Hàn Châu lên Taobao, mua đại vài món đồ, sau đó tới tiệm bán đồ cổ của chú Tiền. Sau một hồi dùng ám ngữ thì liên lạc được với chú Tiền. Anh lướt điện thoại nói chuyện suốt, Khưu Tự ngồi yên bên cạnh không rời.
Hàn Châu dùng giọng điệu người mua nói bạn anh lần trước cũng mua một khối ngọc mắc tiền, tốn không ít, kết quả bị người ta rò rỉ thông tin cá nhân, người bạn kia một mực nói bị lừa gạt quấy rối, có điều không có tổn thất gì lớn.
Bên chú Tiền lập tức hiểu ra, dùng kênh chăm sóc khách hàng trả lời: ‘Xin quý khách yên tâm, hàng hóa bên cửa hàng chúng tôi đều là hàng cấp cao, phần lớn đều là sản phẩm độc nhất, bán một món là có thêm một người bạn. Cửa hàng như chúng tôi khách hàng không nhiều, nhưng đều là khách VIP, thông tin cá nhân đáng mấy đồng đâu, kiểu bán thông tin thế này mất nhiều hơn được chúng tôi sẽ không làm. Bây giờ lừa gạt rất nhiều, phải cẩn thận đề phòng, cũng phải phân biệt rõ thông tin mới được. Có tình hình gì thì cứ báo cảnh sát, bảo đảm đồ vật an toàn. Chúng tôi sẽ liên hệ với cửa hàng cùng ngành xem có nghe qua chuyện thế này không. Cảm ơn quý khách nhắc nhở, chúng tôi cũng dễ đề phòng, nhắc nhở người mua khác.’
Ý là không phải do ông ấy tiết lộ, mà ông cũng không biết do ai tiết lộ.
Hàn Châu đưa cho Khưu Tự xem, Khưu Tự bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Vẫn phải cảnh giác.”
Hàn Châu khẽ gật đầu.
Lúc này kênh chăm sóc khách hàng chú Tiền lại gửi tin nhắn, ‘Nếu như quý khách thích sản phẩm nào của cửa hàng thì yên tâm lên đơn. Chúng tôi bảo đảm hàng thật giá thật, miễn phí vận chuyển toàn quốc.’
Hàn Châu chọn một link sản phẩm gửi đi, hỏi thông tin sản phẩm.
Chú Tiền ra dáng trả lời, cũng giống như người bán.
Hàn Châu cũng thật muốn mua đồ, lại chọn thêm mấy món hỏi.
Khưu Tự chờ một hồi thấy trò chuyện không ra kết quả gì, cũng bắt đầu lướt điện thoại chơi.
Hàn Châu hỏi chú Tiền lúc nào có thể giao hàng.
‘Ngày mai có thể gửi.’ Chú Tiền trả lời.
‘Nhưng hai ngày nữa tôi chuyển nhà, sợ địa chỉ cũ không nhận được. Giờ tôi chụp lại địa chỉ mới, lúc nhận hàng có thể thông báo lại địa chỉ cho cửa hàng gửi được không?’
‘Được.’
Hàn Châu lại bấm bấm, chụp lại hình đồ vật, lưu địa chỉ nhà trọ của Khưu Tự, tên Khưu Tự, số điện thoại là số mình đang dùng.
Kênh chăm sóc khách hàng chú Tiền nhắn: ‘Đã nhận được.’
Hàn Châu lại nói với chú Tiền: ‘Đây là địa chỉ mới, có thể nhận được hàng tôi sẽ báo. Đúng rồi, lúc giao hàng chọn đơn vị chuyển phát tốt một chút, trước đây gặp kiểu chuyển phát ném vào hộp thư rồi bỏ đi, không được phù hợp lắm.’
Bên chú Tiền thuận theo: ‘Yên tâm, chúng tôi sẽ không để vào hộp thư.’
Như vậy coi như đã nói xong, Hàn Châu vừa tính quay qua nói với Khưu Tự, lại thấy Khưu Tự cười phụt một phát.
Hàn Châu nhìn sang, Khưu Tự đưa điện thoại cho anh: “Cái quỷ kịch tính gì đây? Quá độc rồi.”
Hàn Châu vừa nhìn đã sửng sốt.
Trên tấm ảnh là Nghê Lam, còn có tám tên khỏa thân.
Mấy tên khỏa thân quây thành vòng tròn, Nghê Lam đứng ở giữa. Nhìn khung cảnh thì biết là chốn ăn chơi kích thích ướt át. Nghê Lam bị đám đàn ông khỏa thân ngăn lại, không thấy rõ trang phục nhưng từ góc vai của tên khỏa thân thì thấy hơn nửa khuôn mặt.
Chụp rõ như vậy, rất dễ nhận ra.
