Hàn Châu mở mắt, vừa ngồi dậy vừa giơ súng.
Sau đó anh thấy rõ tình hình trước mặt, bình tĩnh lại.
Trước mặt Hàn Châu là 4 tên đàn ông tầm 20, 30 tuổi, hình thể không khác mấy, đều mặc áo thun đen, áo khoác đen cùng với quần jean xanh đậm và giày da đen. Ba tên trẻ hơn một chút cầm súng chỉa vào Hàn Châu, một tên khác hơn 30 tuổi thì tay không, lạnh lùng nhìn anh.
Một tên cầm súng trong đó cách Hàn Châu rất gần, Hàn Châu đột nhiên ngồi dậy làm hắn giật mình lùi ra mấy bước. Hàn Châu cảm thấy bọn họ tính đánh cho anh tỉnh.
Hàn Châu nhìn bốn người này. Anh biết tên cầm đầu hơn 30 tuổi kia, là người trong tiệm chú Tiền, tên Mẫn Lương, là nhân vật quản lý có cấp bậc. Một tên gầy khác chính là nhân viên quản lý kho hàng này. Lúc Hàn Châu ở lại đây trước đây, là người này thu xếp. Hàn Châu nhớ hắn tên Bàng Vũ. Hai người còn lại là gương mặt lạ, Hàn Châu chưa từng gặp.
Mẫn Lương ra hiệu cho Bàng Vũ, Bàng Vũ tiến tới đoạt súng của Hàn Châu.
Hàn Châu không phản kháng, đưa súng cho hắn. Sau đó Hàn Châu nói với Mẫn Lương: “Mẫn ca, em gặp rắc rối rồi. Chú Tiền từng nói, em có thể tới tìm chú ấy.”
Mẫn Lương nhận lấy súng Bàng Vũ đưa qua, mở súng ra cẩn thận kiểm tra một lượt. Đúng là súng của cảnh sát, phía trên còn có số hiệu.
“Mẫn ca.” Hàn Châu lại gọi.
“Tạm thời đừng nói.” Mẫn Lương thản nhiên nói.
Hàn Châu ngậm miệng lại.
Mẫn Lương nói với hai đàn em khác: “Lục soát nó.”
Hai tên đàn em tiến đến đỡ Hàn Châu dậy. Hàn Châu cố ý hít sâu một hơi, ra vẻ vết thương bị động tới gây đau đớn. Hai tên đàn em lột quần áo Hàn Châu ra, Hàn Châu rất phối hợp nhấc tay nhấc chân lên, cử động không quá lớn, cẩn thận từng tí sợ bị rách vết thương.
Bàng Vũ ngồi ở một bên, kiểm tra thuốc, cơm hộp và bình nước Hàn Châu mang đến. Hắn kiểm tra rất kỹ, mở cả hộp thuốc, bình thuốc ra, ngay cả giấy hướng dẫn cũng xem, xem thử bên trong hộp có tài liệu hay đồ gì khác không.
Hàn Châu bị lột sạch đồ, anh che lấy vết thương xoay một vòng cho Mẫn Lương xem.
Mẫn Lương xem xong, tiến đến kéo tay đang che vết thương của Hàn Châu, xé mở vết thương dưới bông băng. Hàn Châu kêu thảm một tiếng. Mẫn Lương chăm chú nhìn miệng vết thương của anh. Vết đạn bắn, mới bị.
Mẫn Lương quay sang phía Bàng Vũ.
Bàng Vũ ném mấy thứ thuốc với đồ kia vào trong túi, nói: “Không có gì, toàn là thuốc.”
Mẫn Lương khẽ gật đầu, kêu đàn em đưa cho Hàn Châu một cái túi. Hàn Châu mở ra xem, là một bộ đồ sạch sẽ, đầy đủ từ trong ra ngoài, còn có mũ đội và một đôi giày mới, đều là số đo của anh.
Hàn Châu cảm ơn rồi móc quần áo ra mặc vào. Anh làm bộ như không để ý tới bộ quần áo này giống như bộ bốn người này đang mặc.
Mẫn Lương ném bông băng giật xuống trên tay qua túi đàn em đưa qua, trong đó đang đựng quần áo giày cũ của Hàn Châu, hiển nhiên bọn họ không có ý định lưu lại dấu vết gì trong này.
