Tên lái xe trừng mắt nhìn Nghê Lam, dùng khuỷu tay trái ghì bả vai và cánh tay cô gái đi đường kia, bàn tay thì bịt miệng cô lại, dùng lực nhấn con dao bên tay phải xuống.
Tư thế khống chế rất thành thục.
Nghê Lam nhìn chằm chằm động tác của hắn.
Cô gái kia ngay lập tức chỉ có thể phát ra tiếng ‘ư ư’, cần cổ có tơ máu chảy xuống, sợ đến phát run, không dám gọi nữa.
“Đừng giãy dụa, đừng sợ, duy trì hơi thở, duy trì tỉnh táo.” Nghê Lam nói với cô gái kia.
Cô gái kia bị dao kề cổ, không dám gật đầu, chỉ nháy nháy mắt, nước mắt chảy xuống.
Tên lái xe kéo cô gái lui về sau, lùi vào trong bóng tối nơi góc tường.
“Mày không phải cảnh sát, mày không dám nổ súng.” Tên lái xe kia nói.
Nghê Lam không nhìn rõ động tác của hắn, cũng không dám bức ép. Tên lưu manh này vừa giết một cảnh sát, hắn đương nhiên sẽ không quan tâm mà giết thêm một con tin.
“Anh nói đúng.” Tay Nghê Lam cầm súng khẽ động, hai tay tách ra, súng và hộp đạn chia làm hai, mỗi tay cô cầm một cái, giơ cao về phía tên lái xe biểu hiện cô đã gỡ đạn ra. “Tôi sẽ không bắn. Nhưng cảnh sát sắp tới rồi. Trước khi bọn họ tới, chúng ta giải quyết cho xong chuyện này được không?”
“Mày nói xem.” Tên lái xe đương nhiên biết tình hình không ổn, cái hắn muốn chính là thoát khỏi đây, giết chết con tin cũng không giúp được hắn.
“Tôi ném hộp đạn qua cho anh.” Nghê Lam nói, khẽ cúi người, rất thoải mái ném hộp đạn qua đó. Hộp đạn trượt trên đất lăn vào trong bóng tối, Nghê Lam nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên, hộp đạn bị tên lưu manh giẫm lên rồi.
Nghê Lam tiếp tục nói: “Anh thả cô gái này ra, tôi sẽ đưa súng cho anh. Anh có súng, có thể liều mạng mở đường thoát. Anh trốn đi đâu trốn thế nào không liên quan đến chúng tôi, để cảnh sát tự xử lý.”
Tên lái xe thầm chửi thề, mẹ nó, bây giờ cô nói mấy lời này, trước đó đuổi theo hắn như chó không buông là thế nào.
“Đương nhiên chúng ta có thể tiếp tục giằng co như vậy, nhưng một lát nữa cảnh sát tới, trong tay anh có tới 100 người cũng vô dụng. Đừng tưởng rằng có thể dùng con tin để yêu cầu xe hay máy bay trực thăng gì, đó cũng chỉ là phim lừa người thôi. Cảnh sát sẽ bố trí một người bắn tỉa trong góc khuất, một phát bắn chết anh.”
“Mày ném súng qua đây.” Tên lái xe hô lên.
“Anh thả cô gái kia ra, để cô ấy đi tới, tôi muốn nhìn thấy cô ấy.” Giọng điệu của Nghê Lam rất gấp, làm bầu không khí rất khẩn trương: “Nhanh chút, cảnh sát chỉ còn cách 500m thôi. Này, người đẹp, lúc anh ta thả lỏng em, em bước lên trước hai bước, đừng chạy, đừng chọc giận anh ta. Chúng ta từ từ xử lý việc này, được không?”
Tên lái xe thả lỏng tay bịt miệng cô gái, cô gái khóc trả lời: “Được.”
Tên lái xe thả cô gái ra, nhưng con dao vẫn kề ngay cổ, “Đừng có giở trò, một dao là tao giết được mày đấy.”
Cô gái hơi run chân nhưng vẫn vững vàng bước lên hai bước.
Cô đứng dưới ánh đèn, dưới ánh trăng. Mà tên lái xe vẫn tránh sau lưng cô, vẫn trong bóng tối.
Nghê Lam có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt cô gái, Nghê Lam nói với cô: “Chút nữa kêu em chạy, em cứ chạy ra đằng sau chị. Phía sau lưng chị có một bức tường ở khúc rẽ, em cứ rẽ vào chỗ đó, súng không bắn tới em đâu. Em cứ chạy sẽ nhìn thấy cảnh sát.”
Cô gái mím môi gật mạnh đầu.
“Được rồi, tôi đếm một hai ba…”
“Chờ chút.” Tên lái xe cắt lời Nghê Lam: “Mày nằm xuống.”
