Trong phòng thẩm vấn, Quý Dũng Quân vội vàng chạy đến quan sát tình huống trong phòng qua lớp kính một chiều. Ông vừa nghe nữ cảnh sát ông đưa tới thẩm vấn Dương Hiểu Phương, vừa đọc lại ghi chép thẩm vấn cục cảnh sát thành phố vừa làm trước đó.
Vừa rồi ông đã cùng đội trưởng phụ trách của cục thành phố Âu Dương Duệ nói về tình tiết vụ án. Nói rõ vụ án này liên quan đến một vụ án cơ mật, nhân chứng, vật chứng liên quan đều phải chuyển sang cho phía ông xử lý. Âu Dương Duệ rất phối hợp, đã sắp xếp nhân viên thực hiện thủ tục bàn giao liên quan.
Điều khiến Quý Dũng Quân nhanh chóng tham gia vào vụ này là một chuỗi dấu vân tay.
Vân tay của Bồ câu.
Trên bản báo cáo thu thập dấu vết, vật chứng ở hiện trường gian phòng giam giữ cô gái kia mà cục thành phố gửi qua, việc kiểm tra vân tay của Bồ câu trong kho dữ liệu liền kích hoạt cảnh báo vào điện thoại Quý Dũng Quân. Trước đó ông không có khẩn trương như vậy, nhưng từ khi Quý Dũng Quân lo lắng về an nguy của Bồ câu, ông liền bảo bên kỹ thuật tạo chương trình an toàn. Bất kỳ dữ liệu tra soát nào về vân tay, DNA và hình ảnh tướng mạo của Bồ câu, đều phải gửi tư liệu tương ứng đến điện thoại của ông trước.
Quý Dũng Quân lập tức liên hệ cục thành phố tìm hiểu tình hình, sau đó hỏa tốc chạy đến tiếp nhận.
Cây súng tự lắp kia quả nhiên tương tự như cái bọn họ thu được, thẻ căn cước của người thuê phòng cũng là một nhân viên trong thương mại Kim Dương mà bọn họ bắt được, buôn bán người cũng là chuyện ‘Tổ ưng’ sẽ làm.
Quý Dũng Quân đọc ghi chép, nghe thẩm vấn trong phòng, tim muốn thắt lại.
Theo khẩu cung của Dương Hiểu Phương, vì không có tiền vốn nên cô lấy chút mỹ phẩm giá rẻ buôn bán, miễn cưỡng cũng sống tạm qua ngày. Cô cũng muốn tìm một công việc tốt chút hoặc tìm một số sản phẩm buôn bán mà không cần vốn đầu vào, thế là có để lại phương thức liên lạc của bản thân trong một nhóm buôn bán nhỏ trên diễn đàn. Hai tháng trước có người kết bạn với cô, nói họ có sản phẩm muốn tìm đại lý, cô liền chấp nhận.
Đối phương là một chàng trai trẻ tuổi, tự xưng là A Quang, nickname của anh ta là ‘Ánh sáng trong sương mù’, nói chuyện rất hài hước, cũng là người cố gắng phấn đấu ở thành phố. Cô với đối phương rất hợp ý, trò chuyện rất cởi mở, còn xem hình của đối phương, dáng dấp rất đẹp trai.
Quý Dũng Quân nhận ra nickname WeChat mà Dương Hiểu Phương khai chính là nickname Bồ câu từng dùng qua.
Dương Hiểu Phương nói, gần nửa tháng trước A Quang hẹn cô gặp mặt, kêu cô xem thử sản phẩm, hợp đồng đại lý, thật ra cũng coi như coi mặt. Dương Hiểu Phương không có tâm phòng bị liền đi. Sau đó A Quang rót nước cho cô, cô uống xong thì ngất đi. Lúc tỉnh lại mới phát hiện thân thể mình trần truồng, bị dính thuốc mê rồi. Lúc đó A Quang cũng không mặc quần áo, nói đã chụp hình khỏa thân của cô, gửi lại cho cô xem, bắt cô phải ngoan ngoãn nghe lời. Cô lập tức bị dọa sợ rồi. Cô tính liều mạng với A Quang nhưng trong tay anh ta có súng, anh ta đánh cô, cô liền khuất phục.
