Âu Dương Duệ phái người chia thành hai đường, một đường đi đến cửa hàng của Tiền Ngọc Đức, một đường đi tới nhà kho của Tiền Ngọc Đức, bắt về được mấy người, trong đó có một người phụ trách quản lý nhà kho, Bàng Vũ.
Sau khi Mẫn Lương đưa Hàn Châu đi, Bàng Vũ vẫn ở lại kho canh giữ. Rất rõ ràng hắn là kẻ biết chuyện. Âu Dương Duệ phái người tiếp tục điều tra, chính anh thẩm vấn Bàng Vũ.
Âu Dương Duệ không nói lòng vòng, anh nói thẳng Tiền Ngọc Đức đã bị sát hại ở chợ đầu mối nông sản phía nam thành phố. Anh đưa ra hình ảnh cùng tin tức trên mạng, hiện trường vụ nổ, nhóm người sơ tán, con đường phong tỏa.
Bàng Vũ nửa tin nửa ngờ, dưới sự đồng ý của Âu Dương Duệ, hắn gọi điện thoại cho Tiền Ngọc Đức và Mẫn Lương. Hai người không nghe điện thoại. Bàng Vũ lập tức thay đổi sắc mặt.
Âu Dương Duệ đưa hình ảnh chụp từ camera Hàn Châu trốn trên đường Lưu Ly, mấy người bọn Bàng Vũ tiến vào nhà kho, nói: “Chuyện trước đó các anh chứa chấp trọng phạm truy nã, hỗ trợ hắn lẩn trốn để qua một bên. Bây giờ chỉ sợ chú Tiền của các anh bị người ta sử dụng làm vũ khí rồi. Có lẽ từ rất sớm đã bị đối phương để mắt tới. Bây giờ anh có hai con đường: Một là phối hợp với cảnh sát, ngăn chuyện tệ hơn phát sinh, hai là để cho đối phương bỏ trốn mất dạng, quay lại tiếp tục giết các anh diệt khẩu. Bây giờ anh được lựa chọn một chút.”
Bàng Vũ đã hoảng. Sự tình quả thực vượt qua dự liệu. Hắn chỉ nghe lệnh trông chừng ở nhà kho, xem sau khi Hàn Châu đi rồi bên này có động tĩnh gì không. Nếu không có gì dị thường, hắn ở bên này chờ chú Tiền thông báo, kế hoạch sẽ sắp xếp một nhóm đá ngọc ra bằng đường thủy, đến lúc đó mang Hàn Châu theo.
Âu Dương Duệ hơi kinh ngạc: “Trong kế hoạch của chú Tiền là muốn giúp Hàn Châu bỏ trốn?”
“Đúng. Lúc Hàn Châu chạy tới nhà kho đường Lưu Ly tôi đã thấy trong camera rồi. Tôi nhanh chóng báo cho chú Tiền. Trước đó chú Tiền nhận được tin tức của tên gọi là A Sinh, nói Hàn Châu là người của cảnh sát, từ lúc đưa A Sinh tới tiệm đồ cổ rồi. Khi đó Hàn Châu kỳ thực đang thăm dò, căn bản không phải thật sự cần chạy trốn, đều là Hàn Châu đang giúp cảnh sát điều tra tình hình của bọn họ, cũng thu thập chứng cứ phạm tội của chú Tiền.”
“Bọn họ là ai?”
“Chính là nhóm người Kim Thụ Bồi.” Bàng Vũ dừng một chút, “Kim Thụ Bồi cũng phản bội công ty cho nên lão đại của bọn họ đã xử lý.”
“Vậy A Sinh giải thích vai trò của mình là gì?”
“Chính là người của công ty bọn họ.”
“Số điện thoại A Sinh liên lạc với Tiền Ngọc Đức là số mấy?”
“Tôi không biết.”
“Sau khi Tiền Ngọc Đức nghe A Sinh báo tin thì có phản ứng gì?”