“Tự mày xử lý lại vết thương đi.” Mẫn Lương xoa tay, nói với Hàn Châu.
Hàn Châu cũng không khách sáo, anh mặc quần rồi nặng nề ngồi xuống, cầm thuốc bên cạnh xử lý vết thương cho mình. Mẫn Lương kéo ghế qua ngồi trước mặt anh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mẫn Lương hỏi.
“Em bị cảnh sát bắt, bọn họ áp em đi tìm a Sinh… A Sinh là thằng em em đưa đến gặp chú Tiền. Đó là cơ hội thoát đi duy nhất của em, nếu không phải vào lại cục cảnh sát nữa chỉ còn một con đường chết. Ban đầu em nghĩ là bắt con tin đe dọa một chút, dọa xong cướp xe chạy trốn. Kết quả cảnh sát nổ súng.” Hàn Châu dán lại bông băng một lần nữa, lại uống thuốc.
“Mấy đồ này lấy ở dâu?” Mẫn Lương chỉ chỉ đống thuốc kia.
Hàn Châu nhếch miệng: “Em cướp của một tiệm thuốc.”
“Gây chuyện lớn như vậy còn dám tới đây, muốn liên lụy chú Tiền sao?”
“Em rất cẩn thận. Nhốt nhân viên bán hàng kia rồi, đợi sáng sớm có người đi làm phát hiện ra nó, em đã biến mất lâu rồi.” Hàn Châu vội nói: “Em đậu xe ở chỗ rất xa, em đi bộ tới. Trên đường không có ai phát hiện ra em.”
Mẫn Lương không nói lời nào.
Hàn Châu nói: “Mẫn ca, chú Tiền nói lúc cần thì có thể tới tìm chú ấy, em chỉ sợ gây phiền phức cho chú ấy nên không tới tiệm. Em rất cần chú ấy giúp em một lần.”
“Giúp mày? Mày bán rẻ chú ấy xong thì không thể nào rồi.” Mẫn Lương lạnh nhạt nói.
Hàn Châu lập tức nói: “Em không có bán rẻ chú Tiền. Em còn báo tin cảnh báo cho chú ấy, lúc chú ấy nói với em, kêu em có việc có thể tìm tới chú ấy. Nếu không sao em dám đến! Em với chú Tiền biết nhau nhiều năm như vậy, chú Tiền từng cứu em, sao em dám bán rẻ chú ấy.”
Mẫn Lương lại hỏi: “Sao mày biết cảnh sát có manh mối bên phía chú Tiền, sao biết cảnh sát sẽ đến tra?”
Hàn Châu ngẩn người: “Vậy là cảnh sát hành động thật rồi à? Chú Tiền có ổn không?”
Nhìn anh giống như không biết gì, Mẫn Lương nhìn chằm chằm quan sát biểu cảm của Hàn Châu.
Hàn Châu nói: “Lúc đó em chỉ suy đoán, em thấy có khả năng, nguy hiểm rất lớn. Nên em nhanh chóng báo với chú Tiền.”
“Sao mày đoán được?”
“Nói ra rất dài dòng, muốn nói rõ cần thời gian.” Hàn Châu nghi ngờ ngược lại Mẫn Lương: “Nếu bị tra rồi, không phải mấy anh bị cảnh sát theo dõi sao? Vậy bốn người rầm rộ tới đây có phải dễ bị thấy rồi không? Hay chúng ta đổi sang chỗ khác an toàn hơn để nói chuyện?”
“Chỉ cần mày không giở trò, chỗ này là chỗ an toàn.” Mẫn Lương nói.
Hàn Châu nhíu mày: “Em không biết, sao mọi người đột nhiên lại nói em bán rẻ chú Tiền? Rõ ràng là em báo tin cho chú Tiền mà.”
Mẫn Lương nói: “Mày còn chưa nói sao mày biết cảnh sát sẽ đến tra.”