Về sau cô cứ mơ hồ bị nhốt trong phòng đó mấy ngày, A Quang nhiều lần cưỡng hiếp cô.
Quý Dũng Quân gần như nghe không lọt tai, ông không thể tin được. Là Bồ câu sao? Bồ câu lại làm như vậy? Là có người ép, vì lấy tín nhiệm của ‘Tổ ưng’? Quý Dũng Quân biết nhiệm vụ của nội gián cực kỳ gian nan, có lúc nhất định phải bước qua một vài ranh giới, nhưng chính tai nghe người bị hại nói lại những chuyện này, Quý Dũng Quân cảm thấy không thể nào chấp nhận được.
Có một số giới hạn là không thể phạm được.
Dương Hiểu Phương nói tiếp, trước đó đã nói qua một lần, bây giờ phải lặp lại lần nữa khiến cô cảm thấy cực kỳ đau đớn. Cô vừa khóc vừa nói mình bị giam ở đó suốt, thỉnh thoảng có đàn ông khác tới, bọn họ cho cô uống thuốc, đánh đập cô. Khoảng thời gian đó thần trí cô không được tỉnh táo, không nhớ rõ tướng mạo của bọn họ. Về sau A Quang cùng một người đàn ông khác đi rồi, còn lại hai người đàn ông bị bắt hôm nay. Hai người kia còn lừa một cô gái khác. Theo bọn họ nói, muốn bán hai cô tới khách sạn tiếp khách.
Dương Hiểu Phương không muốn tiếp khách, cũng không muốn chết, cô liền trốn.
Dương Hiểu Phương nói đến đây dường như nhớ tới tình cảnh lúc ấy, ôm mặt gào khóc.
Có nhân viên đi tới ra hiệu cho Quý Dũng Quân là thủ tục bàn giao đã gần xong. Quý Dũng Quân ra hiệu có thể tạm dừng việc thẩm vấn trong phòng, để Dương Hiểu Phương nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị đưa người sang bên cục cảnh sát tỉnh.
Quý Dũng Quân đi tìm Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ vừa mới ký xong tất cả văn bản, Quý Dũng Quân hỏi anh: “Các nhân chứng khác đều dặn dò xong rồi phải không?”
“Đã giải thích rõ ràng, không có vấn đề gì. Quý đội cứ yên tâm.”
Quý Dũng Quân nắm chặt tay Âu Dương Duệ: “Cảm ơn nhé, sau này nếu phát hiện ra bất kỳ manh mối mới nào, hãy liên lạc với tôi ngay.”
Lúc Lam Diệu Dương và Nghê Lam đi ra thì thấy người của Quý Dũng Quân đang áp tải hai phần tử có súng lên xe, sau đó có một nữ cảnh sát cùng một cô gái khác lên xe, rồi sau đó lại một nữ cảnh sát đưa Dương Hiểu Phương ra tới.
Liễu Vân nghênh đón nói vài lời với Dương Hiểu Phương, còn đưa cả số điện thoại của mình cho cô, nói sau này có khó khăn gì thì kiếm bà, bà có thể giúp được nhất định sẽ giúp. Bà còn ôm lấy cô gái cực giống con gái mình. Dương Hiểu Phương có chút kích động, lau nước mắt nói: “Dì, con cảm ơn dì.”
Lam Diệu Dương nhìn tình cảnh này, dặn dò Giang Húc Hồng lát nữa đưa Liễu Vân về nhà nhớ lưu ý tinh thần của bà, an ủi bà một chút. Giang Húc Hồng đồng ý.