“Chú Tiền nửa tin nửa ngờ, rồi cẩn thận hỏi A Sinh chuyện bị lộ địa điểm đi lấy hàng trước đó. Hàn Châu lúc đó nói bên phía chú Tiền có nội ứng, chú Tiền cũng xác thực bắt được nội ứng rồi, còn thu mua số điện thoại người liên lạc cho Hàn Châu.”
“Sao chú Tiền lại phải mua số người liên lạc cho Hàn Châu?”
“Bởi vì người kia mua nội ứng là muốn đối phó với Hàn Châu và A Sinh chứ sao. Nguyên tắc của chú Tiền là không nhúng tay không tham dự, ân oán nội bộ bang phái hay cá nhân thì tự mình giải quyết. Chú Tiền chỉ xử lý chuyện nhà mình. Nhiều năm nay đều như vậy, mọi người đều biết.”
“Nội ứng bây giờ đang ở đâu?”
Bàng Vũ do dự một hồi: “Tôi không biết. Tôi chỉ quản nhà kho với đưa hàng, chuyện ở nhà máy tôi không hỏi đến.”
Lúc này Âu Dương Duệ không truy cứu điểm này, anh tiếp tục hỏi tình hình A Sinh và chú Tiền trao đổi thông tin.
“A Sinh nói ra sự tình, gần như giống thông tin lúc đó Hàn Châu báo với chú Tiền. Sau đó A Sinh nói hắn với ông chủ muốn rời khỏi nơi này, bọn họ bị Hàn Châu hại. Bây giờ Hàn Châu bị cảnh sát bắt đi rồi. Hàn Châu là người của cảnh sát. A Sinh nói trước khi đi hắn muốn cảnh báo cho chú Tiền một tiếng, Hàn Châu này quá vong ơn phụ nghĩa, hắn không chấp nhận được, cho nên hắn báo cho chú Tiền, tuyệt đối không nên tin tưởng Hàn Châu nữa. Cảnh sát tạm thời chưa tra ra được gì, nhưng Hàn Châu biết quá nhiều, kết cục của chú Tiền cũng giống như bọn họ.”
“Tiền Ngọc Đức không tin tưởng cậu ta sao?” Âu Dương Duệ hỏi.
“Chú Tiền có chút hoài nghi. Hàn Châu có thể kịp thời báo tin, khẳng định là hiểu rõ tình hình. Tình báo của nó khởi nguồn từ cảnh sát, cái này A Sinh có nói qua. Nhưng chú Tiền cảm thấy A Sinh muốn mượn dao giết người. Bởi vì lúc trước A Sinh và Hàn Châu đi cùng, nếu như Hàn Châu có vấn đề gì, chính A Sinh bọn họ có thể giải quyết. Không giải quyết lại đi báo tin với ổng, vậy khẳng định có mục đích.”
Âu Dương Duệ nói: “Chú Tiền cảnh giác như thế, hẳn sẽ tra hỏi A Sinh nói thật hay giả, chú Tiền biết đường lui của bọn A Sinh là gì không?”
“Chú Tiền biết.” Bàng Vũ nói: “Nhưng tôi không biết.”
Âu Dương Duệ: “…”
Bàng Vũ nhìn sắc mặt Âu Dương Duệ, vội vàng nói: “Lúc chú Tiền gặp A Sinh đã nói rõ, A Sinh không đủ tư cách nói chuyện với ổng, bảo ông chủ nó tới mà nói. Chú Tiền còn biết ông chủ của nó là Lưu Hồng Giang. Nhưng A Sinh nói không cần thiết, nó nói chú Tiền là giang hồ lâu năm, hẳn phải biết sự tình nặng nhẹ, Hàn Châu sẽ hại chết chú Tiền, bảo chú Tiền cẩn thận. Sau đó nó cúp máy. Chú Tiền rất tức giận, liền đi tra một chút, ổng tra được gì thì tôi không rõ. Về sau hơn nửa đêm Hàn Châu chạy tới, tôi nhanh chóng báo cho chú Tiền, chú Tiền liền bảo tôi giám sát xem Hàn Châu làm gì. Tôi nghe ý Mẫn ca, A Sinh bên kia đã không có lão đại rồi, chú Tiền khiển trách A Sinh một hồi, còn uy hiếp muốn đoạn con đường của bọn họ.”
