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》luôn, nghiễm nhiên, 《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》trở thành đồ vật được người người săn đó, kể cả là vì Fans của Bách Tuế Vi Kì hay là những game thủ muốn game chất lượng cao.
Lam Hàn Kì lúc này đứng ở trên không, linh hồn giống như phiêu dật theo gió. Tử Liên tiên tử bay xung quanh phụ họa lẫn giới thiệu.
Nơi Lam Hàn Kì chọn chính là Dị tộc, một tộc cổ xưa gần như đã tuyệt chủng. Không giống những nữ chính trong truyện thường xuất hiện với thân phận hiển hách như Thần tộc thì Lam Hàn Kì quyết định chọn Dị tộc. Mà nghề nghiệp của 《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》đặc biệt đa dạng. Chức nghiệp chung cho cả nam và nữ đến tận 36 chức nghiệp, còn có riêng 12 nghề dành cho nữ, 12 nghề dành cho nam.
“Dị nhân” là nghề chung cho cả nam và nữ nhưng đặc biệt yếu nên hầu như chẳng có ai chọn cả. Nhưng Lam Hàn Kì cô lại thích sự tà ác, ma quỷ của nó.
Lam Hàn Kì hơi ngẫm chút, vẫn là quyết định trừ đi giá trị nhan chuyển sang cho thuộc tính khác.
ID: Bách Tuế Vi Kì
Chủng tộc: Dị tộc
Nghề nghiệp: Dị nhân
Cấp độ: 0
HP: 100
MP: 20
Thể chất: 30 ( 5+25: Cộng thêm 15 điểm chuyển đổi).
Sức mạnh: 35 (25+10: Cộng thêm 20 điểm chuyển đổi)
Trí lực: 35 (0+35: cộng thêm 20 điểm chuyển đổi)
Nhanh nhẹn: 80 (60+20: Cộng thêm 35 điểm từ chuyển đổi)
Sắc đẹp: 50 ( Đã trừ chuyển đổi 100 điểm)
Cảm giác: 20 (10 +10: cộng 10 điểm từ chuyển đổi).
Nội lực: 15.
Thuộc tính nhân vật: Dị nhân cách (cộng từ chủng tộc), Chịu đựng (cộng từ chủng tộc), Linh hoạt (cộng từ chức nghiệp), Xảo trá, Ngoại giao, Dẻo dai.
Tử Liên tiên tử nhìn Lam Hàn Kì một lượt, “Hiện tại đang là thời gian close beta, open beta sẽ là thời gian 1 tháng sau. Open beta có thể giữ nguyên thuộc tính nhân vật, kỹ năng, thú sủng.... trừ cấp bậc. Đếm ngược thời gian mở close beta bắt đầu....”
“5... 4.... 3... 2.... 1! Close beta bắt đầu. Hoan nghênh ID Bách Tuế Vi Kì vào《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》.”
Một trận choáng váng qua đi, mở mắt ra, Lam Hàn Kì đứng trước một khung cảnh thần bí huyễn hoặc. Bầu trời tối đen, trên có một cầu vồng nhiều màu vắt qua. Các tiên nữ bay qua bay lại, kì hoa dị thảo đều phát ra những ánh sáng huyền bí. Lam Hàn Kì nhìn xung quanh, đây chính là khung cảnh ở thế giới huyền bí của một nữ phụ, không nghĩ tới Ức Lam thiết kế đúng như ý cô muốn
Nhà được tạo thành từ những giây leo và các rễ cây cổ thụ tự nhiên quấn thành một hình ngôi nhà. Trong nhà tỏa ra những ánh sáng nhu hòa, thỉnh thoảng sẽ có những loại thú quái dị nhảy lên đớp mồi.
Một lão nhân mặc một bộ đồ dài, đầu mang đấu bồng đen, “Người từ đâu tới!”
Lam Hàn Kì lấy lại tinh thần, hơi khom người nói, “Tại hạ Bách Tuế Vi Kì của Dị tộc, mạo phạm đã ghé ngang qua làng Dị Tiên.”
Lão nhân nghe thấy vậy ánh mắt liền trở nên nhu hòa, “Ha ha... Dị tộc, đều là một nhà! Vào đây, vào đây.”
Lam Hàn Kì nhiều lúc nghĩ đây có phải Tân thủ thôn không? Dĩ nhiên là không rồi, đây là làng Dị Tiên, còn Tân thủ thôn cần đi đường khác.
