Tạ Vân Sanh ở năm học đầu tiên đã có người thầm mến trong lòng, chính là Ngôn Dục.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ở lễ khai giảng, cô đã thích anh được hai năm.
Nhưng mà ai cũng không biết.
Không ai đem một con vịt xấu xí so sánh với thiên nga trắng.
Chính là không biết tự lượng sức mình.
‘Này, con mập! Nước tôi bảo cậu mua đâu?’
Tạ Vân Sanh mở cặp sách ra, mang ra một đống chai nước khoáng.
Nữ sinh kia lấy một chai từ trong đống đó vặn nắp đổ thẳng lên đầu Tạ Vân Sanh.
‘Tôi nói là mua nước khoáng sao?’
Một người khác cười nhạo tiến lên vỗ vỗ khuôn mặt béo mập của cô nói ‘Mua nước có phải là nên hỏi trước hay không? Cậu không hỏi mà đã đi mua là thế nào?’
‘Ha ha ha ha ………’
Một nhóm nữ sinh vây xung quanh cười lớn.
‘Sao không nói gì? Câm à?’ Nữ sinh kia đạp cô một cái.
Tạ Vân Sanh bị đạp đến đau bụng, trên trán liên tục toát ra mồ hôi lạnh.
‘Biết, đã biết ……’
‘Biết cái gì?’
‘Hỏi, hỏi trước……’
Tạ Vân Sanh ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
‘Đi thôi, không có chuyện gì nữa.’
Mấy nữ sinh cười đùa với nhau rời đi.
Tạ Vân Sanh lấy trong ngăn bàn ra một miếng băng vệ sinh bỏ vào cặp sách đằng sau lưng.
QUẢNG CÁO
Mùa Giáng Sinh săn Sale Shopee - Ai cũng có quà: Freeship + Giảm toàn sàn đến 70%
Xà phòng nghệ thiên nhiên siêu ưu đãi trên Shopee: Giảm mụn, mờ thâm, da căng mướt!
Hôm nay bà dì của cô đến thăm, không biết có bị dính ra quần hay không.
Để dây cặp sách hơi buông lỏng một chút, cho nó có thể che vừa đủ chỗ ở mông.
‘A! Người mập muốn đi đâu đây?’
Tạ Vân Sanh cúi đầu xuống, nghe thấy tiếng người khác hỏi không thể không trả lời, đây là được ba cô dạy từ nhỏ đến lớn.
‘Đi vệ sinh ……’ Lời còn chưa nói hết cặp sách đã bị cướp đi.
‘Để tôi xem trong cặp sách của người mập có gì?’
‘Phụt ha ha ha ……’
‘Ha ha ha …….’
‘Làm sao vậy, các cậu cười gì thế?’
‘Cậu nhìn quần của cậu ta …… Ha ha …..’
Tạ Vân Sanh nắm chặt hai tay.
‘Mấy cậu xem trong túi mập phát hiện ra cái gì?’
QUẢNG CÁO
“Tướng quân vốn nhan sắc khuynh thành, năm ấy giáp sắt động đế vương” - Chuyện tình quân - thần động tâm can
Siêu phẩm chống lão hóa da - Collagen 900 được 95% phụ nữ tin dùng trên Shopee!
‘Đây, đây là một cái băng vệ sinh siêu lớn.’
‘Ha ha ha ……’
‘Vương Việt cậu đừng có mà làm loạn nha ha ha ha ……’
Tạ Vân Sanh nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi nói: ‘Cậu, cậu có thể trả lại cho mình không.’
Cô rất muốn nói giọng bình tĩnh nhưng mà vẫn không nhịn được có chút run rẩy.
‘Được, gọi một tiếng ba, tôi sẽ trả cho cậu —–’ Nói xong còn cố ý kéo dài âm cuối.
Tạ Vân Sanh xông lên đấm cậu ta một cái.
Người khác bắt nạt cô thế nào cũng được, cái gì cũng có thể nhưng không thể động đến ba của cô.
‘Con mập chết tiệt! Không đánh chết mày tao không mang họ Vương.’
‘Đánh nó! Đánh nó!’
