Âu Dương Duệ vội vàng nói với Quan Phàn: “Nói Nghê Lam đừng có làm loạn.”
Quan Phàn nhanh chóng gõ chữ vào giao diện trò chuyện.
Lưu Tống đã không muốn gõ chữ nữa, ông gọi thẳng trong kênh: “Lam Diệu Dương! Chúng tôi cần Nghê Lam phối hợp.”
Trên băng ghế dài trong công viên gần trạm tàu đường Hải Tân, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc đồ thể thao, đeo tai nghe, vai đeo ba lô, đang cúi đầu xem điện thoại.
Đó là Hàn Châu, anh nhận được một tin nhắn của Nghê Lam.
‘Muốn hợp tác thì ấn vào đường link này, cài đặt app chặn tìm tung tích.’
Hàn Châu do dự mấy giây, ngón tay để trên đường link trên, rốt cuộc ấn xuống.
Quan Phàn gõ mấy câu liên tiếp. Cái gì mà không được làm loạn, không hứa hẹn, coi chừng kích động ma quỷ. Cái gì mà theo kết quả cuộc họp tối qua, đột nhiên thay đổi kế hoạch sẽ không kịp chuẩn bị, vân vân.
Âu Dương Duệ trừng mắt: “Có cần phải nhẹ nhàng vậy không?”
“Lưu đội đã thẳng thừng vậy rồi, có tác dụng sao?” Quan Phàn nói: “Kiểu Nghê Lam thích ngọt.”
Lưu Tống bị gọi tên còn đang hét trong kênh: “Lam Diệu Dương.”
Lam Diệu Dương một mực không nói gì không biết đang làm gì, rốt cuộc mở miệng: “Các anh chị, không thể tin tưởng Nghê Lam giống như đội trưởng Quý tin cảnh sát Hứa sao?”
Bàn tay đang gõ chữ của Quan Phàn dừng lại, kênh nói chuyện đã yên tĩnh.
“Tối hôm qua chúng ta đã thảo luận rất nhiều, đã diễn rất nhiều tình huống. Tình huống hiện tại cũng nằm trong phạm vi thảo luận, các anh cũng đã đồng ý.” Lam Diệu Dương nói.
“Có sao?” Âu Dương Duệ lập tức nhảy dựng lên. Không lẽ anh mất trí sao? “Chúng tôi đồng ý cho Nghê Lam cản trở cảnh sát điều tra thông tin của ma quỷ khi nào vậy?”
“Không có chi tiết tới như vậy, nhưng chúng ta đã thảo luận vì sao ma quỷ tìm Nghê Lam. Vì Nghê Lam là Nghê Lam, suy nghĩ và cách làm của cô ấy không giống với các anh. Các anh còn nói giống ma quỷ, lăn lộn giang hồ lâu, quan sát nhạy bén, cực kỳ cảnh giác, còn có kinh nghiệm phản ngược điều tra. Các tình huống các anh nghĩ tới, anh ta chắc chắn cũng từng nghĩ tới. Đối thoại vừa rồi chúng ta cũng đã nghe, anh ta cần đồng sự, anh ta không muốn tự thú.
Các anh từng cảnh cáo chúng tôi đối với dạng người này đừng có bất kỳ huyễn hoặc lương thiện, vì vậy tôi cảm thấy cũng đừng huyễn hoặc là bắt anh ta rồi anh ta sẽ khai nhận hết, hoặc là các anh kêu anh ta làm gì anh ta sẽ làm đó. Đoạn hội thoại vừa rồi chắc chắn cũng là trực giác của cô ấy giúp nói chuyện với anh ta, cho nên cô ấy mới quyết định như vậy. Huống hồ, Nghê Lam vẫn đang chú tâm giúp chúng ta, cô ấy sẽ không cản trở điều tra của các anh.”
Giọng điệu Lam Diệu Dương cứng rắn, Quan Phàn liền nói: “Truy tung tích của chúng ta bị chặn rồi, trong điện thoại của ma quỷ chắc chắn có cài phần mềm gì.”
Âu Dương Duệ buông tay: “Lam Diệu Dương!”