“Cái gì?” Nghê Lam cho là mình nghe nhầm.
“Tao biết mày rất có bản lĩnh, tao có thể thả con tin, nhưng mày cũng phải bảo đảm không tấn công tao.” Tên lái xe cũng có đầu óc, với tốc độ của Nghê Lam, lúc hắn cúi xuống nhặt súng với hộp đạn, Nghê Lam có thể lại xông lên đoạt súng một lần nữa.
Nghê Lam không nhúc nhích.
Tên lái xe kích động la to: “Nhanh lên! Nếu tao không thoát được, cô ta cũng đừng mong sống.”
Tên lái xe kích động làm con tin cũng sợ run thét lên.
Nghê Lam quỳ một chân xuống. Cô cắn răng, mặt lạnh như băng.
Con tin nước mắt tràn mi: “Nghê Lam…”
“Nằm xuống! Cả người, tay chân đều sát đất!”
Nghê Lam nằm sấp xuống, trên tay cầm súng.
“Bây giờ,” Giọng Nghê Lam vừa lạnh vừa trầm, kiềm không được sự giận dữ: “Anh thả con tin ra, tôi ném súng cho anh.”
Con dao trên tay tên lái xe đè xuống cổ con tin, quát: “Ném qua.”
Nghê Lam ra sức ném khẩu súng, hô to: “Chạy!”
Con tin nhanh chân chạy về phía Nghê Lam. Tên lái xe khom lưng nhặt hộp đạn lên, nhanh chóng chuyển qua cầm lấy cây súng.
Nghê Lam chống đất, nhảy lên.
Tên lái xe đã lắp hộp đạn vào súng.
Nghê Lam vọt tới chỗ hắn.
Tên lái xe đưa tay bóp cò súng về phía ngực Nghê Lam
‘Cạch, cạch’ hai tiếng.
Hết đạn.
“Mẹ nó.” Lái xe xoay người chạy. Mắc lừa rồi, là hộp đạn rỗng.
Nghê Lam đuổi theo không bỏ.
Con tin nghe lời Nghê Lam chạy theo đường đã dặn. Cô chạy ngang qua Nghê Lam vượt qua phía góc tường, không quay đầu lại, cắm đầu chạy về phía trước, chạy một hồi liền thấy cảnh sát.
“Ở bên kia ở bên kia!” Con tin lớn tiếng khóc, không chạy nổi nữa, ngã ngay sau đó, ngón tay chỉ về phía Nghê Lam và tên lưu manh: “Ở bên kia!”
Cảnh sát nhanh chóng tiến lên, một người đưa tay vịn cô, những người khác nhanh chóng đi về hướng cô vừa chỉ.
Tên lưu manh liều mạng chạy, Nghê Lam theo sát.
Xông qua một giao lộ, có cảnh sát đuổi tới: “Đứng lại!”
Sau lưng là tiếng bước chân băng băng đuổi theo, còn có tiếng điện đàm thông báo vị trí.
Não tên lưu manh vang ong ong, hắn bị bao vây rồi.
Trước mắt chính là giao lộ, chạy khỏi đó là đường lớn. Hắn phải nhanh lên, còn có cơ hội cướp được một chiếc xe!
Một cảnh sát đánh tới phía tên lưu manh, tên lưu manh đột nhiên đổi hướng. Phía bên này Nghê Lam đuổi tới, đánh quyền về phía hắn.
Một người cảnh sát la to với Nghê Lam: “Cẩn thận, hắn có súng.”
Tên lưu manh bắn về phía cảnh sát, đồng thời chụp nắm đấm của Nghê Lam, tính ném Nghê Lam ra.
Thân thể Nghê Lam bay lên, cô trở tay chụp lấy tay tên lưu manh, lúc rơi xuống đất, dựa vào lực vung này quét chân phía dưới tên lưu manh, vung mạnh cánh tay, quật tên lưu manh ra ngoài.
Tên lưu manh ngã xuống đất lăn mấy vòng. Hắn không quan tâm, đứng lên liền cắm đầu xông ra đường.
Mấy người cảnh sát lao theo.
Nhưng không kịp.
Tên lưu manh vọt ra làn xe, một chiếc xe lao tới tránh không kịp, tuy đã giãm phanh lại nhưng vẫn đụng vào tên lưu manh kia.
Tên lưu manh bị tông bay ra ngoài, lại lăn vài vòng, sau đó nằm im trên đất không nhúc nhích.
“Trời đậu!” Nghê Lam trợn mắt há miệng, vung tay phẫn nộ kêu to: “Có cần kịch bản cũ rích vậy không!”
Nhóm cảnh sát không bất ngờ, mọi người nhanh chóng lao lên vây tên lưu manh lại, cũng có người chỉ huy giao thông, chặn dòng xe phía sau lại.