Hàn Châu không vui: “Trước đó em bị công ty lừa. Chú Bồi giao cho em nhiệm vụ giết người diệt khẩu, giết một đứa tên Dương Hiểu Phương. Nhưng chuyện này có gì đó quái quái, em không rõ đang xảy ra chuyện gì, em không muốn chết, muốn bỏ trốn, thế là dẫn theo thằng em A Sinh tới tiệm chú Tiền nhờ hỗ trợ. Tụi em giao tiền, chốt hàng, việc này Mẫn ca biết không?”
Mẫn Lương khẽ gật đầu.
Hàn Châu lại tiếp tục nói: “Nhưng mấy giấy tờ kia phải đợi một tuần, mà Dương Hiểu Phương có khả năng được cảnh sát thả ra sớm, vậy tụi em không thể không ra tay. Lúc đó em với thằng Sinh nghi ngờ lúc ra tay có khi nào có sẵn cảnh sát chờ bắt tại chỗ hay không, tụi em cũng lo nhiệm vụ này có phải chú Bồi gài tụi em hay không, không thể hoàn thành, sau đó công ty lấy cớ xử lý tụi em. Tóm lại cả tuần đó nguy hiểm của tụi em rất lớn, trước khi lấy được giấy, em không muốn xảy ra chuyện gì bất ngờ. Thế là em tìm cách cùng với thằng Sinh, lợi dụng quan hệ của ả minh tinh Nghê Lam với cảnh sát, uy hiếp không thả Dương Hiểu Phương ra. Như vậy, tụi em không cần hành động, cũng tránh bị gài bẫy.”
Hàn Châu dừng dừng, không đợi Mẫn Lương hỏi tiếp tục nói: “Tụi em chụp hình thật của Lam Diệu Dương, thừa lúc Nghê Lam tham gia hoạt động gửi cho cô ta, đề nghị yêu cầu với cô ta. Cô ta phải tham gia hoạt động liền không có cách nào bức ra truy tụi em. Kế hoạch này của tụi em thành công rồi. Quả nhiên Nghê Lam báo cho cảnh sát, Dương Hiểu Phương mãi vẫn không bị thả ra.”
“Vậy liên quan gì với điều tra chú Tiền?”
“Em đã nói rồi muốn nói thì dài lắm, anh đừng vội, toàn bộ đều liên quan. Vấn đề là lúc mới đầu em thấy rất thuận lợi, nhưng không ngờ Nghê Lam này rất lợi hại, tính cách lại gớm. Tụi em lấy Lam Diệu Dương uy hiếp cô ta, cô ta nổi điên, nghĩ là tụi em muốn làm gì Lam Diệu Dương, thế là bắt đầu điều tra tụi em. Cô ta tìm ra số của A Sinh, rồi gửi virus qua điện thoại, còn truy tới chỗ tòa nhà bên đường Vì Dân.
Hôm đó vừa đúng lúc tòa nhà cũ bị nội ứng gài bom nổ, trước khi nổ còn làm chú Bồi bị thương. Em liều mạng cứu chú Bồi với A Sinh ra, nhưng chú Bồi vẫn tắt thở. Hôm đó em bị kích động, khó chịu trong người lại sợ hãi. Có thể là công ty muốn diệt trừ tụi em, cũng có thể là bang Hắc Hổ. Em cảm thấy nếu không trừ hậu hoạn này, em với A Sinh có trốn cũng không an toàn. Thế là em với A Sinh chôn chú Bồi, sau đó muốn điều tra thêm việc này.”
Hàn Châu nói đến đây thì nhìn Mẫn Lương một chút, lúc này Mẫn Lương không có hối anh.
Hàn Châu uống một hớp nước, tiếp tục nói: “Nhưng sau khi tụi em trở về, em nghỉ ngơi một đêm, đầu óc tỉnh táo thì hối hận rồi. Em căn bản không biết nội ứng là ai, A Sinh có rõ tình hình hay không, hay cũng tham gia vào việc này. Em không dám hỏi nó, sợ là nếu có phần của nó thật, em sẽ rước phiền phức. Không phải nó thì em nghi ngờ cũng ảnh hưởng tới đoàn kết. Dù sao, qua ba ngày nữa cũng lấy được giấy tờ rồi, đến lúc đó mạnh ai nấy trốn, cũng phải tách ra. Em suy nghĩ một chút thấy cũng ổn, mạo hiểm một chút, em với A Sinh cứ không đi cùng, ai làm việc nấy là được. Thế là em để giấy lại cho A Sinh, lặng lẽ bỏ đi. Nhưng hôm đó em bị Nghê Lam tóm lại.”
