Converter: lacmaitrang
Editor: Aki Re
Ở Lục gia bọn hạ nhân sợ Lục Quý Hàn nhưng Lục Phù không sợ.
"Lời nói này của Tứ ca, ta làm sao lại quên lễ phép cơ bản của người trong nước được?" Lục Phù trấn định tự nhiên hỏi, khiêu khích liếc mắt Du Uyển, "Chính Đại tẩu nói nàng không hiểu tiếng nước ngoài, ta lại không có nói xấu nàng."
Huynh muội cùng cha khác mẹ tranh chấp như thế một hồi, bầu không khí lập tức cứng ngắc.
Lục Huyên nhíu nhíu mày, vừa muốn hoà giải, Lục Quý Hàn đã trả Lục Phù một câu: "Ngươi vừa mới tỏ thái độ đối đãi kia với Đại tẩu? Ngay cả mình thất lễ cũng không biết, nói rõ ngươi không chỉ có vô lễ, còn rất ngu ngốc."
Cùng tư thế ngồi đoan trang cố giả bộ hào phóng của Lục Phù so sánh với tư thế bắt chéo hai chân, một tay khoác lên mỹ nhân dựa vào trên ghế của Lục Quý Hàn, tư thế lười biếng kia, rõ ràng là không có đem Lục Phù để ở trong mắt, tự nhiên Lục Quý Hàn bộc lộ khinh thường càng lộ rõ ra Lục Phù giống một con gà mái nhỏ đang cưỡng từ đoạt lý.
Lục Phù chung quy vẫn là nữ hài tử, mới mười sáu tuổi, bị Lục Quý Hàn trước mặt mọi người mắng xuẩn, Lục Phù lập tức không chịu đựng nổi, tức giận hướng đến thân ca ca Lục Trọng Giương xin giúp đỡ: "Tam ca, hắn khi dễ ta!"
Lục Trọng Giương sờ lên mũi.
Lục gia có bốn vị thiếu gia, con nuôi trưởng tử Lục Tử Khiêm ổn trọng già dặn, Nhị gia Lục Bá Xương quân tử như ngọc, Tam Gia Lục Trọng Giương mặc dù ở trường học dạy học, nhưng vẫn có điểm giống Hoa hoa công tử phong lưu. Làm một công tự xưng là thương hương tiếc ngọc, dưới mắt Du Uyển vừa mới bị thân muội muội khi dễ, nhìn xem liền là người thành thật, Lục Trọng Giương thấy như thế nào cũng không giúp Lục Phù được.
"Đại tẩu, Nhị muội được nuông chiều dẫn đến không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt với nàng." Lục Trọng Giương chẳng những không có giúp thân muội muội, ngược lại thay Lục Phù hướng Du Uyển bồi tội.
Du Uyển lúng túng lắc đầu, nhìn về phía Lục Phù, đối đầu với ánh mắt phẫn hận của Lục Phù.
"Ta đi!" Bị mất hết thể diện Lục nhị tiểu thư nổi giận đùng đùng chạy.
"Ai lại đắc tội Nhị muội rồi?" Cùng lúc đó, Lục Bá Xương cùng Liễu Tĩnh Nhàn sóng vai trở về, Lục Bá Xương không giải thích được nhìn qua bóng lưng Lục Phù rời đi, Liễu Tĩnh Nhàn khó mà phát hiện quét mắt nhìn Du Uyển một chút.
Lục Trọng Giương bất đắc dĩ đứng lên, hướng đám người xin lỗi: "Nhị muội không hiểu chuyện, ta đi dỗ dành nàng, các ngươi tiếp tục chơi, hôm nay là sinh nhật Huyên Huyên, đừng vì Nhị muội khiến chư vị mất hào hứng."
Lục Huyên hướng hắn cười cười.
Hai người vừa đi, lại tới hai người, trong đình hết thảy có chín người ngồi.
Lục Huyên một lần nữa đề nghị: "Chúng ta chơi thành ngữ domino đi, người thua, phạt một ngụm rượu!"