Lúc này mọi người lại nghe được giọng Nghê Lam, cô ấy đang nói với Hàn Châu: “Được rồi, hiện tại chỉ có tôi nhìn thấy định vị của anh.”
Lam Diệu Dương trầm mặc, vẫn kiên trì giải thích cho Nghê Lam: “Không phải cô ấy vẫn còn cho các anh tiếp tục nghe lén sao, mọi thứ vẫn đang trong khống chế của các anh.”
Lưu Tống: “…”
Âu Dương Duệ: “…”
Kỹ thuật viên bên cạnh nhìn Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ phất phất tay: “Tiếp tục theo dõi, xem thử có thể phá chặn hay không.” Anh lại thông báo đồng nghiệp mặc thường phục, “Đường Hải Tân, tổ A tới đó chờ lệnh. Nếu như thấy A Dũng thì lặng lẽ đi theo, đừng làm anh ta hoảng, tạm thời không bắt giữ.”
Nghê Lam vẫn còn đang nói chuyện với Hàn Châu.
Mọi người nghe giọng Hàn Châu nói: “Cô đang thử thăm dò xem tôi có dám hợp tác tiếp hay không, có thể vứt di động đi hay không?”
“Anh đã chứng minh anh dám rồi, nhưng tôi chỉ sợ cần thêm chút thành ý nữa.” Nghê Lam nói: “Anh đã nói với cảnh sát Hứa tên thật của anh chưa?”
Hàn Châu im lặng một hồi: “Không có.” Anh ta hiểu ý Nghê Lam: “Tôi tên Hàn Châu. Hàn trong Hàn Tín, Châu trong Tiểu Châu (chiếc thuyền).”
Âu Dương Duệ và Lưu Tống đồng thời nhận được tin gửi ra của Nghê Lam: tên Hàn Châu, hình cận mặt và số căn cước.
Hình chính diện chụp là ảnh chụp đối diện với điện thoại, đoán là vừa rồi Hàn Châu nhấp vào link app chặn tung tích đã khống chế chiếc điện thoại này. Nhưng số căn cước là cô xâm nhập vào kho số liệu lục soát, Âu Dương Duệ và Lưu Tống rất ăn ý không nói gì.
Quan Phàn lập tức lục soát tài liệu của Hàn Châu, kết quả mạng nội bộ của cảnh sát đã có.
Nhưng đó là nội dung của rất nhiều năm trước.
Bên này Nghê Lam cũng đang xem tài liệu, giống như đang nói chuyện phiếm với Hàn Châu: “Wa, lúc còn nhỏ anh cũng rất thú vị nha.”
“Cũng tạm.” Hàn Châu đáp lời, đột nhiên hỏi: “Giờ cô đang cùng với cảnh sát à?”
“Không. Tôi cho anh xem chút.” Nghê Lam nói: “Tôi đang ở trong nhà.”
Dường như cô mở camera, Hàn Châu nói: “Căn phòng này của cô chắc chắn rất đắt.”
“Chắc chắn là mắc hơn căn anh đứng tên rồi.”
Hàn Châu cười ha ha, “Căn hộ nhỏ đó của tôi coi là có được phi pháp chăng, chắc bị sung công quỹ hả?”
“Ừ.” Nghê Lam đang coi tài liệu của Hàn Châu: “Tôi có chút tin những gì anh vừa nói. Vì trải nghiệm của anh giống cảnh sát Hứa. Các anh đều có cha hút phuốc phiện, từ nhỏ đã bị bạo lực gia đình.”
Bên phía Hàn Châu im lặng một hồi: “Là thật sao? Những cái kia anh ấy nói ban đầu tôi còn tin, sau đó lại có chút hoài nghi, nhưng vẫn tin. Về sau lúc phát hiện anh ấy là nội ứng, thì hoài nghi nhiều hơn tin tưởng rồi.”
“Là thật. Nhưng anh ấy may mắn hơn anh. Anh ấy có một người mẹ không thể bảo vệ mình nhưng vẫn muốn bảo vệ anh ấy, anh ấy còn gặp được cảnh sát giúp được mình.” Nghê Lam dừng một chút, “Cho nên lớn lên anh ấy muốn làm cảnh sát.”