Đám đàn ông khỏa thân rất rõ, mặt người nào cũng đeo mặt nạ, vì quây thành một vòng nên không thấy chỗ bộ vị, nhưng mông, lưng đều lộ rõ, phía trước có lộ hay không thì không biết được.
Biểu cảm Nghê Lam có chút kinh ngạc, có chút phẫn nộ, cô nhìn ống kính, dường như rất ngạc nhiên có người chụp lén.
Người đăng ảnh này lên viết: ‘Là Nghê Lam ư? Tối thứ hai tôi còn xem trực tiếp. Thứ hai đưa tổng giám đốc về thứ năm đã đi ăn chơi? Vậy quả nhiên xanh lam là xanh lục chấm thêm vàng à?”
Hàn Châu: “…Kim Khổng Tước?”
Khưu Tự lại gần cùng xem: “Chắc vậy. Vừa rồi không phải nói muốn lên xem sao.”
Hàn Châu mấp máy môi, cảm thấy nặng nề trong lòng.
Cô trúng kế rồi.
Bỗng nhiên một luồng cảm xúc tràn qua Hàn Châu. Thật giống như lúc A Quang bị phát hiện, có thằng em rất vui vẻ hào hứng lại báo tin cho anh.
Khưu Tự cầm di động, bấm vào bình luận xem tình hình.
“Cô ta tiêu đời rồi phải không?” Khưu Tự không quen Nghê Lam, vừa gặp đã bị đánh, bây giờ toàn là giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác. “Bị chửi điên cuồng.”
Hàn Châu lấy điện thoại lướt Weibo của mình, tìm tên Nghê Lam, tin này quả nhiên là tin hấp dẫn. Lượt chia sẻ và bình luận với số lượng khủng.
‘Dù sao hình tượng của Nghê Lam trước giờ đều không phải ngọc nữ.’ Phần bình luận này tạo dư luận nhất, phía dưới có rất nhiều bình luận đáp lại.
‘Cho nên muốn làm dâm nữ?’
‘Tội nghiệp Lam Diệu Dương.’
‘Ui trời, Nghê Lam phải quỳ trước cửa nhà họ Lam lấy chết tạ tội mới được quá.’
‘Tôi mà là Lam Diệu Dương tôi sẽ bóp chết cô ta.’
‘Vậy lần này cô ta tẩy trắng kiểu gì?’
‘Lam đáng yêu! Anh thấy rõ chưa, bỏ cô ta đi! Mẹ nó!’
‘Mấy ông này dáng dấp cũng không tệ. Người ở giữa mông cũng vểnh ghê. Nghê Lam thì sao, cũng không mặc gì à?’
‘Aaaaaaa, tức chết rồi, có ai tới giết cô ta không! Mẹ nó mẹ nó! Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ! Quá ác, tôi khinh. Giết cô ta đi.’
Hàn Châu nhắm mắt, ra khỏi Weibo.
Thật là cao tay. Mẹ nó quả thực cao tay.
Tình huống tốt thì Nghê Lam sa vào bê bối, mệt mỏi ứng phó, không còn thời gian nhúng tay vào vụ án này. Tình huống xấu thì cô thành chuột chạy qua đường, tuổi già sống trong nhục nhã. Còn thê thảm hơn thì cô tự tử hay bị giết đều hợp tình hợp lý. Chỉ cần hung thủ đóng vai fan cuồng.
Hàn Châu nhìn về Khưu Tự đang tràn đầy hứng khởi lướt Weibo, anh ta dự đoán được việc này không?
Thật đáng sợ.
Rốt cuộc là đối thủ thế nào?
À, ngay cả chú Bồi cũng giết được thì không thể đánh giá thấp.
Hàn Châu nhớ tới giấc mơ kia của mình, anh đứng ở lằn ranh giữa ánh sáng và bóng tối.
A Quang gào thét phẫn nộ: “Tôi là cảnh sát!”
Nghê Lam đẩy cửa xe ra: “Lên xe!”
“Dù cho phải đánh đổi mạng sống?”
“Dù cho phải đánh đổi mạng sống.”
Khưu Tự quay đầu nhìn anh, Hàn Châu cười: “Má, trước đó nhìn cô ta lợi hại vậy còn tưởng vô địch thiên hạ. Chiêu này đã trị được cô ta rồi? Sớm biết thế thì lúc bị cô ta đánh tụi mình liền thoát y cho rồi.”
“Ông đây từng cởi rồi nè.” Khưu Tự chửi.
Hàn Châu cười ha ha.
Nghê Lam và Giang Tân mặt đối mặt, nhìn chằm chằm ông ta.
Giang Tân hỏi cô: “Có hài lòng với nam tiếp viên bên tôi không? Bọn họ so với Lam Diệu Dương thế nào?”