Lục Quý Hàn lại lần nữa bật cười, Lục Bá Xương cũng cười nói: "Chỉ nghe nói qua phạt một chén rượu, sao lại phạt một ngụm rượu?"
Liễu Tĩnh Nhàn giận hắn: "Tốt, nữ hài tử chúng ta thua liền phạt một ngụm rượu, Nhị gia, Tứ Gia đã xem thường một ngụm, vậy hai ngươi bị phạt một chén rượu!"
"Okok, để cho các ngươi." Lục Bá Xương cười thỏa hiệp.
Lục Huyên bảo nha hoàn đi lấy mấy bình rượu vang tới.
Du Uyển có chút khẩn trương, nàng không biết uống rượu.
Lục Quý Hàn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Đại tẩu yên tâm, rượu tây có độ cồn thấp, đừng nói một ngụm, uống một chén cũng sẽ không say."
Lục Huyên, Lục Vi cũng đều phụ họa.
Du Uyển lúc này mới tin.
Bọn nha hoàn bưng ba bình rượu vang đến, đầu tiên đổ nửa chén cho mỗi người, Du Uyển nhìn rượu tây màu đỏ sậm trong ly thủy tinh, nhẹ nhàng ngửi ngửi, cảm thấy mùi rượu này còn không bằng nước rượu thuần hương, khả năng chính là bởi vì như thế, uống mới không dễ dàng say đi.
"Tốt, hôm nay là sinh nhật của ta, ta làm người chơi đầu đi." Lục Huyên bưng lấy chén rượu, đảo mắt một vòng, cười nhẹ nhàng nói: "Cảnh đẹp ý vui."
Dựa theo trình tự thuận kim đồng hồ, tiếp theo đến Lý tiểu thư lập tức nói: "Trợn mắt hốc mồm."
Vương tiểu thư xoa nhẹ cằm, có: "Ngai Nhược Mộc Kê."
Lục Vi cà lăm nói: "Gà, việc vụn vặt!"
Sau nàng là đến Tưởng Mạn Mạn.
Đề tương đối khó, Tưởng Mạn Mạn cắn môi, cặp mắt đào hoa ngập nước nhìn về phía Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn nghiêng đầu nhìn xem phía ngoài đình, tựa hồ đối với trò chơi thành ngữ đang tiến hành cũng không hứng thú.
Tưởng Mạn Mạn lại từ trên người hắn có được linh cảm, cười nói: "Cuối năm trời giá rét, tuổi cùng nát là cùng âm chữ."
Đây là trò chơi thành ngữ domino cho phép có quy tắc, Liễu Tĩnh Nhàn lập tức tiếp lời nói: "Gió lạnh thấu xương." Nói xong, nàng cười nhìn về phía bạn trai bên người.
Lục Bá Xương cười cười: "Như chân với tay."
Du Uyển một mực rất khẩn trương, không nghĩ tới đến phiên nàng, dĩ nhiên vô cùng tốt tiếp lời, đối mặt với đám người nhìn chăm chú, nàng nhỏ giọng nói: "Liên miên không ngừng."
Lục Bá Xương gật gật đầu, nhìn về phía người phát biểu cuối cùng là Lục Quý Hàn.
"Đoạn" a, Du Uyển đi theo suy tư, rất nhanh liền nghĩ đến từ "Đứt quãng."
Lục Quý Hàn lần đầu tiên cũng nghĩ đến cái này, nhưng ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng, trong lòng hắn chợt hơi động, ý vị không rõ cười cười, hắn thấp giọng nói: "Đồng tính chi đam mê."
Hiện tại trên sách cấp hai đã học thành ngữ, trừ Lục Vi cấp thấp cùng Du Uyển tiểu học còn chưa có học xong, những người khác đều hiểu ý. Đám nữ hài tử chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, Lục Bá Xương mịt mờ đưa cho Lục Quý Hàn một ánh mắt, Lục Quý Hàn chỉ coi như không có trông thấy, Lục Bá Xương mắt nhìn vạt áo Du Uyển, lại không thể nói rõ đó là cái gì.
Lục Huyên tiếp tục chơi domino, cười nhẹ nhàng nói: "Khổ tận cam lai."
...