Cho dù cơ thể của cô rất lớn nhưng cũng không để đánh lại ba bốn nam sinh đang ở tuổi khỏe mạnh. Co người lại nằm trên mặt đất, cố gắng lấy tay bảo vệ mặt trước những cú đấm đá của họ.
Không thể để mặt bị thương, không thể để ba biết cô bị bắt nạt.
‘Vân Sanh, cậu biết không? Tôi thật sự rất hận cậu.’
Cả người đều rất đau, đau như muốn chết lặng đi. Nước mắt vòng quanh trong mắt, hoảng hốt có thể nhìn thấy được người bạn tốt của cô —— Tuyết Nịnh.
Cô muốn phản kháng nhưng chính Tuyết Nịnh nói cho cô biết phản kháng cũng vô ích.
Vô ích.
Cập nhật truyện mới nhất
Trên người Tạ Vân Sanh máu chảy càng ngày càng nhiều. Trên chân mấy nam sinh đánh cô cũng bị dính máu.
‘Phi! Đen đủi!’ Hắn rời đi đứng sang một bên nhìn mấy người đang đánh nói tiếp ‘Mấy cậu tiếp tục’
Mọi người xung quanh không nhẫn tâm nhìn, nhưng cũng không có ai đứng lên ngăn cản. Chuyện như thế này thường xuyên phát sinh có muốn lo cũng không được.
Nếu ai xen vào thì chính là người tiếp theo bị bắt nạt.
‘Mấy người dừng tay cho tôi.’
Ngay sau đó một bóng người xông lên đẩy mấy người đang đánh kia ra còn cố ý đạp mấy người xung quanh.
Một loạt động tác lưu loát, rõ ràng mang theo sự tức giận.
Hắn lo lắng nâng người Vân Sanh lên nhìn trên người cô toàn là máu cả người như muốn điên lên.
‘Vân Sanh, Vân Sanh anh mang em đi bệnh viện, anh mang em đi bệnh viện……..’ Giọng nói đầy sợ hãi.
Tạ Vân Sanh hé mở mắt nhìn hắn, còn chưa kịp nhìn rõ là ai đã rơi vào hôn mê bất tỉnh.
‘Vân Sanh! Vân Sanh! Em đừng làm anh sợ ………’
‘120! Gọi 120!’ Ngôn Dục quát mấy người đang đứng vây xung quanh xem.
Ngôn Dục ôm cô vào trong ngực, cố hết sức để nâng cả người cô dậy.
Trước khi đi ánh mắt sắc bén nhìn Vương Việt nói ‘Chuyện hôm nay, mấy người ai cũng đừng hòng thoát được.’
Vương Việt nhìn ánh mắt kia sợ đến mức động cũng không giám động.
‘Còn cả mấy người.’
QUẢNG CÁO
Shopee Mẹ và Bé: Ưu đãi giảm cực khủng - Hàng loạt đồ ăn, snack, sữa chua cho bé! Hàng chính hãng 100%
Siêu phẩm chống lão hóa da - Collagen 900 được 95% phụ nữ tin dùng trên Shopee!
Mấy người xung quanh đang vây nhìn chạm đến ánh mắt hắn cũng sợ hãi lùi về phía sau.
Ngôn Dục bế Tạ Vân Sanh rời đi.
Cuối cùng có người xem không chịu được, chạy đến bên Ngôn Dục: ‘Ngôn, Ngôn Dục, để tôi giúp cậu………..’
‘Cút!’
‘Tôi, tôi …….’
Ngôn Dục đi về đằng trước, mồ hôi trên trán giống như mưa rơi xuống, có chút thống khổ thì thào nói.
‘Vân Sanh, Vân Sanh em nhất định sẽ không việc gì, em không thể bỏ lại mình anh được ……..’
———-
‘Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?’
‘Khá tốt vết thương trên người không có ảnh hưởng đến xương cốt, nghỉ ngơi mấy tuần thì sẽ khỏi.’
Đôi mắt Tạ Phùng Lâm hồng hồng, dây thần kinh căng chặt nghe bác sĩ nói xong mới thả lỏng. Lúc nhận được thông báo cả người ông bị dọa gần chết.