Mẫn Lương cười lạnh lùng: “Trùng hợp như vậy?”
“Đúng, đây là sự thật. Ngày 23 tháng 4, cũng chỉ mới qua có mấy ngày, em nhớ rất rõ.” Hàn Châu nghiêm mặt nói: “Hôm đó Nghê Lam với cảnh sát đều muốn bắt em, nhưng Nghê Lam đã vượt trước một bước. Em tỏ rõ là em không phối hợp với cảnh sát, bị bắt em cũng không nói gì, dù sao nói ra cũng chết. Nghê Lam liền thương lượng với cảnh sát, để cô ta quản lý em, để em giải thích.”
“Sao Nghê Lam phải làm như vậy?”
“Chắc là ham hư vinh.” Hàn Châu nói: “Anh lên mạng tra cô ta thử. Một con nhỏ rất ngông cuồng. Thích làm người khác chú ý, thích tạo chuyện. Có lẽ cô ta muốn chứng minh chuyện này không có cô ta là không được. Bất kể nguyên nhân là gì, với em đều là cơ hội, chỉ cần em không bị bắt vào cục cảnh sát là còn cơ hội. Ngay từ đầu bọn họ đã muốn điện thoại của chú Bồi, muốn tìm ra sếp lớn thông qua tin tức phía trên. Em liền lấy cái này ra trì hoãn, em nói em phải suy nghĩ một chút, hai ngày sau đó mới trả lời cho Nghê Lam. Dù sao em cũng bị bọn họ giám sát, cô ta cảm thấy em chạy không thoát, muốn em tâm phục khẩu phục phối hợp, nên cô ta đồng ý.”
Hàn Châu thay đổi tư thế ngồi, khẽ động vết thương, anh hít hà kêu đau một tiếng, ôm ôm vết thương, lúc này mới nói tiếp: “Em nghĩ kéo dài thêm hai ngày nữa thì A Sinh có thể lấy được giấy tờ rồi. Nếu như nó thật sự không liên quan gì với nội gián, vậy nó có thể cao chạy xa bay, em làm anh em cũng coi như đã tận lực. Sau khi nó đi em cũng tìm cơ hội chạy trốn. Lúc đó cảnh sát và Nghê Lam không biết vụ giấy tờ giả này, em không hề nói chút nào. Không ngờ tới, A Sinh lại làm náo loạn ở chỗ Kim Khổng Tước, theo như nó nói là muốn tìm em thông qua một con bé em biết, nó nghĩ em với nhỏ đó yêu đương. Em ở đây nghĩ hết cách để kéo dài thời gian, bảo vệ đường lui của nó, kết quả nó ầm ĩ, bị cảnh sát để mắt tới.”
Hàn Châu dừng một chút, nhìn ánh mắt Mẫn Lương nói: “Là A Sinh tiết lộ chuyện chú Tiền, không phải em.”
Mẫn Lương hơi cau mày không nói lời nào.
Hàn Châu nói: “Sau khi em nghe tin A Sinh gặp nguy hiểm liền cùng Nghê Lam tới đó cứu nó. Lúc đó tình huống nguy cấp, một bên là cảnh sát, một bên là Kim Khổng Tước. Kim Khổng Tước cũng là một công ty thế lực, em lo mục đích của Kim Khổng Tước là giết hai con cá lọt lưới là em và thằng Sinh. Sau khi đưa A Sinh ra, A Sinh nói ra một đống lý do, nó nói lúc đó đến chỗ lấy giấy tờ giả thì bị người của Kim Khổng Tước bắt, bên chú Tiền có nội ứng, lúc đó Nghê Lam nghe thấy. Sau khi Nghê Lam rời đi, em lấy tài khoản Taobao nhắn tin cho chú Tiền, lúc đó em không nghĩ nhiều, chỉ để ý chuyện nội ứng bên chú Tiền. Mấy cái này anh có thể hỏi chú Tiền em nói chuyện gì với chú ấy, nếu như em muốn bán rẻ chú ấy, cần gì nói những thứ đó.”