Đám người chơi hơn một giờ, Du Uyển toàn bộ hành trình đều khẩn trương cao độ, cũng may chỉ tạm ngừng một lần, uống một hớp nhỏ rượu tây thấy có hương vị là lạ.
Muốn đi đến chính viện phó tịch, mọi người cùng nhau hướng bên kia đi.
Tỷ muội Lục gia đều có mời nữ khách của mình cần chiêu đãi, Tưởng Mạn Mạn là do Lục Phù mời tới, bởi vì Lục Phù đã sớm rời đi, lúc này Tưởng Mạn Mạn rơi vào cô đơn, nàng nhìn mọi người một cái, lúc trước đứng ở bên người Du Uyển. Về sau cùng Du Uyển trò chuyện, Tưởng Mạn Mạn lại cố ý kiềm chế tốc độ của Du Uyển, quả thực là đang muốn đến chỗ Lục Quý Hàn cũng đang đứng một mình.
Du Uyển yên lặng đi một bên khác Tưởng Mạn Mạn, rời xa phương hướng tới chỗ Lục Quý Hàn.
"Nghe nói Tứ Gia muốn mở tiệm bán quần áo?" Tưởng Mạn Mạn nhiệt tình cùng Lục Quý Hàn bắt chuyện.
Lục Quý Hàn nhàn nhạt ân một tiếng.
Tưởng Mạn Mạn vui vẻ hỏi: "Kia, đến lúc đó ta đi đến tiệm mua quần áo, Tứ Gia có thể hay không cho ta ưu đãi?"
Lục Quý Hàn nghĩ nghĩ, cười nói: "Tưởng tiểu thư nếu như có thể thay cửa hàng giới thiệu kinh doanh, mỗi một hoá đơn ta có thể giảm một chiết khấu cho Tưởng tiểu thư."
Hắn lần đầu tiên nói với nàng nhiều lời như vậy, Tưởng Mạn Mạn rất vui vẻ, nói đùa: "Tứ Gia thật đúng là không gian không thương."
Lục Quý Hàn khách khí nói: "Quá khen."
Tưởng Mạn Mạn bỗng nhiên nhìn về phía Du Uyển, hỏi hắn: "Nếu như đại thiếu nãi nãi đi tới chỗ Tứ Gia mua quần áo, Tứ Gia cũng gian trá như thế sao?"
Du Uyển mím môi, không thích vị Tưởng tiểu thư này đưa nàng vào đối thoại của hai người.
Lục Quý Hàn nhìn về phía Du Uyển, giống như cười mà không cười nói: "Đại tẩu am hiểu may nữ trang, như thế nào có thể để ý đến hàng thông thường trong tiệm chúng ta được."
"Tứ Gia quá khiêm tốn." Du Uyển đành phải xã giao nói một câu.
Lục Quý Hàn nhân tiện nói: "Vậy thì tốt, nếu như Đại tẩu đi đến tiệm của ta mua quần áo, tất cả giảm 50%."
Du Uyển toàn làm như gió thoảng bên tai, Tưởng Mạn Mạn bĩu môi, nhìn qua Lục Quý Hàn bất cần đời bên mặt nói: "Tứ Gia đối với đại thiếu nãi nãi thật tốt."
Du Uyển nhíu mày, vì cái gì nàng cảm thấy trong lời nói này có chứa hàm ý?
Lục Quý Hàn hững hờ trả lời: "Đối đãi người nhà, tự nhiên cùng người ngoài khác biệt."
Du Uyển nghe, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nàng thật sợ Lục Quý Hàn không che đậy được miệng, làm cho nàng khó xử. Vì để tránh cho bị Tưởng Mạn Mạn liên lụy, Du Uyển tăng tốc bước chân, đi tìm Lục Vi.
Lục Quý Hàn nhìn bóng lưng tinh tế của nàng, tâm tình rất không tệ.
