Vết thương trên người ta mưng mủ, nóng sốt không dứt. Ta biết, nếu không qua được cơn này, e rằng thật khó tránh khỏi cái chết.
Nghe ngoài kia có người oán thán vì mua nhầm phải thứ xui xẻo như ta, phí hoài mấy lượng bạc. Lại còn vội vàng bảo đem ta quăng ra xa, kẻo bệnh dịch lây sang các cô gái khác thì ta có c.h.ế.t trăm lần cũng không đền nổi.
Hai người, một nhấc vai, một nhấc chân, nặng nề ném ta lên chiếc xe gỗ rồi đưa ra ngoài dưới ánh mặt trời chói chang. Ánh nắng gay gắt chiếu vào khiến ta gần như không mở mắt nổi. Ta đã đau đến tê dại, chỉ còn lại một cảm giác hỗn độn.
Trong cơn mơ màng, những ký ức về mười tám năm ngắn ngủi bỗng ùa về. Khi tám tuổi, ta bị phụ mẫu bán rẻ, lang bạt vào cung làm cung nữ hầu cận bên cạnh Quý phi. Dung mạo tầm thường, cũng may là có chút thông minh, được ma ma bên cạnh Quý phi để ý, dạy dỗ cho vài chữ, lại học thêm nghề làm bếp, nấu ra những món ngon có thể dâng lên Quý phi.
Ta từng nghĩ, chỉ cần ngoan ngoãn, chăm chỉ học làm bếp, tích góp chút bạc, chờ đến hai mươi lăm tuổi xuất cung sẽ có thể tự lập. Nhưng số trời trêu ngươi, mười bảy tuổi lại trở thành người dạy lễ giáo cho Tam Hoàng tử. Quý phi cho phép ta hầu hạ Tam Hoàng tử cũng vì dung mạo ta chẳng có gì nổi bật, lại biết lễ độ, không khiến Hoàng tử chìm đắm trong sắc dục.
Khi ta mười tám tuổi, Tam Hoàng tử thành thân, xuất cung lập phủ đệ riêng, ta cũng được theo ra ngoài cung.
Người ta nói, mẹ chồng và con dâu sinh ra vốn đã đối địch. Dù Quý phi ban đầu có hài lòng với thê tử của Tam Hoàng tử thế nào, dần dần cũng vì Tam Hoàng tử mà tranh đấu ngấm ngầm. Trong cuộc tranh đấu ấy, người chịu khổ không phải là Tam Hoàng tử, mà là một kẻ thấp hèn như ta.
Ngày đó, Tam Hoàng tử phi từ trong cung trở về, gọi ta đến hỏi chuyện. Chỉ vì ta bước chân trái qua ngưỡng cửa trước, nàng liền lấy cớ ta khinh nhờn uy nghi của nàng, sai ma ma đánh ta gần chết. Tiện thể, nàng sai ma ma bán ta cho bọn buôn người, chỉ dặn duy nhất một điều: bán càng xa càng tốt.
Nàng nghĩ Tam Hoàng tử có tình ý với ta sao? Nghĩ rằng Quý phi sẽ phái người đến tìm ta sao? Nhà Đế vương là nơi vô tình nhất, ta chẳng phải sắc nước hương trời mà khiến Tam Hoàng tử mến yêu. Đối với Quý phi, e rằng đến cái tên của ta bà cũng chẳng nhớ, huống chi là lo đến sống c.h.ế.t của ta.
Vậy mà trước khi bị lôi lên xe ngựa mang đi, ta còn phải cúi đầu dập đầu tạ ân. Vòng tay vàng do Quý phi ban tặng bị cướp mất, số bạc tích góp được cũng không còn… Haizz!
Trong những ngày mơ hồ gần đây, ta đã nhiều lần tưởng mình không qua khỏi. Nhưng ta không cam lòng. Ta mới mười tám tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất, chưa từng có lấy một ngày tự do, chưa từng thực sự sống cho bản thân. Sao ta có thể cam tâm mà c.h.ế.t đi.
Vì vậy, khi nghe tiếng leng keng lại gần, ta gần như theo bản năng mà giơ tay nắm lấy. Đó là vạt áo của ai đó. Đôi mắt ta bị ánh mặt trời làm cho không thể mở, nhưng ý chí sống mãnh liệt khiến ta cất lời cầu cứu: “Xin hãy cứu ta!”
Một giọng nói cất lên, đầy vẻ hài hước: “Này tiểu tử , ngươi xem đây có phải là duyên phận không? Đã thành thân chưa? Nàng ta là người từ gia đình quyền quý đấy, cưới về làm thê tử, ngươi không lỗ đâu.”
“Ta không có tiền!”
Người bán gắt gỏng: “Không có tiền thì nhìn cái gì? Mau cút ra chỗ khác.”
Ta vẫn nắm chặt lấy vạt áo hắn. Với sức lực hiện tại của ta, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng gạt tay ta ra, nhưng ta có thể cảm nhận được sự do dự, đấu tranh trong lòng hắn.
“Bao…bao…bao nhiêu tiền?”
“Hai lượng?”
“Nhiều quá, ta không mua nổi đâu.”
Sau một hồi trả giá, cuối cùng ta được mua với giá một lượng bạc. Mà ngay cả số bạc này, người mua ta vẫn phải vay từ ông chủ của hắn.
“Ngươi mua một người gần đất xa trời à? Thành An, ta không phải là trách ngươi... nhưng đây là công tiền hơn một năm của ngươi đấy, lỡ sau này thê tử thì không giữ được mà bạc cũng mất trắng thì sao.”
“Ông chủ, ta biết mà.”
Một lượng bạc tương đương ba ngàn hai trăm văn tiền đồng, Thành An đã mượn tiền để mua ta về. Hắn còn cõng ta đến y quán, van xin đại phu xem bệnh cho ta.
“Thương tích nặng như vậy, lại còn bỏ lỡ thời điểm chữa trị tốt nhất. Ta nói với ngươi, Thành An… nếu ngươi muốn thành thân, thúc có thể lo liệu giúp ngươi. Cứu cô ta chẳng khác nào ném bánh bao cho chó, thật không đáng.”
“Thưa thúc thúc, cháu xin người, hãy cứu cô ấy. Dù có cứu được hay không, cháu cũng chấp nhận.”
Cuối cùng, ông ấy cũng mềm lòng mà cứu ta. Khi ta tỉnh lại, khắp người đau đớn nhức nhối. Có người đẩy cửa bước vào, thấy ta đã tỉnh, hắn khẽ cười, hỏi: “Cô nương tỉnh rồi, có khát không, có muốn uống chút nước không?”
Ta khẽ gật đầu. Hắn cẩn thận dùng thìa cho ta uống nước, vụng về đến mức làm rơi vài giọt nước xuống cổ ta, hiển nhiên là chưa bao giờ chăm sóc ai. Hắn lúng túng lau đi, rồi hối hả xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
“Không sao đâu.”