Lão nhân hơi nghi hoặc nhìn Lam Hàn Kì: “Ngươi chắc không phải người của làng Dị Tiên. Chúng ta hiện tại đang làm lễ cúng Dị Thần, nếu không có việc gì thì mai ngươi vẫn nên đi đi.”
Lam Hàn Kì nghĩ nghĩ chút liền nói: “Tại hạ có thể ở đây một thời gian? Tại hạ cũng là tín đồ của Dị thần.”
Lão nhân nghe thấy vậy mắt liền hòa ái, hướng Lam Hàn Kì đi qua cầu gỗ, dẫn đến một căn nhà to bằng rễ cây, treo lơ lửng trên không trung.
“Trước tiên ngươi nên bái phỏng Trưởng làng chúng ta.”
Một chiếc dây từ trên buông xuống, Lam Hàn Kì bám vào nó, “vèo” một tiếng, chiếc dây lấy tốc độ chóng mặt bay vút lên. Lam Hàn Kì lảo đảo bước lên nhà.
Trong nhà một mảng huyền bí, một lão nhân hiền từ ngồi uống một thứ nước phát ra ánh sáng tím.
Lam Hàn Kì hơi cúi xuống, “Tại hạ Bách Tuế Vi Kì đến bái phỏng Trưởng làng.”
Thái độ của người chơi đối với NPC cũng là một phần quyết định số phận của người đó. Lam Hàn Kì rất bình thường, thái độ và tính cách đều giống một dị nhân nên gần như Trưởng làng đối với cô tốt hơn bình thường.
“Nào, nghe nói cháu cũng là tín đồ của Dị thần?”
Lam Hàn Kì rất chắc chắn khẳng định, “Đúng vậy!”
Trưởng làng lại tiếp tục hỏi tiếp: “Tôn sùng ở điểm nào? Thoải mái cảm nhận!”
Lam Hàn Kì mắt tỏa sáng, “Chính là sự quỷ dị, tà ác, không kém phần rùng rợn, thần bí. Ta còn tôn sùng sức mạnh của Dị thần - có thể thông thiên địa, nắm trong tay vạn vật sinh linh linh hồn. Mà ta cũng tôn sùng Dị nhân cách của ngài...”
Trưởng lão gật đầu, “Ngươi có cảm nhận rất đặc biệt, phải chăng ngươi đã có nơi ở?”
Lam Hàn Kì đau khổ, mắt không rơi nước mắt nói, “Ta không biết ta là ai... Ta chỉ biết, từ khi sinh ra ta chỉ biết tên ta là Bách Tuế Vi Kì. Mọi người xung quanh không chơi với ta, họ nói ta phát ra khí chất kì dị, u ám khiến họ bị bệnh...”
Trưởng làng lại hỏi tiếp, “Thế ngươi làm như thế nào?”
Lam Hàn Kì rất không do dự trả lời, “Ta rất thích độc lai độc vãng, nhưng họ hãm hại ta. Ta giả trang thành u linh dọa chúng mất ăn mất ngủ, cuối cùng bị chết vì kiệt sức.”
Trưởng làng nghe đến đây mắt sáng lên, “Hảo đứa nhỏ! Hảo độc ác! Ngươi có thể ở đây tham gia lễ tế Dị thần!”
Lam Hàn Kì gật đầu. Cô thân là người xây dựng thế giới, một số chuyện chỉ có cô biết. Ví dụ như chuyện này, Trưởng làng Dị Tiên rất biến thái, lão thích những người tôn sùng Dị thần, thích những người độc ác từ bé.
Thế nên, Lam Hàn Kì nghiễm nhiên được tham gia lễ tế.
Lam Hàn Kì đau khổ nhìn quần áo tân thủ thô sơ của mình, bây giờ mới cấp 0, cô cần đi tăng cấp. Hơi nghiêng đầu nhìn Trưởng làng đang chăm chú châm trà, Lam Hàn Kì hơi nhẹ giọng nói.
“Trưởng làng tôn quý, đây là loài trà gì mà lại huyền bí như vậy?”
Trưởng làng lập tức dừng tay, đưa một cốc lên cho Lam Hàn Kì: “Đứa nhỏ, ngươi uống thử xem, xem ngươi có biết thưởng thức hương trà chỉ có riêng ở làng Dị Tiên ta không?”
Lam Hàn Kì cẩn thận đỡ lấy chén trà tím biếc, thỉnh thoảng còn bay lên những đốm sáng nhỏ. Khẽ nhấm một chút, hệ thống game “tinh” một tiếng. Lam Hàn Kì vừa uống vừa suy nghĩ nhân sinh... khụ, là suy nghĩ tiếp lời đối đáp.