Sau khi sinh nhật vào buổi trưa kết thúc, Du Uyển dẫn Tú Nhi rời khỏi chính viện, đi không bao xa, Lục Quý Hàn liền đuổi theo, nói đuổi theo cũng không tính đuổi theo, hai người vốn là có một đoạn cùng đường, Lục Quý Hàn người cao chân dài, đi được nhanh cũng là tự nhiên, bởi vậy, chỉ có Du Uyển đoán được Lục Quý Hàn có rắp tâm khác, Tú Nhi liền không hề nghĩ nhiều.
"Đại tẩu thành ngữ học không sai a, ngày hôm nay chỉ thua một lần." Lục Quý Hàn đi đến bên người Du Uyển, cười bắt chuyện.
Tú Nhi lúc ấy cách khá xa, chỉ biết các chủ tử chơi trò chơi, cũng không biết cụ thể.
"Không bằng Tứ Gia." Du Uyển lãnh đạm nói.
Lục Quý Hàn bỗng nhiên hạ giọng, hỏi nàng: "Đại tẩu có biết cái gì gọi là đồng tính chi đam mê?"
Du Uyển không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.
Tú Nhi nghi hoặc nhìn qua: "Đồng tính là cái gì?"
Lục Quý Hàn ghét bỏ hướng nàng khoát tay: "Đi xa một chút, ta muốn một mình phổ cập tri thức thành ngữ cho Đại tẩu."
Tú Nhi thương tâm rất nặng, hừ hừ, thật sự liền đi về phía trước.
Du Uyển từ trong giọng nói của Lục Quý Hàn liền đoán được đồng tính chi đam mê không phải thành ngữ đứng đắn gì, theo bản năng muốn gọi Tú Nhi trở về, Lục Quý Hàn lại đột nhiên tới gần lỗ tai nàng, có thâm ý khác nói: "Đại tẩu nghe xong nghĩa thành ngữ này, tẩu đã hiểu thì tuyệt đối đừng nói lại cho Tú Nhi, bằng không thì truyền đến tai đại ca, Đại ca sợ sẽ không cao hứng."
Du Uyển một bên hướng bên cạnh né tránh thân cận với hắn, một bên nổi lên nghi hoặc.
Lục Quý Hàn nhìn ra nàng muốn nghe, hắn đứng thẳng người, dùng giọng điệu trầm thấp mập mờ, lời ít mà ý nhiều tổng kết nói: "Tây Hán có vị Hán Ai Đế, Hoàng đế khác yêu mỹ nhân, hắn lại cư nhiên thích nam sắc."
Thích nam sắc?
Kia là có ý gì?
Du Uyển mặt lộ vẻ khiếp sợ, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa hề tiếp xúc qua phương diện này.
Lục Quý Hàn cảm thấy nàng hiện tại đặc biệt ngốc đặc biệt làm người thương, nhịn xuống xúc động muốn ôm nàng, hắn tiếp tục nói: "Trong đó Hán Ai Đế yêu sủng ái nam tử tên là Đổng Hiền, sủng đến mức, có một ngày hai người ngủ xong, Hán Ai Đế cảm giác nhớ tới cái gì, lại phát hiện Đổng Hiền gối lên tay áo của hắn, Hán Ai Đế không đành lòng kêu Đổng Hiền tỉnh, liền sai người lấy kiếm cắt đứt ống tay áo, từ đó về sau, mọi người hay dùng đồng tính chi đam mê để hình dung nam nam tướng luyến."
Du Uyển ngơ ngác, nàng lần đầu tiên biết, hai nam nhân cũng có thể yêu đương, không những thế còn ngủ chung...
Sau khi hết khiếp sợ, Du Uyển đột nhiên nhớ tới Lục Quý Hàn trước khi kể chuyện xưa có nhắc nhở nàng, nếu như Lục Tử Khiêm nghe được các nàng trò chuyện này, hắn sẽ không cao hứng.
Vì cái gì Lục Tử Khiêm sẽ không cao hứng?
Du Uyển ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía Lục Quý Hàn.
Hai gò má nàng trắng nõn, mắt hạnh thanh triệt*, Lục Quý Hàn bỗng nhiên trong lòng sinh ra không đành lòng, nếu như hắn không nói, nàng liền sẽ một mực ngây ngốc lấy lòng Lục Tử Khiêm.
*Thanh Triệt: đẹp, trong, sạch sẽ.