Nghê Lam không nói gì. Nếu đã là cạm bẫy, cô cũng sẽ không cho ông ta bất cứ thứ gì có thể nắm thóp được. Cô cực kỳ tức giận, việc này ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô, cô phải khống chế bản thân, một khi không kiềm được cảm xúc, tình hình càng tệ. Lam Diệu Dương vẫn còn đang quan sát tình hình bên cô, cô không thể để anh bị cuốn theo những cảm xúc tiêu cực.
Giang Tân nhìn cô không nói lời nào, cười cười, ông ta ra dấu tay mời, biểu hiện Nghê Lam có thể đi. “Cần tôi phái người tiễn cô sao?”
Nghê Lam muốn đi, cô đi về phía cửa lớn, vặn nắm khóa.
Trần Châu chạy tới, liếc nhìn cô, lập tức thở nhẹ ra: “Nghê Lam.”
Nghê Lam nắm chặt nắm đấm, tức giận phẫn nộ đang quấy rầy cô.
“Nghê Lam.” Giang Tân nói sau lưng cô: “Cô với Lam Diệu Dương xong đời rồi.”
Nghê Lam dừng bước.
Xong đời rồi? Là quan hệ yêu đương, hay là sinh tử?
Uy hiếp cô sao?
Nghê Lam đứng thẳng lưng, sải bước rời đi.
Ở dưới lầu Lam Diệu Dương đã thấy tin tức trên mạng. Quả thực anh sắp điên! Lớn từng tuổi này, anh chưa từng giận tới như vậy! Giận muốn nổ tung, thật muốn nổ tung!
Anh còn một chút lý trí, chưa đập bể điện thoại.
Lam Diệu Dương gọi cho giám đốc truyền thông, kêu anh ta lập tức xử lý tin tức trên mạng, lên tiếng rõ ràng, ra thư của luật sư, dù sao cũng phải làm sáng tỏ thủ đoạn cho anh.
“Cứ nói là P, là hãm hại ác ý, còn cần phải chỉ cho anh sao!” Lam Diệu Dương cũng không cho giám đốc PR cơ hội hỏi gì, vừa đâm đầu vào là mắng một chập.
Cúp máy giám đốc PR xong, Lam Diệu Dương lại gọi cho luật sư. Luật sư không hiểu chuyện gì đang xảy ra lắm, Lam Diệu Dương lại mắng một chập, kêu anh ta lập tức tìm giám đốc PR, nhanh chóng xử lý việc này.
Cúp máy luật sư, Lam Diệu Dương lại gọi điện thoại cho Thiệu Gia Kỳ, kêu cô chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị kỹ đối ứng. Lúc này anh cũng chẳng muốn mắng chửi gì nữa, nói thẳng rồi cúp máy.
Lam Diệu Dương lại mở Weibo, nhất định có mua thủy quân rồi, nếu không tốc độ chia sẻ không thể lan nhanh như vậy. Mấy bình luận thật sự khó nghe. Tâm tình của mọi người đều bị kích động. Fan của anh, fan của Nghê Lam hoàn toàn không thể chấp nhận việc này. Nhóm anti fan thì chửi điên cuồng, người vô tình lướt qua thì châm chọc khiêu khích.
Có bình luận của mấy fan nói bình tĩnh chờ đợi chân tướng phía sau cũng nhanh chóng bị trôi đi. Có người khuyên: ‘Xem như bạn có không tin sự thật trước mắt thì cũng đừng nói. Tránh về sau bẽ mặt còn quê hơn. Bạn xem kết cục của Lam Diệu Dương xem.’
“Mẹ nó!” Lam Diệu Dương đập mạnh mui xe một cái.
Tấm hình kia và mấy lời bôi nhọ vẫn lan truyền, bộ phận PR không thể nào xử lý quá nhanh. Lam Diệu Dương cắn răng, gọi cho Âu Dương Duệ. “Âu Dương, Nghê Lam trúng kế Kim Khổng Tước rồi, bây giờ trên mạng toàn là hình của cô ấy. Anh cho cục giám sát internet bên anh xóa bỏ toàn bộ được không? Xóa nhanh nhất có thể, được không?”
Anh chưa từng cầu xin ai như vậy.
Mất mặt quá rồi. Anh tức giận đến phổi cũng đau. Lam Diệu Dương che mắt, nghe thấy Âu Dương Duệ đồng ý.
Âu Dương Duệ nói sẽ lập tức đi xử lý rồi cúp điện thoại.
Lam Diệu Dương vẫn đứng yên dựa vào xe không nhúc nhích, điện thoại anh vang lên, anh cầm lên xem, là mẹ anh, Hứa Quyên. Lam Diệu Dương từ chối cuộc gội. Hiện tại anh không có tâm tình ứng phó với chất vấn của mẹ, có lẽ giám đốc PR thấy tình hình nghiêm trọng đã thông báo với bà, anh chỉ muốn nhanh chóng gặp Nghê Lam.