“Tiền Ngọc Đức căn bản không để bọn họ vào mắt?”
“Đúng thế. Mẫn ca nói chú Tiền muốn cắt đứt con đường của bọn A Sinh, ông chủ A Sinh liền ra mặt. Về sau tình huống thế nào tôi cũng chưa kịp hỏi. Dù sao chú Tiền bảo Mẫn ca và tôi dẫn người đến nhà kho xử lý chuyện Hàn Châu, thứ nhất là nói rõ mọi chuyện, thứ hai là không lưu lại vết tích. Sau đó Mẫn ca dẫn Hàn Châu đi, chú Tiền dặn dò tôi chuẩn bị hàng đá, chờ tin ổng, ổng nói không có thời gian chậm rãi chỉnh đốn, trước đem Hàn Châu đi, sau đó lại giải quyết vấn đề. Tôi cảm thấy ý là Hàn Châu biến mất, không thể cùng cảnh sát nói gì. Sau đó lại chậm rãi xử lý chuyện mật báo gì đó.”
Âu Dương Duệ suy tư một hồi: “Tiền Ngọc Đức muốn chở Hàn Châu đi đâu?”
“Đi Sa Giang, đến hạ du thành phố X, lại chuyển sang máy bay chở hàng đi biên cảnh tỉnh L.”
Trung tâm nông sản, nhà kho số 32 khu Tây Nam B.
Liễu Vân ngồi đối diện Hàn Châu, nhìn máu nhuộm đỏ quần áo anh, nhỏ xuống đất. Bà ta hỏi Hàn Châu: “Cậu đoán xem cảnh sát lúc này đang làm gì?”
Hàn Châu đau đến mồ hôi lạnh thấm ướt áo, anh chậm rãi hít thở, không nói chuyện.
Liễu Vân cũng không để ý tới anh, bà ta nhìn điện thoại một chút: “Nghê Lam cũng không có tin tức rồi, cậu nói có phải cô ta cũng đã biết tình huống, đang chạy tới? Cậu có thể nghĩ đến việc nhờ Nghê Lam trợ giúp quả thật thông minh. Tôi cũng cảm thấy cô ta có thể giúp một tay, cô ta có quan hệ đặc thù với cảnh sát, nếu như cô ta không tra được, vậy cơ bản là không có vấn đề gì lớn.”
Hàn Châu ngước mắt nhìn bà ta một cái, anh biết bà ta đang nói lúc ủy thác Nghê Lam chuyện điều tra, Nghê Lam không tra ra vấn đề, thế là bà ta yên tâm hợp tác với Dương Hiểu Phương diễn xuất ở cục cảnh sát, bọn họ tra được cấp trên Bồ câu, tiến hành giết chóc.
Hàn Châu nhịn không được, giễu cợt nói: “Về sau xảy ra vấn đề gì?”
Liễu Vân nhắm mắt lại.
Về sau không ngờ tới Nghê Lam rõ ràng đang họp lại đột nhiên xuất hiện, không ngờ tới Nghê Lam và Dương Hiểu Phương lại bị chụp được, không ngờ tới Hàn Châu sẽ tìm tới Nghê Lam.
Liễu Vân rất không vui, bà ta lấy một cây gậy điện từ trong túi ra, mở chốt, dùng sức đâm vào người Hàn Châu.
Hàn Châu kêu thảm, đau đớn run rẩy.
Liễu Vân nở nụ cười: “Đây là cảnh cáo cậu, tỏ thái độ tốt với tôi một chút. Hèn mọn một chút có thể sống lâu chút.”
Gậy điện rời khỏi người Hàn Châu, Hàn Châu đau đến trước mắt như bị sương mù bao phủ, anh không thấy rõ mặt người đối diện, nhưng anh dường như nhìn thấy A Quang.