Đẩy cửa phòng bệnh ra nhìn thấy một nam sinh đang ngồi bên trong, chắc là người đã mang Vân Sanh đến bệnh viện.
Tạ Phùng Lâm đi đến nói lời cảm ơn.
Ngôn Dục nhìn Tạ Phùng Lâm gọi một tiếng bác trai cũng không có rời đi.
Tạ Vân Sanh tỉnh lại, tầm mắt đầu tiên nhìn đến là Ngôn Dục.
‘Ngôn……Dục.’
Tại sao Ngôn Dục lại ở đây?
‘Vân Sanh, Vân Sanh em cảm thấy thế nào?’
‘Vân Sanh’
Tạ Vân Sanh nhìn ba ba ở bên cạnh, cả người cứng lại.
‘Ba…..’
‘Vân Sanh, Vân Sanh của ba ……. Sao con lại không nói cho ba biết, Vân Sanh……….’
‘Ba, ba đừng khóc……’
‘Đều tại ba …….. Đều tại ba không quan tâm con…..’
‘Ba vô dụng! Ba vô dụng!’
Bốp! Bốp! Bốp!
Tạ Phùng Lâm dùng tay hung hăng đánh chính mình.
‘Ba, ba đừng như vậy!’
‘Bác trai bác bình tĩnh một chút.’
‘Tôi phải bình tĩnh thế nào? Đây chính là con gái tôi.’
‘Người bệnh cần nghỉ ngơi, yêu cầu người nhà ra ngoài một lúc.’ Một đám bác sĩ đi vào nhìn Ngôn Dục gật gật đầu ‘Cậu chủ.’
‘Bác sĩ Trần ra đây một chút.’ Mọi người cùng bác sĩ đi ra ngoài.
‘Kiểm tra toàn bộ cho cô ấy.’ Ngôn Dục hít sâu một hơi nói tiếp ‘Bao gồm cả về mặt tâm lý.’
‘Được’
‘Cậu có ý gì?’ Tạ Phùng Lâm hoảng hốt hỏi.
‘Bác trai xin bác hãy đợi kết quả kiểm tra.’
‘Kết quả thế nào?’
‘Các phương diện kiểm tra đều bình thường, chỉ là …….. ’
‘Chỉ là cái gì? Bác sĩ ông mau nói đi.’
‘Cô Tạ có triệu chứng bệnh trầm cảm.’
Tạ Phùng Lâm nghe xong cả người phát ngốc.
‘Không thể nào……không thể nào…….. Mỗi lần về nhà nó đều nói chuyện cùng tôi…..’
‘Lúc tôi cùng cô ấy nói chuyện mới biết được cô ấy có khuynh hướng tự sát.’
Tạ Phùng Lâm ngã trên mặt đất, nước mắt đầy mặt.
Ngôn Dục đã từng nghe cô nói lúc còn học trung học từng mắc chứng trầm cảm, nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy.
Mà cô chính là dùng một câu nói nhẹ nhàng vui đùa nói qua.
Thật sự ngu ngốc!
‘Lúc học trung học em có mập mạp, chỉ bị trầm cảm chút thôi.’
Mập mạp thì làm sao? Phản kháng! Tại sao lại không phản kháng?
Ngôn Dục thống hận chính mình tại sao không quen biết Tạ Vân Sanh sớm hơn, ở thời điểm cô đau khổ nhất, tại sao không thể bảo vệ cô.
Tạ Vân Sanh không biết tại sao Ngôn Dục ở đây, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời sẽ xuất hiện gì đó với anh.
Khoảng cách giữa bọn họ thật sự rất xa, cô không có dũng khí đến trước mặt anh, mà anh cũng sẽ không bao giờ biết có một người như cô im lặng thích anh như thế.
Cô không nên tồn tại ở thế giới này, cô nên giống Tuyết Nịnh cùng nhau rời xa thế giới này.
Ở vực sâu tăm tối, là ba và Ngôn Dục giữ cô lại.
Cửa ‘két’ một tiếng mở ra.