Một bảng thông báo hiện trước mắt ~Exp hiện tại là 90,99%~
Phải biết 《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》rất khó thăng cấp, Lam Hàn Kì cô biết được chính là nhờ một phần kế hoạch của Ức Lam. Muốn lên cấp 1, vậy hãy đánh 100 quái vượt cấp, còn không thì hãy đánh 1000 quái cấp 0. Mà 《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》 yêu cầu tố chất thân thể là rất cao, mọi hành động trong 《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》 muốn nhanh nhẹn là nhờ một phần ở ngoài đời thực. Vậy nên, các đại thần trên bảng xếp hạng đều là những người không dễ chọc ở ngoài đời, tốt nhất là tránh xa mấy tên đó ra.
Lam Hàn Kì cảm thấy bản thân thật may mắn, uống một chén trà lên được 90,99%.
Trưởng làng mắt gần như là sáng long lanh nhìn Lam Hàn Kì đang cảm nhận trà, vội hỏi: “Nha đầu, thấy thế nào?”
Lam Hàn Kì lúc này mới buông chén xuống, tao nhã lấy khăn tay lau miệng nói: “Đa tạ trưởng làng tôn quý, không nghĩ tới ngài lại có kỳ nghệ tốt như vậy. Hương vị trà rất vừa, bên ngoài ngửi vẫn còn hương vị tươi non của loài cỏ huyền bí, đến lúc uống vào lại có chút khó diễn tả... Ngài liệu có thể dạy Vi Kì không?”
Trưởng làng nghe rất hài lòng, gật gù đầu, “Được, nhưng ta phải hỏi ý kiến của sư phụ ta.”
Lam Hàn Kì hơi cúi đầu đa tạ, “Trưởng làng tôn quý, ta phải ra ngoài rèn luyện.”
Trưởng làng vội đứng dậy nói: “Đứa nhỏ, lại đây. Ngươi mấy năm qua chắc chắn đã khổ cực. Sao, đến đây để trưởng làng thay Dị tộc khảo nghiệm thiên phú cho ngươi.”
~Tinh! Nhiệm vụ liên hoàn “Truyền nhân Dị nhân tộc” có muốn nhận? Chúc mừng người chơi Bách Tuế Vi Kì nhận thành công nhiệm vụ cưỡng ép liên hoàn.~
Lam Hàn Kì đầu chảy mồ hôi, thế nhưng bị cưỡng ép nhận.
“Vậy đa tạ Trưởng làng tôn quý.”
Một cái dây leo từ trên rơi xuống, Trưởng làng kéo nó xuống, một tấm gỗ hình vuông được đan xen vào nhau bằng dây leo rơi xuống, Trưởng làng vẫy tay Lam Hàn Kì và bước lên đó.
Dây leo lấy tốc độ chóng mặt di chuyển lên tít trên trời, Lam Hàn Kì nghịch ngợm đưa tay ra vớt lấy mây tím.
~Tinh! Chúc mừng ngài lấy được đạo cụ “Tử Vân” x1~
Lam Hàn Kì từ chối cho ý kiến, nhìn trong túi số Tử Vân đang tăng lên liền vui vẻ hớt thêm các loại mây khác, như Hắc Vân, Bạch Vân hay Lam Vân.
“Uỳnh” một tiếng, tấm gỗ dừng tại giữa không trung. Trưởng làng khẽ nhún một cái, cả thân thể bay sang cành cây bên kia.
Lam Hàn Kì cũng nhảy theo, thiếu chút rơi xuống vì không cân bằng được. Trưởng làng ha hả cười, “Được rồi! Vào đây.”
Nói rồi, lão đẩy một cánh cửa trong số hàng vạn cánh cửa ra, rồi đẩy Lam Hàn Kì còn đang ngơ ngác vào.
Đóng cửa lại, Trưởng làng rẽ sang một hướng khác.
Lại nói đến Lam Hàn Kì, từ khi bước vào cánh cửa thần bí đó thì trong đầu xuất hiện những âm thanh kì dị.
“Nhóc con, ngươi tên gì?”
“Bách Tuế Vi Kì.”
Lam Hàn Kì nghi hoặc nhìn xung quanh. Căn phòng này diện tích rất nhỏ, nhưng không khí lại huyền ảo khiến người ta nghẹt thở. Dưới nền đất có bày bố một đồ án kì lạ. Giọng nói lại tiếp tục vang lên.
