“Cảnh sát đây!”
Trâu Úy và Ngô Thuần cùng hét lớn.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh sáng lờ mờ chiếu vào.
Súng và đèn pin của Trâu Úy quét bốn phía trong phòng, la lớn: “Phòng khách không có người.”
Ngô Thuần chắn phía sau cô, tìm tới công tắc đèn: “Mở đèn rồi.”
Cô ấn công tắc, trong phòng lập tức sáng trưng.
Đây là căn hộ dạng hai phòng ngủ, hai cửa phòng đều mở ra. Ngô Thuần đứng bất động canh chừng giữa cửa chính và phòng khách, Trâu Úy nhanh chóng xem một lượt phòng bếp và phòng vệ sinh.
Không có người.
Cô ra hiệu tay cho Ngô Thuần.
Ngô Thuần tiến về phía trước, theo sát Trâu Úy. Cửa hai căn phòng gần như đối diện nhau, Ngô Thuần và Trâu Úy đứng thẳng, lưng đối lưng rồi đi thẳng về hướng cửa phòng.
Ngô Thuần chăm chú nhìn một phòng trong đó, chặn vững vị trí ra vào. Trâu Úy tiến vào phòng còn lại tra xét, tủ quần áo, gầm giường, sau màn cửa đều không có người. Mắt Trâu Úy liếc thấy tấm hình chụp cô gái trẻ trên bàn trong phòng, giường hay màn cửa trang trí đều rất trẻ trung, nhìn qua giống như phòng của cô gái trẻ. Trâu Úy nhanh chóng lùi ra.
Còn một căn phòng khác.
Trâu Úy canh cửa ra vào, Ngô Thuần cầm súng tiến vào căn phòng cuối cùng điều tra.
“Không có người.” Ngô Thuần lớn tiếng gọi, mở đèn phòng kia lên.
Trâu Úy tiến vào phòng quan sát, ga giường của căn phòng này bị che lại, đồ sắp xếp trên bàn các loại có thể nhìn ra chủ nhân khá lớn tuổi.
Ngô Thuần ra ngoài kiểm tra chi tiết phòng khách. Trâu Úy tiếp tục tra xét tình huống trong phòng.
Trâu Úy chú ý tới nóc tủ quần áo có một valy du lịch nhỏ bị lệch ra, lộ ra một góc ngoài tủ. Cái túi nhỏ này nằm sát góc của nóc tủ, bên cạnh còn một khoảng trống lớn, trước đó hẳn là có đặt gì đó, Trâu Úy đoán có thể là valy hành lý lớn.
Trâu Úy mở tủ quần áo ra, bên trong đầy quần áo, không có vẻ là bị thu dọn.
“Trâu Úy.” Lúc này Ngô Thuần ở bên ngoài gọi một tiếng.
Trâu Úy đi ra ngoài, thấy Ngô Thuần đang ngồi xổm dưới đất. Cô thuận theo hướng tay chỉ, hình như trên sàn nhà có vết tích. Trâu Úy cũng ngồi xuống, lấy đèn pin soi kỹ, dường như có màu đỏ nhàn nhạt.
“Là máu sao?” Ngô Thuần cẩn thận bước qua khu vực đó, đi xem chỗ khác. “Vừa rồi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô có thấy điện thoại không?”
Trâu Úy đảo mắt một vòng: “Không thấy.”
Trâu Úy lại gọi số của Liễu Vân, lần này vẫn nghe thấy tiếng chuông. Lần theo tiếng đi tìm thì phát hiện di động nằm phía dưới ghế salon trong phòng khách.
Cái này chỉ có thể bị người ném vào.
Trâu Úy nhìn Ngô Thuần đeo găng tay vào nằm xuống móc chiếc điện thoại từ sofa ra, Trâu Úy không cúp máy, điện thoại tiếp tục vang. Trâu Úy và Ngô thuần nhìn nhau.
Ngô Thuần nói: “Thông báo cho đội trưởng đi.”
Trên đường đi tới cục cảnh sát, tinh thần Hàn Châu rất nghiêm túc, điện thoại của Lam Diệu Dương và Nghê Lam vang không ngừng, của anh thì khác, hoàn toàn rảnh rỗi, cứ vậy ngồi yên.