“Ừm.” Từ cuối của Hàn Châu kéo thật dài. Vẫn là không giống nhau.
Âu Dương Duệ nhìn hồ sơ của Hàn Châu, thở dài.
Trên hồ sơ của Hàn Châu ghi chép anh là người thành phố H, cha mẹ đều là người hút thuốc phiện, ra vào trại cai nghiện mấy lần. Hàn Châu bị bạo lực trong gia đình, đồng thời cũng thường xuyên vào cục cảnh sát vì đánh nhau. Lúc 12 tuổi vì một lần làm người ta bị thương nên bị tạm giam, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, lý do đánh bị thương là do tự vệ, cuối cùng không bị truy tố mà thả ra, sau đó bị chuyển tới trại mồ côi giám sát. Lúc đó khẩu cung của anh là cha muốn bán anh đổi lấy tiền, nhưng anh không muốn tiếp khách. Kẻ bị thương kia và cha anh sau đó bị phán tội.
Sau khi cha bị phán tội thì Hàn Châu được mẹ đón về, rời khỏi trại mồ côi. Sau đó trong hồ sơ không có ghi chép gì nữa.
Quan Phàn tiếp tục lục soát hồ sơ của mẹ Hàn Châu, phát hiện bà chết năm Hàn Châu 17 tuổi. Nguyên nhân tử vong là hút thuốc phiện quá liều lượng. Lúc điều tra tài liệu cha của Hàn Châu, người này ra tù năm Hàn Châu 16 tuổi, hai năm sau chết vì hút phuốc phiện quá liều. Theo thời gian, ông ta và vợ qua đời cách nhau bốn tháng.
Âu Dương Duệ gửi tài liệu cho Lưu Tống, hai người đều hiểu rồi. Hiểu ra trong lúc nói chuyện với nhau Hàn Châu và Nghê Lam có trực giác gì đó.
“Tôi chỉ là kẻ làm công, cần gì phải vậy.”
“Sau khi anh ấy rời khỏi tôi cũng sẽ đi ngay.”
Cuộc sống của Hàn Châu không hề có ý chí chiến đấu, nhưng lại tràn đầy cảm giác muốn sống.
Bọn họ cũng hiểu vì sao Nghê Lam lại hỏi ‘Lúc anh ấy chết có thể hô Tôi là cảnh sát, anh có thể hô cái gì’ như vậy.
Trong điện thoại, Hàn Châu cũng đang hỏi Nghê Lam câu hỏi này: “Vì sao cô lại cảm thấy tôi đố kỵ với anh ấy?”
Lưu Tống và Âu Dương Duệ yên tĩnh nghe.
Hiện tại bọn họ hiểu câu này rất quan trọng với Hàn Châu, đây là điểm Nghê Lam đánh trúng anh ta, câu trả lời của Nghê Lam sẽ ảnh hưởng tới lòng tin của Hàn Châu với cô.
“Tôi hiểu cảm giác này. Lúc tôi 11 tuổi, trong lớp có một nữ sinh mời tôi ăn bánh sinh nhật, còn nói là ba của cô ta dẫn cô ta đi mua. Tôi ụp hẳn chiếc bánh lên mặt cô ta.”
Lưu Tống: “…”
Âu Dương Duệ: “….”
Nghê Lam tiếp tục nói: “Cô giáo đưa tôi về phòng làm việc phê bình tôi, nhưng lại nói hiểu được tôi. Kỳ thật cô ấy chẳng hiểu gì tôi hết. Căn bản không phải tôi bị cô ta khoe ba trước mặt mà đau như vậy. Ai chẳng có ba chứ, không có ba sao sinh ra được. Tôi thật sự không có thèm cái đó. Khi đó không có ai hiểu tôi. Về sau tôi ra nước ngoài, cô gái kia cực kỳ thích khoe khoang, khoe hôm nay đi đâu, cha mẹ mua quà gì cho mình, cả ngày không ngừng đăng status trên mạng xã hội, còn tag tất cả mọi người. Tôi cực kỳ chán ghét cô ta, tôi liền hack hết tài liệu luận văn của cô ta, cô ta khóc cả đêm tìm lại. Người khác cảm thấy tôi đố kỵ cô ta giàu lại đẹp, căn bản không phải. Tôi muốn có tiền đây không phải chuyện vài phút có sao, hơn nữa tôi soi gương kỹ, tôi còn đẹp hơn cô ta nhiều.”