“Vậy ngày hôm sau sao mày biết cảnh sát muốn kiểm tra.”
“Vì hôm sau Nghê Lam lại tới. Cô ta tóm em vào phòng thẩm tra một trận, cô ta nói thằng Sinh bỏ máy nghe lén vào người cô ta, cô ta hỏi thằng Sinh là người thế nào, đóng vai trò gì trong những chuyện này, rồi hỏi chuyện giấy tờ giả. Bọn họ dường như bắt được rất nhiều điểm yếu của thằng Sinh. Em với cô ta lần quần một hồi. Sau đó cô ta cho em ra ngoài, rồi kêu thằng Sinh vào. Em thấy tình huống có gì không ổn lắm, cho nên nhân lúc đó nhanh chóng báo tin cho chú Tiền, cảnh báo cho chú ấy. Đó là lần cuối em liên lạc với chú Tiền.”
“Ý mày là thằng Sinh mật báo cho Nghê Lam với cảnh sát.”
“Nó tên thật là Khưu Tự. Em không chính tai nghe nó mật báo. Nhưng nếu không phải em bán rẻ chú Tiền thì chỉ có nó thôi. Nó còn nói dối em suốt. Hơn nữa mọi rắc rối đều từ nó mà ra. Đang êm đẹp, sao nó lại đến chỗ lấy giấy tờ sớm? Nó nói bị Kim Khổng Tước khống chế, buộc nó phải đi tìm hiểu tin tức, vậy sao Kim Khổng Tước không hạn chế tự do của nó, trái lại lúc cảnh sát để mắt tới thì mới có hành động?
Sao nó lại bỏ máy nghe lén vào người Nghê Lam, là ai sai khiến nó? Nghê Lam này không chịu nổi chút uy hiếp, nó dùng chiêu này, chắc chắn là chọc cô ta điên lên. Nghê Lam sẽ ép hỏi nó, sẽ lấy cảnh sát ra uy hiếp. A Sinh muốn dây dưa cho qua thì phải khai ra vài chuyện quan trọng. Cũng giống như em, vì bị cảnh sát bắt đi nên phải nộp điện thoại của chú Bồi. Còn A Sinh thì sao? Nó lấy lá bài nào ra chơi?”
Mẫn Lương nhìn Hàn Châu, một hồi lâu không nói chuyện, sau đó hắn nói: “A Sinh nói là mày bán rẻ chú Tiền, nói mày vẫn lừa nó suốt. Mày vốn dĩ là nội ứng của cảnh sát. Đại ca của mày A Quang bị chú Bồi phát hiện, một loạt chuyện sau đó đều là mày phối hợp với cảnh sát mới điều tra ra. Mày bán rẻ chú Tiền cũng nằm trong kế hoạch.”
Hàn Châu nghe xong sững sờ một hồi lâu, tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên. Sau đó cơn giận dữ mới từ từ hiện lên trên mặt anh, anh đột ngột nhảy lên: “Mẹ nó! Đ* mẹ! Nó dám đối chất với em không! Ông đây đã từng nói trước mặt nó, ông đây không làm nội gián. Lúc chú Bồi bắt được A Mãnh, em với nó còn ở cạnh nhìn đây.
Em phục A Quang, hồi đầu em đi theo anh ta làm rất thoải mái, nhưng em không biết anh ta là cảnh sát! Thằng Sinh mới là phản đồ! Nếu em là nội ứng của cảnh sát, sao em còn báo tin cho chú Tiền, em bị điên à? Nếu không phải em gây phiền phức cho chú Tiền, em cũng không cần lấy giấy tờ rồi.
Trước đó còn muốn lấy để có đường lui, nói chú Tiền đổi địa chỉ giao hàng giúp em, nhưng em không biết lúc nào an toàn nên không xác định thời gian nữa, anh có thể đi hỏi chú Tiền! Hôm sau em phát hiện tình hình không ổn, em sợ chú Tiền bị bại lộ nên không lấy giấy tờ nữa. Nếu em thật sự là nội ứng, em không chỉ không báo tin cho chú Tiền mà còn sắp xếp để chú Tiền giao hàng, như thế bị bắt tại chỗ, không phải càng tốt sao!”