Vô tình nghe thấy nội dung điện thoại của Lam Diệu Dương và Nghê Lam, anh cũng không quan tâm xảy ra chuyện gì. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời ngoài cửa sổ đã tối đen, đèn đường, đèn xe, đèn bảng hiệu cửa hàng dệt thành một mảng sáng chói mắt, chiếu sáng con đường phía trước cho người đi đường và xe cộ. Hàn Châu ngồi trong xe, tuy nhìn ngoài cửa sổ nhưng ánh mắt như vô hồn. Anh ngẩn người, giống như có một cái lồng nho nhỏ chụp lấy anh.
Lúc sắp tới cục cảnh sát, Lam Diệu Dương cúp điện thoại, đụng đụng cánh tay Hàn Châu: “Tiểu Hồng đã vào phòng phẫu thuật rồi.”
Hàn Châu lúc này mới lấy lại tinh thần, gật đầu một cái.
Nghê Lam chú ý tới trạng thái không quan tâm này của anh, lúc xuống xe vỗ vỗ vai anh an ủi, lại rước lấy cái liếc của Hàn Châu.
Nghê Lam không vui, thụi thẳng cho anh một đòn, vừa khéo trúng ngay vết thương trên cánh tay. Hàn Châu bị đau nhưng không thèm tính toán với Nghê Lam, tránh ra sau lưng Lam Diệu Dương. Nghê Lam đuổi theo, Hàn Châu lại đổi hướng.
Lúc Âu Dương Duệ đi ra vừa vặn thấy hai người đang xoay vòng vòng quanh Lam Diệu Dương.
Âu Dương Duệ: “…”
“Nghê Lam.” Lam Diệu Dương gọi Nghê Lam trước.
Nghê Lam dừng lại.
Lam Diệu Dương lại gọi: “Hàn Châu.”
Hàn Châu hơi khó chịu đứng lại.
“Vị này là đội trưởng cục công an thành phố, Âu Dương.” Lam Diệu Dương giới thiệu.
Hàn Châu càng khó chịu, một tên tội phạm thấy thủ lĩnh cảnh sát hình sự, câu ‘xin chào’ có vẻ không thích hợp. Cuối cùng Hàn Châu gật đầu một cái.
“Hàn Châu.” Lam Diệu Dương lại trịnh trọng giới thiệu cho Âu Dương Duệ. “A Dũng, hay là Bồ câu thứ hai.”
Âu Dương Duệ cũng khẽ gật đầu với Hàn Châu.
Hàn Châu khó chịu cúi thấp đầu.
Bồ câu thứ hai, anh gánh nổi sao?
Âu Dương Duệ dẫn bọn họ lên lầu, đi vào phòng khách: “Tin xấu, có khả năng Liễu Vân bị bắt cóc rồi.”
Lam Diệu Dương sững sờ: “Chuyện khi nào?”
“Tin tức vừa mới nhận được.” Âu Dương Duệ nói: “Đã phái người đến hiện trường lấy chứng cứ.”
Âu Dương Duệ nói, liếc nhìn Hàn Châu: “Tôi cố tình ở lại chờ anh.”
Hàn Châu không nói gì.
Âu Dương Duệ hỏi thẳng: “Nếu công ty anh tổ chức bắt cóc, sẽ ra tay thế nào? Có chỗ nào giấu người không?”
Hàn Châu nói: “Chúng tôi không bắt cóc, chúng tôi chỉ xử lý thi thể.”
Âu Dương Duệ mím miệng, đây quả thực cũng là một khả năng anh có nghĩ tới.
Âu Dương Duệ lấy ảnh Liễu Vân ra cho Hàn Châu xem: “Biết bà ta không?”
“Không biết. Nhưng trong video Dương Hiểu Phương chạy trốn có thấy bà ta. Bà ta cùng một phụ nữ trung niên khác đứng cạnh bên Dương Hiểu Phương.”
“Trí nhớ của anh rất tốt.” Âu Dương Duệ nói.
Hàn Châu không nói lời nào. Từ nhỏ anh đã luyện ghi nhớ mặt người, người còn không nhớ thì làm sao mà sống.
Lam Diệu Dương xen vào hỏi: “Tình huống hiện trường thế nào? Có xác định được sống chết của Liễu Vân không?”