Một cảnh sát kiểm tra tình hình tên lưu manh: “Chưa chết, gọi xe cứu thương.”
Nghê Lam thở phì phò chống nạnh: “Chưa chết là được, chưa chết là được.” Bà đây còn phải tính sổ với hắn nữa!
Phía bên đường lớn nhiều người qua lại, một hồi sau đã không ít người vây lại coi náo nhiệt.
Một cảnh sát đi qua dẫn Nghê Lam quay lại con hẻm nhỏ. “Mời cô về tránh trước một chút. Lát nữa chúng tôi sẽ có xe cảnh sát đưa cô đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.”
Nghê Lam quá quen thuộc câu nói phía sau này.
Cô thở dài, đi theo cảnh sát vào trong ngõ. Khiêm tốn chút, đừng để lộ thân phận, cô nhớ mà.
Sờ sờ khẩu trang, đeo rất kỹ. Không biết mũ bay đi nơi nào, thôi bỏ qua.
Nghê Lam đi vào ngõ nhỏ, có một cảnh sát khác tới dẫn cô đi tới một chiếc xe cảnh sát gần giao lộ. Đi một đoạn nhìn thấy bên đường có cảnh sát nói gì với cô gái kia, cô gật đầu: “Dạ, dạ, yên tâm. Em sẽ không nói. Em không gặp Nghê Lam.”
Một giây sau cô thấy Nghê Lam đi tới, nhanh chóng nhào ra: “Nghê Lam!”
Nghê Lam: “…”
Cảnh sát: “…”
Cô gái kia ôm Nghê Lam rất kích động: “Cảm ơn chị.”
Nghê Lam nhìn cảnh sát một chút, hơi lúng túng vỗ vai cô gái kia: “Không có gì, đừng khách sáo.”
“Em, em là fan của chị.” Cô gái càng kích động.
Nghê Lam nhìn thoáng qua cảnh sát, cảnh sát đi qua đem cô gái kia đi tiếp tục thẩm vấn. Cô gái thả Nghê Lam ra, nhoẻn cười thật to với cô: “Cảm ơn chị. Em cực kỳ thích chị. Chị cố gắng luyện nhảy nha.”
Nghê Lam: “…” Không nói câu cuối kia thì tốt biết bao, như vậy mọi người đều có tâm tình vui vẻ.
“Cố lên cố lên cố lên!” Cô gái con tin còn cổ vũ Nghê Lam trước khi đi.
Cảnh sát đứng bên cạnh nín cưới.
Nghê Lam nhìn anh: “Buồn cười à?”
“Không không.” Anh cảnh sát nhanh chóng nghiêm túc chối: “Tôi chưa xem.”
Nghê Lam: “…”
———–
Lưu Tống cực kỳ nghiêm túc sải bước vào khách sạn, theo sau là Tăng Vĩnh Ngôn trong tổ của ông và Thẩm Hoa trong tổ của Quý Dũng Quân.
Hai cảnh sát trong khách sạn bảo vệ Dương Hiểu Phương đã nhận được thông báo, đang chờ bọn họ.
“Người đâu?” Lưu Tống hỏi.
“Vẫn đang bên trong, đang ngủ.” Nam cảnh sát kia nói.
“Từ phòng thẩm vấn là đưa cô ta tới thẳng chỗ này. Chưa từng đi ra ngoài, cũng không tiếp xúc với bất kỳ ai, buổi tối xem TV một lúc rồi đi ngủ rất sớm.” Nữ cảnh sát nói, “Chúng tôi vẫn trông chừng cô ấy suốt.”
Lưu Tống chỉ chỉ cửa ra vào, nữ cảnh sát tiến lên gõ cửa.
Rất nhanh đã có một nữ cảnh sát mở cửa ra, trong phòng có ánh đèn lóe lên, Dương Hiểu Phương nằm ngủ trên giường.
“Đánh thức cô ta dậy.” Lưu Tống nói.
Nữ cảnh sát mở hết đèn lên, đi qua gọi Dương Hiểu Phương.
Dương Hiểu Phương mở mắt giật mình, ôm chăn ngồi dậy, “Sao thế?”
Lưu Tống nhìn chằm chằm cô một hồi, nói: “Có khả năng chỗ này không được an toàn, chúng tôi cần di chuyển cô sang một chỗ khác. Cô mau dậy thu dọn đồ đạc đi.”
Dương Hiểu Phương rất kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Lưu Tống chỉ nói: “Thu dọn nhanh đi. Hai nữ cảnh sát sẽ hỗ trợ cô.”
Dương Hiểu Phương lộ ra biểu cảm phòng bị: “Ông là ai? Cảnh sát Quý đâu?”
Lưu Tống nhìn cô: “Tôi là Lưu Tống, từ giờ trở đi tôi sẽ phụ trách vụ án của cô.”