Hàn Châu càng nói càng tức, thở không được. Anh che lấy vết thương, giống như chịu đau không được lại ngồi xuống.
Trong phòng không một ai nói chuyện, đều nhìn anh.
Hàn Châu hòa hoãn lại một hồi, hỏi Mẫn Lương: “Bây giờ chú Tiền sao rồi?”
Mẫn Lương không trả lời anh, lại hỏi: “Mày đã không tin thằng Sinh như vậy sao còn muốn diễn kịch với nó, mày làm bộ rất quan tâm đến nó, làm bộ nói mình đi gặp Tiểu Hồng để lôi kéo chú ý của cảnh sát, kêu nó đi đường Bình An Nam lấy giấy giờ. Căn bản không có giấy tờ, mày lừa nó.”
Hàn Châu nhìn chằm chằm Mẫn Lương: “Xem ra thằng Sinh nói không ít với các anh. Các anh tin rồi? Chú Tiền tin rồi? Haha.” Hàn Châu cười lạnh một tiếng: “Con mẹ nó em ngu thật! Em vừa nói rồi, em không thấy tận mắt thằng Sinh mật báo, em chỉ hoài nghi, cảm thấy nguy hiểm rất lớn. Em báo cho chú Tiền là vì nghĩa khí, em bảo vệ thằng Sinh rời đi cũng vì nghĩa khí. Con mẹ nó chứ, em nói nó đi đường Bình An Nam không phải lấy giấy tờ, là lấy tiền.
Em có giấu ở đó một khoản tiền mặt, có thể dùng chạy trốn, em cũng nói với nó lúc đi gặp Tiểu Hồng cũng sẽ tìm cơ hội chạy trốn, tụ hợp với nó. Các anh có thể đi kiểm tra xem, địa chỉ em cho thằng Sinh có phải có tiền hay không! Cuối cùng em vẫn cho nó một cơ hội. Nếu như nó cầm tiền chờ em, thì chứng minh chuyện trước đây em nghi ngờ nó tham gia là em sai, nhưng nếu nó không cầm, vẫn còn tiếp tục giở trò, thì về sau em không quan tâm nó nữa.”
Mẫn Lương lại không nói lời nào.
Hàn Châu nói: “Kết quả nó không đi lấy tiền, nó bỏ chạy. Nó đi bắt con tin. Mà bên chỗ Tiểu Hồng chờ em là một tay bắn tỉa, chuẩn bị cạo đầu em đây! Chuyện này thằng Sinh có nói với các anh không? Con mẹ nó chứ, lại còn nội ứng! Em còn chưa bị tay bắn tỉa giết chết thì quay qua đã bị cảnh sát hoài nghi em với thằng Sinh đồng mưu bắt cóc con tin, sau đó có âm mưu, còn áp tải em đi theo lần dấu. Truy dấu cái rắm, con mẹ nó, có biết cái gì đâu!”
Hàn Châu kéo quần áo, chỉ vết thương của mình: “Bắn trật một cái là mất mạng rồi! Chú Tiền là hi vọng cuối cùng của em, em chống chọi tới lúc này, là muốn tìm chú ấy cứu mạng. Kết quả các anh nói em bán rẻ chú ấy! Mẹ nó! Đ* mẹ, thằng Sinh úp sọt cho ông một cái, sau đó còn đâm dao. Ông đây không bỏ qua cho nó!”
Trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của Hàn Châu, chiếc điện thoại Mẫn Lương để trên bàn bỗng phát ra âm thanh: “Hàn Châu.”
Hàn Châu giật nảy mình: “Chú Tiền?”
Thì ra điện thoại úp ngược lại là trạng thái trò chuyện nãy giờ, lại còn là loa ngoài.
Mẫn Lương lấy điện thoại, gọi một tiếng: “Chú Tiền.”
Chú Tiền ừ một tiếng, nói: “Tôi cũng đã nghe rồi. Cậu với thằng Sinh nhất định có một đứa đang nói láo, cậu muốn đối chất với nó sao?”
“Tôi có thể! Nó dám sao!” Hàn Châu quả quyết.
“Tôi sắp xếp cho cậu.” Chú Tiền nói xong, cúp máy.