Âu Dương Duệ đưa hình ảnh nhận được trong di động cho Lam Diệu Dương và Nghê Lam xem.
“Cửa khóa, không có vết tích khống chế xâm nhập, phòng khách không ngổn ngang, hiển nhiên Liễu Vân quen biết người tới thăm.” Âu Dương Duệ nói: “Cho dù có giãy dụa cũng không kịch liệt, bị khống chế rất nhanh. Liễu Vân cố ý ném điện thoại phía dưới sofa. Người đưa bà ta đi có chút vội vàng, không xử lý sạch sẽ vết tích, cũng không kịp mang điện thoại của Liễu Vân đi. Chắc là lấy valy hành lý đưa đi. Nhóm Trâu Úy đi xem hệ thống camera chung cư rồi.”
Âu Dương Duệ nói xong, lại nhìn về phía Hàn Châu.
Hàn Châu liền nói: “Các người có người giám sát bên ngoài? Lúc nào cũng có thể liên lạc bà ta? Chỉ có vậy lúc chúng tôi ra tay mới vội vàng như thế. Kiểu tình huống như vậy sẽ không để người sống, hậu hoạn vô tận.”
Tâm mọi người đều trùng xuống.
Hàn Châu nhìn biểu cảm của mọi người, hỏi: “Người này quan trọng?”
Âu Dương Duệ im lặng một hồi rồi nói: “Quan trọng.”
“Vậy thì lại càng không thể giữ bà ta.” Hàn Châu nói: “Nếu như biết có cảnh sát theo dõi, vậy hẳn là cùng nhóm với người giết Tiểu Hồng. Bọn họ cũng phát hiện chỗ Tiểu Hồng có cảnh sát theo dõi.”
Âu Dương Duệ nói: “Trước khi bọn họ tấn công Tiểu Hồng, bọn họ không biết chúng tôi có người theo dõi cô ta. Nếu không sẽ đối phó giống như đội trưởng Quý.”
Nổ súng thẳng, gọn gàng, không để lại hậu họa.
“Khưu Tự.” Hàn Châu nói, “Nó không biết có cảnh sát theo dõi Tiểu Hồng, nhưng nó biết Tiểu Hồng sẽ đến đó. Nó biết tôi đã xuất phát rồi, chắc chắn Tiểu Hồng đã ở đó. Đối phương lấy điện thoại của Tiểu Hồng chính là đề phòng cô ấy liên lạc với tôi. Bọn họ đang chờ tôi, giết Tiểu Hồng xong, sau đó giết tôi. Bọn họ biết tôi đi với Nghê Lam, biết sau lưng tôi có cảnh sát, nên mới chuẩn bị súng bắn tỉa từ xa trước.”
Âu Dương Duệ thoáng nhìn Lam Diệu Dương và Nghê Lam. Trong lòng ba người đều cùng một suy nghĩ, phỏng đoán của Hàn Châu rất hợp lý, không đến mức phải chuẩn bị súng trước chỉ để đối phó với Tiểu Hồng.
Âu Dương Duệ nói: “Chúng tôi vẫn chưa tìm được Khưu Tự.”
“Tôi cũng không biết nó sẽ đi đâu.” Hàn Châu nói, “Coi như nó muốn lấy giấy tờ, bên phía Tiểu Hồng thất thủ, tôi cũng chưa chết, chắc chắn nó không dám đi lấy. Có lẽ là đi trốn hoặc làm chuyện khác.”
Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm Hàn Châu, cảm thấy anh không nói dối, vì vậy nói: “Tôi cần lấy khẩu cung của anh kỹ càng, bao gồm cả manh mối của tổ chuyên án bên tỉnh tra được, cần xác minh với anh, anh đã sẵn sàng chưa?”
Manh mối bên tổ chuyên án nghĩa là bản án cũ. Bản án cũ nghĩa là bao gồm những chuyện trước đây Hàn Châu đã làm. Âu Dương Duệ nói sẵn sàng, chính là nhận tội.
Hàn Châu im lặng hồi lâu.
Âu Dương Duệ, Lam Diệu Dương và Nghê Lam chăm chú nhìn anh.
“Tôi sẵn sàng rồi.” Hàn Châu nói.
Lam Diệu Dương và Nghê Lam thở phào một hơi.