Lưu Tống: “…”
Âu Dương Duệ: “….”
Kiểu nói chuyện này có thể kéo gần khoảng cách sao?
Nhưng Hàn Châu nghe xong lại có thể cười, anh đã hiểu.
Lam Diệu Dương lại còn muốn giải thích giúp Nghê Lam một chút: “Điểm đố kỵ của Nghê Lam không giống như người bình thường. Không phải cô ấy đố kỵ hạnh phúc hay xinh đẹp giàu có của người ta, cô ấy đố kỵ là người khác có thể tự do khoe khoang hạnh phúc của mình, mà kỳ thật cô ấy cũng có thể như vậy nhưng không được.” Lam Diệu Dương dừng một chút, tìm cách nói phù hợp: “Là kiểu bị cưỡng ép áp chế năng lực, kiểu uất ức vì bị kiểm soát cuộc sống.”
“Chúng tôi hiểu.” Âu Dương Duệ không vui.
Nghê Lam nói về Lam Diệu Dương thì mặt mày hớn hở. Lam Diệu Dương nói tới cô thì lời nói tình ý sâu xa. Thật sự hoàn toàn không muốn nghe.
“Đương nhiên rồi, bây giờ Nghê Lam đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi. Cô ấy biết không nên làm như vậy, những hành vi kia không đúng.” Lam Diệu Dương có ý đồ tẩy trắng giúp Nghê Lam.
Hai vị cảnh sát không muốn để ý tới bọn họ. Bọn họ biết Nghê Lam của hiện tại, Nghê Lam có hành động gì bọn họ biết, vừa mới lĩnh giáo rồi.
Nghê Lam nghe thấy Hàn Châu cười, liền nói: “Anh đố kỵ với khí thế khẳng khái của anh ấy, đúng không? Tôi dùng từ tốt một chút là hâm mộ.”
Theo Hàn Châu, chết oanh liệt không đáng giá, anh tiếc mạng. Chết không dễ dàng, oanh liệt, cái kiểu tâm tình này quá chủ quan.
Nhưng khí thế khẳng khái, anh thật sự không có.
Anh không thể nào có được cuộc sống khẳng khái anh hùng.
“Tôi là cảnh sát!”
Theo Hàn Châu, sự uy phong không phải vì hai chữ cảnh sát mà là ý vị ẩn bên trong đó.
Anh muốn đổi một cuộc sống khác.
Anh và A Quang, có cùng một sự bắt đầu, nhưng cuối cùng lại là hai cuộc đời khác nhau.
Anh muốn tìm lại sự cảm nhận nửa đời trước chưa có.
Cái cảm giác thẳng thắn, không một chút chột dạ.
Nghê Lam hỏi anh: “Cho dù phải đánh đổi mạng sống?”
Nghê Lam có thể hiểu anh.
Ma quỷ ra khỏi địa ngục, tiếp nhận ánh sáng, chỉ có thể chết.
Nhưng anh muốn thử một lần, cảm giác bị ánh mặt trời chiếu sáng.
Cho dù phải đánh đổi mạng sống.
Cả một đêm A Sinh ngủ không ngon, cho nên anh ta dậy hơi trễ.
Lúc anh ta tỉnh dậy, A Hành đã không còn ở đó. Trên bàn còn tô mì tôm chưa đổ, bên dưới để một tờ giấy.
‘Người anh em, tao sẽ không quay lại. Con đường của chúng ta khác rồi, tốt nhất từ nay không gặp mặt. Nên sẽ không nói hẹn gặp lại với mày. Chúc bình an.’
A Sinh nhìn chằm chằm tờ giấy kia, ngẩn người một hồi. Anh ta cầm tờ giấy vào nhà vệ sinh, lấy bật lửa đốt tờ giấy, nhìn ngọn lửa nuốt chửng tờ giấy và mực đen, ném tro vào bồn cầu.
Sau đó anh ta đun nước sôi, ngồi xuống ăn tô mì kia.