Dương Hiểu Phương nhìn thấy Lam Diệu Dương và Nghê Lam bên cạnh, rõ ràng hơi sững sờ. Xem ra cô nhận ra hai người nổi tiếng này.
Liễu Vân liền nói với cô: “Hôm nay là bọn họ hỗ trợ mới bắt được hai tên khốn kiếp kia.”
Dương Hiểu Phương bình tĩnh, lau nước mắt, nói với Lam Diệu Dương và Nghê Lam: “Cảm ơn hai người.”
Lam Diệu Dương vội khoát tay: “Đừng khách sáo.”
Nghê Lam nắm tay Dương Hiểu Phương: “Đừng sợ, cố lên nha. Cô có thể đem mấy tên tội phạm kia ra công lý.”
Dương Hiểu Phương mím chặt môi, dùng sức nhẹ gật đầu, đi theo cảnh sát.
Âu Dương Duệ cũng tiễn Quý Dũng Quân ra cửa, một lần nữa Quý Dũng Quân bắt tay tạm biệt anh. Lúc đi ngang qua Nghê Lam, ông nhìn cô một chút, khách sáo khẽ gật đầu với cô, nói: “Cảm ơn.”
Nghê Lam nhìn Quý Dũng Quân lên xe, hỏi Âu Dương Duệ: “Vị cảnh sát này còn to hơn anh hả?”
“Ừm.”
Nghê Lam chậc chậc hai tiếng: “Cho nên cảnh giới của người ta khác thật, thái độ với quần chúng nhân dân cũng tốt hơn nhiều.”
Âu Dương Duệ không thèm nói lại với cô.
Lam Diệu Dương cũng đang nhìn bóng đoàn xe rời đi, hỏi: “Có Dương Hiểu Phương với hai tên tội phạm này làm chứng, vậy có thể tiêu diệt băng đảng tội phạm kia rồi đúng không?”
“Có thể.” Âu Dương Duệ cũng không nắm rõ chi tiết vụ án, nhưng đáp lại đầy tự tin: “Lưới pháp luật tuy thưa mà khó thoát.”
Lam Diệu Dương lại hỏi: “Hai cô gái kia có thể bán được bao nhiêu? 50 vạn không?”
Âu Dương Duệ: “…”
Nghê Lam đáp: “Chắc chắn không nhiều như vậy.”
Âu Dương Duệ lại nhìn chằm chằm cả hai.
Lam Diệu Dương nói với Nghê Lam: “Anh lại rất chú ý đến chuyện chỉ vì một số tiền nhỏ như vậy mà lại mạo hiểm để bị bắt thóp ảnh hưởng tới lợi ích của toàn bộ tập đoàn.”
Âu Dương Duệ phẫy tay với hai người: “Hai người mau về đi.”
Nghê Lam bất mãn liếc xéo anh, không thấy Lam đáng yêu của cô đang phát biểu suy nghĩ sao, ít nhất cũng phải để anh phân tích thử xem sao chứ.
Âu Dương Duệ tiếp tục nói: “Ráng tập nhảy cho tốt, chú ý an toàn, đừng để bị quay lén nữa, bản lĩnh lắm mà, giống bộ dạng gì chứ.”
Nghê Lam bắt đầu xắn tay áo, Lam Diệu Dương ấn đầu cô vào ngực: “Đi thôi đi thôi, em đánh Âu Dương bị thương Quan Phàn sẽ đau lòng đấy.”
Âu Dương Duệ không vui, đang xem thường ai đấy. Anh nói sau lưng Lam Diệu Dương và Nghê Lam: “Đánh cảnh sát ở đồn là tội phương hại công vụ đó có biết không?”
Lam Diệu Dương giơ tay với anh: “Anh cũng chú ý an toàn nhé.”
Âu Dương Duệ nhìn bọn họ rời đi, trở lại phòng làm việc.