Âu Dương Duệ nói: “Tôi đã thông báo với Viên cục, lần thẩm vấn này ông ấy sẽ dự thính. Còn có người của tổ chuyên án cũng đến, bọn họ sẽ cùng thẩm vấn. Tôi đi chuẩn bị một chút, mọi người cứ chờ chút đã.”
Hàn Châu không có biểu cảm gì, anh cũng không lên tiếng, ngồi yên ở đó nhìn tường phòng khách, dáng vẻ như lúc ngồi trên xe.
Âu Dương Duệ ra ngoài, Lam Diệu Dương nhanh chóng nói với Hàn Châu: “Anh phối hợp điều tra tốt, anh là chủ động đầu thú, có tình tiết lập công, có thể xin phán nhẹ án. Tôi sẽ mời luật sư tốt cho anh.”
Hàn Châu cười cười: “Ông chủ của tôi, cũng là Kền kền mà mấy người nói, ngay cả tổ trưởng chuyên án, đội trưởng hình sự còn một súng xử lý, ông ta sẽ bỏ qua cho tôi sao? Muốn tìm được Kền kền, phải tìm bang Hắc Hổ, tôi phải bán rẻ một vị ân nhân. Mạng lưới của ông ấy rất rộng, cũng cực kỳ chiếu cố cho tôi, không có ông ấy, tôi không lớn tới giờ. Một khi bán rẻ ông ấy, kết quả của tôi rất thảm. Ông ấy đối phó với người bán rẻ mình cũng ác như Kền kền. Coi như tôi có ở trong tù thì cũng chỉ có con đường chết.”
Lam Diệu Dương sững sờ, nhất thời không nói nên lời.
Anh nhìn biểu cảm của Hàn Châu, bỗng nhiên nhớ tới đối thoại giữa Nghê Lam và Hàn Châu.
“Cho dù phải đánh đổi mạng sống?”
“Cho dù phải đánh đổi mạng sống”
Thì ra câu nói này không chỉ là khẩu hiệu.
Anh không phải Hàn Châu, anh chưa từng sống như Hàn Châu, cho nên nếu như không nói ra, anh thật sự không cách nào tưởng tượng được tình cảnh của Hàn Châu. Ngay cả vào tù cũng không cách nào sống sao? Đây là nói quá hay là hiện thực?
“Hơn nữa anh biết được bản án cũ có bao nhiêu tội chứng của tôi không?” Hàn Châu nhìn Lam Diệu Dương, vị công tử này, lương thiện lại có chút ngây thơ, trước khi gặp anh, Hàn Châu thật không cách nào tưởng tượng trong đám người có tiền lại có kiểu người này.
Hàn Châu nói: “Xa không nói, nhưng giao dịch súng chợ đen ngày 18 tháng 3 giao chiến với cảnh sát, tôi bắn cảnh sát bị thương, giết chết bao nhiêu người, món nợ này tính thế nào?’
Lam Diệu Dương im lặng.
Hàn Châu lại nói: “Càng khỏi phải nói tới nhiều chuyện trước đó, tôi vẫn còn nhớ. Vị đội trưởng kia khen trí nhớ tôi tốt, anh tưởng là khen tôi sao? Trí nhớ tôi tốt, lúc cung khai không thể không nhớ ra được, biết không?”
Lam Diệu Dương không biết, anh thật sự cảm thấy câu vừa rồi của Âu Dương Duệ chỉ là thuận miệng nói. Tâm tư của anh với tội phạm không giống nhau. Anh không nhạy cảm như Hàn Châu.
Hàn Châu nhìn Lam Diệu Dương và Nghê Lam nói: “Đừng thấy tôi bây giờ nói dễ nghe, nói thực ra, tôi cũng không biết tôi thế nào. Một khi đến phòng thẩm vấn, tôi có chống đỡ nổi hay không, có dám nói ra toàn bộ hay không, có thể phối hợp tới mức độ nào, chính tôi cũng không biết. Nhị Lam Thần…”
Hàn Châu nhìn Lam Diệu Dương, lại nhìn Nghê Lam: “Xin lỗi đã lôi hai người xuống nước, tôi không có gì cho hai người, đại khái sẽ không trả nổi phí ủy thác, tạm thời thiếu nợ trước đi. Từ giờ trở đi, ủy thác của tôi với Nhị Lam Thần đã kết thúc rồi.”