Nhìn con mắt mỹ lệ đang nhìn chăm chú của tiểu nữ nhân, Lục Quý Hàn yếu ớt nói: "Nghe nói vì một cái Đổng Hiền, Hán Ai Đế ngay cả hậu cung giai lệ ba ngàn cũng không để ý."
Sắc mặt Du Uyển đại biến.
Lục Quý Hàn thật sâu liếc mắt nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm đi về phía trước, rất nhanh liền đi xa.
Du Uyển chẳng biết lúc nào ngừng lại.
Đời trước trải qua hiển hiện lần nữa ngay trước mắt.
Thành thân ba năm, Lục Tử Khiêm chỉ vì thuốc Đông y đụng vào nàng một lần. Ngày mưa sơn động, Lục Quý Hàn thật chặt đè ép nàng, hắn ngấp nghé chị dâu của mình, tiền tài vô dụng dụ hoặc cũng không có ý đồ dùng hư giả tình cảm lừa gạt, mà chống đỡ lấy nàng nói, theo hắn, hắn có thể làm cho nàng khoái hoạt*.
*khoái hoạt: sung sướng
Cái gì gọi là khoái hoạt? Du Uyển nhìn ba năm sống như quả phụ, nghe nhiều chế nhạo phía sau như vậy, đương nhiên rõ ràng một đôi nam nữ nói khoái hoạt là đang chỉ cái gì.
Cho nên, Lục Tử Khiêm thích nam nhân? Hắn không thích nàng, không phải là bởi vì nàng không có học vấn, không phải là bởi vì dung mạo của nàng không đẹp xuất thân không cao, chỉ vô cùng đơn giản bởi vì, nàng không phải nam nhân?
Du Uyển đột nhiên muốn ói, ngực lăn lộn, nàng nhanh chóng lấy khăn che miệng lại, đồ vật vừa ăn xong đều phun ra.
"Đại thiếu nãi nãi?" Tú Nhi bị hù chết, vội vàng chạy lại đỡ lấy Du Uyển.
Đã đi được một khoảng xa Lục Quý Hàn nghe được động tĩnh, ngừng chân quay đầu lại.
Du Uyển như có cảm giác hướng phía trước nhìn lại.
Lục Quý Hàn xa xa hướng nàng gật đầu, lập tức nghênh ngang rời đi.
Du Uyển lẳng lặng nhìn bóng lưng của hắn.
Lục Quý Hàn biết Lục Tử Khiêm thích nam nhân, kia, hắn có biết Lục Tử Khiêm thích chính là người nào?
Du Uyển nghĩ đến lúc mình chết thảm.
Trước hôm nay, nàng tin tưởng vững chắc người hại chết mình chính là người hận Lục Tử Khiêm, bây giờ nghĩ lại, người kia chưa hẳn cùng Lục Tử Khiêm có thù, đối phương cũng có thể là quá... Thích Lục Tử Khiêm, ra ngoài ghen ghét, mới giết nàng là nữ nhân mang thai cốt nhục của Lục Tử Khiêm. Đúng rồi, Lục Tử Khiêm chính là cũng thích đối phương, mới có thể biết rõ hung thủ là ai dưới tình huống đó, không có hận không có giận, chỉ hướng nàng nói xin lỗi.
Toàn thân Du Uyển rét run, người kia, đến tột cùng là ai?
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả có lời muốn nói:
Tứ Gia khẳng định không phải người tốt lành gì, cùng kiều thê sống bên trong giàu sang cũng không kém bao nhiêu đâu!
PS: Đêm mai Thiếu nãi nãi muốn nhập vai, quỳ cầu các đại lão tiếp tục ủng hộ bản chính a, đến lúc đó phát hồng bao!
Cảm ơn tiểu tiên nữ nhóm địa lôi ~
- ---oOo----
Re: Mình không tìm thấy bản raw có lời tác giả nói ở cuối chương nên không edit được đúng nghĩa đâu. Thông cảm chút.
Đến chương này các bạn đã biết kiếp trước ai đã giết Du Uyển chưa. Đoán xem, đoán đúng có thưởng ?