Nhìn người đang đi vào, cả người Tạ Vân Sanh cứng đờ.
Lục Phỉ Phỉ từng bước đi đến, mỗi bước đi như dẫm vào lòng cô.
Không nhịn được lạnh cả người.
‘Tạ Vân Sanh, sao cô còn chưa chết?’
Lục Phỉ Phỉ trang điểm rất đạm, cả người đều mặc quần áo đẹp.
Đôi môi màu đỏ nở nụ cười đầy ác ý.
‘Ba và chị tôi đều đang chờ cô đền mạng ……..’
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng trong đó giống như có độc của rắn có thể làm chết người.
Tạ Vân Sanh càng run mãnh liệt, trong đầu nổ vang, có cái gì đó đang dần dần tan rã.
‘Vân Sanh!’
QUẢNG CÁO
Nữ cảnh sát đơn thuần bảo vệ tổng giám đốc mặt lạnh, chuyện dở khóc dở cười gì đây?
Vốn là sát thủ hái ra tiền, xuyên không bỗng thành cung nữ vạn người mê
Ngôn Dục chạy đến ôm cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Phỉ Phỉ.
‘CÔ, MUỐN, CHẾT!’ Lời nói đầy hung ác.
Lục Phỉ Phỉ sững sờ xong đột nhiên cười ra tiếng, cười ra cả nước mắt.
‘Tạ Vân Sanh, cô đây là tìm người bảo vệ?’
‘Vị tiểu ca ca này, chắc anh không biết, người anh đang bảo vệ chính là một người mang hai mạng người.’
‘Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Đừng nói ….. Tạ Vân Sanh ở trong ngực Ngôn Dục khóc lớn, cả người sắp hỏng mất.’
“Cút đi!” Ngôn Dục giận dữ quát.
Các bác sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng quát đều chạy vào.
‘Mang cô ta ra ngoài.’
Phòng bệnh rất nhanh đã im lặng trở lại, Tạ Vân Sanh cả người đều hỏng mất, hoảng hốt dường như có thể nhìn thấy Tuyết Nịnh.
“Vân Sanh, cô biết không? Tôi rất hận cô.”
“Vân Sanh, cô biết không? Tôi rất hận cô.”
“Vân Sanh, cô biết không? Tôi rất hận cô.”
……
“Tuyết Nịnh…… Tuyết Nịnh…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
‘Vân Sanh! Em tỉnh, tỉnh lại!’
Giả làm bạch liên hoa để cưa hot boy trường giùm em gái song sinh, cô không ngờ đến cuối lại không thể rút lui
Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc
Tạ Vân Sanh nước mắt đầy mặt nhìn Ngôn Dục, đột nhiên đẩy anh ra thét chói tai.
‘Vân Sanh! Vân Sanh là anh, anh là Ngôn Dục.’
‘Anh không được lại đây! Anh không được lại đây ——–’
Giọng nói càng ngày càng lớn. Bác sĩ cũng đi vào.
‘Tiêm cho cô ấy mũi thuốc tê.’
‘Aaa —— con đau quá! Ba, ba ơi, con đau quá!’
Ngôn Dục nhìn các bác sĩ đang tiêm thuốc quát ‘Không thấy cô ấy kêu đau sao, mấy người nhẹ tay một chút.’
Đẩy bác sĩ ra, anh muốn đi đến ôm cô.
Tạ Vân Sanh run rẩy né tránh anh.
‘Anh đừng lại đây …. Ba ba, tôi muốn ba …..’
Tạ Phùng Lâm đi mua mấy đồ linh tinh trở lại đầu tiên thấy được cảnh tượng con gái mình tóc tai lộn xộn, quần áo cũng hỗn loạn bên trong.
‘Vân Sanh! Ba ba đến đây……..’
Tạ Vân Sanh đẩy Ngôn Dục ra, nhào về phía Tạ Phùng Lâm.
‘Ngoan, không có việc gì...... Vân Sanh ngoan, không có việc gì......’
Ngôn Dục cứng ngắc tại chỗ.
Cô cự tuyệt hắn.
Cô cự tuyệt hắn tham gia vào quá khứ của cô.