Tài liệu vụ án Dương Hiểu Phương vẫn còn để một bản trên bàn của anh, anh lật xem, không tìm ra điểm gì đặc biệt. Tại sao bên cảnh sát tỉnh lại khẩn trương như vậy?
Anh nhớ tới lời Lam Diệu Dương, anh nói rất có lý. Âu Dương Duệ cũng cảm thấy không hợp lý, nếu như không phải băng đảng này quá lỏng lẻo thì lá gan bọn họ quá lớn rồi.
Quý Dũng Quân quay trở lại cục cảnh sát tỉnh, xử lý một số vấn đề thủ tục, tiến hành thẩm vấn hai tên có súng kia trước. Khẩu cung của bọn họ đều khớp với lời khai của Dương Hiểu Phương. Hai người bọn họ đến cách đây ba ngày. Một đại ca đường phố gọi là ‘Băng ca’ nói bọn họ qua đón gái, kêu bọn họ tối nay đưa hai cô gái tới tới khách sạn nào đó. Nói hàng đã có một người, còn một người bọn họ phải tự xử lý. Thế là bọn họ đi tìm cô gái bọn họ từng gọi. Cô gái kia là người mới, không có người bảo kê, không có phiền toái gì.
Người mua hàng do Băng ca tìm được, giá cả cũng do anh ta đàm phán. Bọn họ lấy tiền của Băng ca này, phụ trách đưa người qua đó.
Bọn họ chưa từng gặp người nào tên A Quang, nhưng có nghe Băng ca nhắc tới mấy ngày trước có chơi với một lão đại siêu giỏi ở phòng này. Băng ca còn nói trước đây căn phòng đó được dùng để chứa hàng, làm xong chuyện này rồi anh ta sẽ tìm cơ hội đưa bọn họ đi gặp đại ca.
Quý Dũng Quân không lấy được thêm thông tin gì từ hai người này, ông giao bọn họ cho đồng nghiệp khác. Ông đi gặp Dương Hiểu Phương.
Lúc này trời đã tối.
Dương Hiểu Phương đã thiếp đi một hồi, ăn cơm no, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Cô nhìn thấy Quý Dũng Quân, cảm thấy ông là lãnh đạo có chức to, liền có chút khẩn trương hỏi ông: “Ông là ai?”
Quý Dũng Quân tự giới thiệu một chút, Dương Hiểu Phương biết ông là người phụ trách vụ án liền ngồi lại rất nghiêm chỉnh, như học sinh chăm chú ngồi chờ câu hỏi.
Quý Dũng Quân nói: “A Quang kia đã nói gì với cô?”
“Phương diện nào?”
“Anh ta có nhắc đến tên thật của mình không?”
Dương Hiểu Phương lắc đầu: “Tôi không biết tên đầy đủ của anh ta, anh ta chỉ nói mình là A Quang.”
“Cụ thể bọn họ có bao nhiêu người?”
“Có khi hai, có khi ba người.” Dương Hiểu Phương nói, “Lúc mới đầu chỉ có một mình A Quang.”
“Những người khác tới lúc nào?”
“Đại khái bốn năm ngày, hay sáu bảy ngày gì đó. Tôi cũng không nhớ rõ. Lúc đó tôi bị hạ thuốc, thời gian trôi qua rất mơ hồ. Điện thoại, túi xách của tôi đều bị lấy đi. Trong phòng cũng không có đồng hồ, tôi không biết thời gian.”
“A Quang kia là người cầm đầu bọn họ sao?”
Dương Hiểu Phương nghiêm túc suy nghĩ: “Không biết.” Cô bỗng nhiên nói: “Tôi đợt nhiên nhớ tới một chuyện, lúc bọn họ tưởng tôi hôn mê, tôi tỉnh nhưng không hề động đậy. Tôi nghe bọn họ nói chuyện trong phòng khách. Một người có vẻ hơi lớn tuổi một chút, người còn lại là A Quang.”
“Nói cái gì?”