“Đầu tiên, ta phải giảng đạo cho ngươi đã. Dị nhân tộc là một tộc với nhân số ít nhất trên vị diện. Vị diện theo thứ tự chia làm Bắc đại lục, Nam đại lục, Đông đại lục và Tây đại lục - nơi thần bí nhất cũng là nơi chúng ta đang ở. Tuy với số lượng ít ỏi nhưng Dị nhân tộc khiến người đời kinh sợ bởi tài năng và thiên phú. Tuy thể chất thân thể chúng ta không cao - đừng lo, có thể luyện tập được, nhưng về lĩnh ngộ lĩnh vực thì chúng ta thuộc loại không tộc nào sánh bằng.”
Lam Hàn Kì chăm chú nghe, dĩ nhiên những chuyện này cô đã biết hết. Ai bảo cô là “mẹ đẻ chân chính” của thế giới này đâu.
“Mà Dị nhân tộc chúng ta thừa kế huyết mạch của Dị thần tôn quý. Dị thần chính là vị thần quyền lực và mạnh mẽ nhất vũ trụ này, nắm trong tay sức mạnh Âm và Dương tương ứng với Nhật Nguyệt hay Ám Quang hai loại nguyên tố đặc biệt và mạnh mẽ nhất. Huyết mạch gần Dị thần nhất chính là Dị tộc trưởng - người có Âm và Dương lực lượng. Dĩ nhiên, Dị nhân tộc tùy vào thiên phú tiềm ẩn mà xác định nguyên tố. Cũng có các đời Dị nhân sẽ ngẫu nhiên sinh ra một trong ngũ hành nguyên tố. Nhưng đối với thể chất của Dị nhân tộc, nắm trong tay một hoặc hai lực lượng đó, người đó có thể thông thiên địa, đại nghịch thiên mệnh!”
Lam Hàn Kì nghe đến đây gật gù, ngồi xuống ghế mộc bên cạnh, hơi chống cằm suy tư.
“Dị nhân tộc chúng ta từ xưa đến nay chỉ đặc cách sinh một đời con cháu. Ngươi là duy nhất ở đời này.”
NPC thần bí ám muội nói, Lam Hàn Kì đơ người. Chẳng phải làng Dị Tiên nói riêng hay khắp đất Dị nhân tộc nói chung chỉ có mình cô thôi à.
Tử Liên tiên tử từ đâu bay ra ám muội nói, “Bách Tuế Vi Kì, đây chính là nghề nghiệp mở riêng để đón người chơi số 1 khách VIP a!”
Nói rồi lại bĩu môi bay đi.
NPC thần bí nói tiếp, “Nào, nói đến đâu rồi nhỉ! Sau khi ngươi ngồi vào vòng tròn này, chính là một trận pháp của Dị tộc chúng ta. Sẽ bắt đầu khảo nghiệm thiên phú.”
Lam Hàn Kì từ từ tiến lại trận pháp, ngồi ở giữa một ô trống hình tròn, xung quanh là các hình bán nguyệt, mặt trời, nguyệt thực, nhật thực luân phiên. Lam Hàn Kì không nghĩ tới lại chân thực như thế này.
Giọng nói của NPC thần bí vang vọng trong không khí: “Nên nhớ... muốn trở thành Dị nhân duy nhất trên thế giới này thì hãy có thiên phú về cả hai mặt Âm - Dương. Nếu không... Ha ha ha....”
Cô nhún vai, nếu nói về Âm - Dương hai loại lực lượng này thì bản thân cô ở đời thực cũng có. Lại nói đến 2 năm trước, khi còn ở Âm phủ, chính bản thân trái tim cô tự tách ra thành hai nửa. Một quả là trắng kì dị, quả còn lại lại là đen hắc ám.
Bóng tối và ánh sáng đan xen nhau, ngày và đêm không dứt. Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng sẽ lên thay... Thời gian đã trải qua bao nhiêu chính cô cũng không biết, nhưng chính cô vẫn luôn nhìn vào sự biến hóa kì diệu của vạn vật sinh linh. Ngày và đêm là chu kì, mỗi vật đều sẽ khác. Xuân qua, hạ đến, thu vãn, đông về. Mặt trăng và mặt trời hợp nhất.
Trong đầu Lam Hàn Kì vang lên một tiếng nổ mạnh mẽ, một trận hoa mắt chóng mặt ập đến.
Đến lúc mở mắt ra, Lam Hàn Kì ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh. Đó là một căn nhà còn thần bí hơn cả căn nhà của Trưởng làng. Chợt nhớ tới giờ ở ngoài, Lam Hàn Kì ngắt liên kết với《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》.