Anh giận cô tại sao không nghe lời anh. Anh cũng thương cô, đàn ông như anh gặp cảnh đó còn thấy buồn nôn chịu không được, cô đối diện với cảnh này còn kinh khủng cỡ nào Ngay cả anh còn muốn giết người, huống hồ chi là cô. Nhưng cô không thể làm được gì, cô uất ức đến thế nào.
Vừa nghĩ như vậy, Lam Diệu Dương lại càng tức giận.
Mẹ nó! Tại sao lại không nghe lời anh!
Lam Diệu Dương đứng thẳng, hít sâu mấy hơi. Anh thấy Nghê Lam và Trần Châu đi lại. Điện thoại của anh lại vang lên, anh nhìn thử, là ba anh, Lam Cao Nghĩa.
Nghê Lam bước mấy bước là tới trước mặt anh, Lam Diệu Dương kéo cửa xe ra: “Lên xe trước đi.”
Giọng nói anh mang theo cảm xúc không tốt, trong lòng Nghê Lam không thoải mái, khó chịu bước lên xe. Lam Diệu Dương theo lên, dặn dò Trần Châu: “Lái xe.”
Trần Châu không hỏi gì, nhanh chóng khởi động xe rời khỏi Kim Khổng Tước.
Giám đốc PR gọi điện cho Lam Diệu Dương xin chỉ thị, Nghê Lam lấy điện thoại ra lướt Weibo, xem xong thì trầm mặt, lấy laptop ra bắt đầu gõ.
Lam Diệu Dương nhanh chóng cúp điện thoại, thô giọng nói với Nghê Lam: “Em làm gì vậy? Anh đã sắp xếp xử lý rồi.”
Nghê Lam vẫn cố nói lại: “Tự em xử lý sạch sẽ hơn.”
“Em có thể đừng gây thêm phiền phức không?” Lam Diệu Dương không kiềm được, “Đừng luôn cho mình là vạn năng có được không?”
Tay Nghê Lam ngừng trên bàn phím.
“Anh tìm Âu Dương hỗ trợ rồi, cũng kêu luật sư ra mặt rồi, tất cả mọi người đều đang xử lý việc này. Em lại mò vào, bị người ta bắt được chứng cứ phi pháp, em sợ chưa đủ phiền phức phải không?”
Nghê Lam nghiến răng, cứng người, sau đó đóng mạnh laptop lại.
Lam Diệu Dương thấy cô như thế càng tức giận: “Em mà nghe lời anh sớm thì giờ cũng không phải như vậy.”
Nghê Lam thực sự nhịn không được, cô rống lại: “Anh giờ nói chuyện dư thừa hả! Trước khi lên trận dự đoán được ABC giờ xảy ra D, anh nói sớm nghe lời anh! Nếu xảy ra A thì sao!”
Lam Diệu Dương mím chặt môi, nặn ra một câu: “Anh không muốn cãi nhau với em.”
“Vậy là em muốn cãi nhau với anh à?” Nghê Lam bỏ laptop qua một bên.
Điện thoại Lam Diệu Dương lại vang lên, Lam Diệu Dương nén giận hồi lâu mới cầm lên xem, vẫn là Lam Cao Nghĩa.
Tiếng chuông đổ mãi không dừng, Lam Diệu Dương hòa hoãn lại cảm xúc mới nghe điện thoại “Ba.”
Giọng Lam Cao Nghĩa ôn hòa: “Nếu không tiện nghe điện thoại thì về nhà một chuyến. Ba có chuyện muốn nói, tối nay về trễ cũng được. Mẹ rất lo cho con.”
Đây là do Hứa Quyên đi công tác không tiện nói chuyện, nhờ chồng ra mặt xác định tình huống.
Lam Diệu Dương dừng một chút: “Giờ con về.”
“Ừ.” Lam Cao Nghĩa quan tâm nhưng cũng không nhiều lời, cúp máy.
“Về nhà tôi.” Lam Diệu Dương dặn Trần Châu.
Trần Châu nghe theo, vững vàng lái xe.
Nghê Lam xoay lưng về phía Lam Diệu Dương, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nghe thấy chuyện không chịu được hừ một tiếng.
“Làm gì?” Lam Diệu Dương lập tức không vui.
Nghê Lam im lặng một hồi lâu, nói: “Giờ em không muốn gặp người nhà anh.”
Lam Diệu Dương cũng im lặng, một lúc sau nói với Trần Châu: “Đưa tôi về xong anh đưa Nghê Lam về nhà.”
Trần Châu lại thuận theo.
Nghê Lam vẫn ngồi xoay lưng về phía Lam Diệu Dương, ngoài cửa sổ đèn đường sáng ấm, ánh đèn neon lướt qua gương mặt cô, tay Nghê Lam nắm chặt, mặt không chút cảm xúc.