“Người lớn tuổi nói Kim Dương cái gì đó…”
Quý Dũng Quân thầm giật mình, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
“Ông ta nói cái gì mà Kim Dương gì đó, không vấn đề gì. Cớm ngầm nói rồi, không tra ra được đầu não của bọn họ. Nhưng bây giờ bên kia điều tra rất gấp, cớm ngầm không dễ báo tin cho bọn họ. Gốc rễ bên Kim Dương nhổ tận gốc đi. Khi đó tôi rất hồi hợp, tôi sợ bọn họ phát hiện tôi tỉnh cho là tôi cố ý nghe lén. Tôi nhớ là người lớn tuổi kia nói với A Quang mấy lời không được khách khí, còn nói cậu giải quyết cho tốt, đừng để tôi thất vọng gì gì đó.”
“Người kia dáng dấp ra sao?”
“Tôi không biết. Tôi cứ giả vờ ngủ, người kia đi rồi, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa. Tôi lại nằm một hồi lâu mới giả vờ tỉnh dậy, nói khát nước, trong phòng chỉ còn một mình A Quang.”
“Giọng nói kia cô đã nghe mấy lần?”
“Chỉ một lần.”
“A Quang gọi ông ta là gì?”
“Không có xưng hô.”
“Ông ta gọi A Quang là gì?”
“Không có gọi.” Dương Hiểu Phương nghiêm túc nghĩ ngợi: “Không có gọi. Trong ấn tượng của tôi, bọn họ nói chuyện xưng là tôi, cậu. A Quang không nói lời nào, đa số toàn là người đàn ông kia nói.”
“Còn chuyện gì đặc biệt nữa không? Chuyện khiến cô có ấn tượng sâu hoặc là cô cảm thấy rất quan trọng.”
Dương Hiểu Phương cúi đầu, cắn cắn môi, nói: “Tôi, tôi rất hận A Quang. Nhưng cũng vì anh ta, tôi mới biết cái lưới bảo vệ kia bị hư. Bọn họ muốn giám sát tôi nên không cho đóng cửa phòng. Màn cửa cũng không cho kéo ra. Một ngày trước khi A Quang rời đi, anh ta kéo màn cửa ra, đứng trước cửa sổ nhìn một hồi lâu, còn đưa tay ra không biết vịn vào cái gì. Về sau có ngày tôi lén vén màn cửa lên, chỗ đó có hai góc cột bị lệch ra, tôi cảm thấy tôi có thể leo ra.”
Quý Dũng Quân hỏi: “Đêm qua, rạng sáng hôm nay, trong phòng kia có những ai?”
“Chỉ hai người kia, còn có một cô gái bị bắt tới, với tôi. Hai người kia chơi game suốt đêm, không có ai khác.”
“A Quang không xuất hiện sao?”
“Không có. Sau khi anh ta đi rồi thì không thấy quay lại nữa.”
“Cô biết tối hôm nay bọn họ tính đưa các cô đi sao?”
“Tối nay sao? Tôi biết cũng sắp rồi nhưng không biết là tối nay. Hôm nay tôi thấy vừa khéo có cơ hội nên nhanh chóng bỏ chạy.”
“Cô nhớ được dáng vẻ của A Quang không?”
“Nhớ, tóc húi cua, ngũ quan cân đối, mắt hai mí.”
Quý Dũng Quân lấy mấy bức chân dung vẽ tay ra, đặt từng tấm một trước mặt cô: “Cô có thể chọn hình A Quang trong số những bức hình này không?”
Tất cả mấy tấm hình chân dung kia đều là tóc húi cua, ngũ quan cân đối, nhìn thoáng qua rất giống nhau.
Nhưng rất nhanh, Dương Hiểu Phương đã chỉ ngón tay vào một tấm trong đó: “Đây là A Quang.”
Bồ câu.
Tâm tình Quý Dũng Quân cực kỳ phức tạp.
Bồ câu vẫn còn bay.
Trong địa ngục.