Cảnh sát Hứa Văn Bách.
Bọn họ mặt đối mặt. Địa giới chia hai nửa.
Sau lưng Hứa Văn Bách có một đôi cánh, màu trắng, đẫm máu. Anh đứng dưới ánh mặt trời, đôi cánh kia không thánh khiết, máu đỏ tươi đến lóa mắt.
Mà anh thì sao, nửa địa giới này của anh cũng có ánh sáng.
“Tôi là cảnh sát!”
Đáng tiếc, anh không có tư cách hét lên câu này.
Hàn Châu cất tiếng cười to: “Mẹ nó, hèn mọn, ông đây cảm ơn bà đã quay lại vì ông đây!”
Anh làm được nha! A Quang, anh thấy sao? Anh làm được rồi!
Đau đớn lần nữa ập tới. Liễu Vân dùng gậy quất vào anh.
Hàn Châu nghe được Liễu Vân quát mắng. Bà ta mắng chửi đàn ông, mắng chửi cảnh sát, mắng chửi bản thân khổ sở.
Hàn Châu không quan tâm bà ta mắng cái gì.
Hàn Châu tưởng tượng phía sau mình cũng mọc ra một đôi cánh, cánh to lớn, đau đớn khiến cánh của anh xòe ra, đau nhức từ trong dọc theo cánh chim tản ra ngoài.
Anh có thể chống đỡ, đợi đến khi cảnh sát tới. Đợi đến khi Nghê Lam tới.
Liễu Vân sai rồi.
Hy vọng của anh chính là phát triển từ trong tuyệt vọng mà ra. Anh lớn lên trong địa ngục, trưởng thành thành ma quỷ, nhưng anh may mắn gặp được chim bồ câu trắng dẫn đường, khiến anh nhìn thấy một chút ánh sáng. Ánh nắng sẽ lấy mạng anh, nhưng hy vọng của anh vẫn rất lớn.
Hàn Châu kêu to!
Anh không phải bà ta!
Không tìm lý do cho cái ác, cũng không sợ hãi kết quả của cái thiện.
Anh không phải bà ta!
Liễu Vân đánh mệt rồi, trừng mắt nhìn Hàn Châu cả người đầy máu.
Bà ta lấy di động ra, hỏi anh: “Cậu biết số điện thoại nào của cảnh sát không? Tôi cần gửi ít đồ cho cảnh sát.”
Hàn Châu cúi thấp đầu không nói chuyện, nhìn qua thoi thóp.
Liễu Vân mở chức năng quay phim, chỉa ống kính về phía Hàn Châu, bà ta quay lại tình trạng thê thảm của Hàn Châu trước, sau đó dùng gậy điện chọc vào người Hàn Châu. Hàn Châu đau đến kêu to, toàn thân rung lên, đầu ngước lên.
Liễu Vân quay xong, sau đó nói: “Cậu ta còn sống, nếu muốn để cậu ta sống tiếp, các người liền làm theo tôi nói. Tôi cần một chiếc xe đổ đầy xăng, không có định vị GPS, không có xe tải giám sát. Bỏ vào trong xe năm trăm ngàn tiền mặt, không phải tiền mới, không có số seri liền nhau. Chuẩn bị kỹ theo lời tôi nói. Tôi sẽ cho các người biết bước tiếp theo nên làm thế nào. Nhanh chóng lên, tôi có thể đợi, nhưng máu cậu ta không biết còn có thể chảy bao lâu. Cứ vậy đi.”
Liễu Vân xem lại video mình quay một lần, rất hài lòng với hiệu quả hình ảnh, giọng nói của bà ta nghe cũng rất rõ ràng, điều kiện cũng rõ ràng. Bà ta cảm thấy không có vấn đề gì, bà ta nghĩ nghĩ, gửi video cho Nghê Lam.
Sau đó bà ta cười với Hàn Châu: “Thật có ý tứ, lại có thể bắt một tên tội phạm để áp chế cảnh sát.”