Khi đã chọn xong vật liệu, căn nhà mới bắt đầu được sửa sang, hai bên bắt đầu bàn chuyện cưới xin.
Triệu Phương Cương cũng không còn trẻ nữa, nhà họ Triệu hy vọng càng sớm càng tốt, tốt nhất là quyết định vào cuối năm. Nhưng Nhậm Đình Đình mới làm việc được một năm, cô không muốn kết hôn sớm như vậy. Cô có thể tưởng tượng rằng mình một khi kết hôn sẽ phải sớm sinh con. Cô mới bắt đầu công việc với chức vụ quản lý dịch vụ khách hàng, khách hàng và cô cũng chỉ mới thân quen một chút, nếu như sớm có con thì mọi nỗ lực trước đây của cô sẽ mất hết. Cô muốn giống như Đồ Tiểu Ninh, có được một chỗ đứng vững chắc trong sự nghiệp, sau đó mới nghĩ đến chuyện có con.
Vì vậy, cô cảm thấy cần phải nói chuyện với Triệu Phương Cương về vấn đề này.
Tuy nhiên, Triệu Phương Cương ngày nào cũng phải đi xã giao, sáng sớm mới về, có khi say mèm đặt đầu xuống liền ngủ, sáng sớm vội vàng đi làm, họ chẳng nói được mấy câu.
Ngày hôm đó cô làm việc rất không tập trung, khi đi đến phòng trà Đồ Tiểu Ninh hỏi cô có phải cô đang có chuyện gì không, cô đã tâm sự tất cả những suy nghĩ của mình với cô ấy.
Đồ Tiểu Ninh uống nước và nói với cô, “Chuyện tìm bạn đời cũng giống như tìm người để bầu bạn vậy, nhất là khi đàn ông có địa vị cao, phụ nữ cũng chịu nhiều áp lực hơn. Nhưng dù là vợ chồng hay người yêu, thì cũng phải thường xuyên nói chuyện. Nếu em không nói chuyện, nút thắt trong trái tim sẽ ngày càng thắt chặt hơn, đến khi nó là nút chết thì sẽ càng khó giải quyết.”
“Vậy chị và Kỷ tổng cũng ít gặp nhau, thường ngày hai người nói chuyện như thế nào?” Nhậm Đình Đình hỏi.
“Tìm thời gian thích hợp để nói chuyện đó, rồi thời gian dài, hai vợ chồng sẽ ngày càng hòa hợp, đôi khi em sẽ biết đối phương đang nghĩ gì chỉ bằng một ánh mắt hay một cử chỉ, Kỷ Dục Hằng rất tốt, trừ những trường hợp đặc biệt, anh ấy đều sẽ trả lời WeChat của chị sớm nhất có thể, để chị có thể liên lạc với anh ấy mọi lúc, mọi nơi.”
Nhậm Đình Đình chăm chú lắng nghe, Triệu Phương Cương không trả lời WeChat của cô nhanh như thế.
Đồ Tiểu Ninh cảm nhận được sự im lặng của cô, nhanh chóng nói: “Nhưng đó chỉ là một thói quen cá nhân, quan trọng nhất vẫn là cùng nhau nói chuyện, thời gian mà, cố gắng thu xếp là sẽ có thôi.”
Nhậm Đình Đình gật đầu khi nghe những lời đó và không nói gì.
Buổi tối cô ngồi đợi Triệu Phương Cương, hôm nay anh về sớm hơn một chút, ít nhất cũng chưa qua 0 giờ.
Thấy cô ngồi trong phòng khách xem TV, anh vừa kéo cà vạt vừa hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Nhậm Đình Đình đứng dậy, lấy áo vest anh vừa cởi ra và giúp anh treo nó lên.
“Có chuyện gì vậy?” Anh đi thẳng đến sô pha, dáng vẻ giống như ông cụ vậy.
Nhậm Đình Đình ngồi bên cạnh, “Về chuyện kết hôn, em muốn nghe suy nghĩ của anh.”
Triệu Phương Cương xoa xoa trán nói, “Anh có thể có ý kiến gì, đó là chuyện sớm hay muộn, kết hôn sớm hay muộn có gì khác nhau sao?”
“Sau khi kết hôn thì sao?”
“Thì sinh con.”
Nhậm Đình Đình biết điều đó nên nói: “Lấy chồng thì được nhưng em không muốn có con sớm như vậy.”
Triệu Phương Cương quay đầu nhìn cô, “Tại sao?”
“Em đi làm chưa được bao lâu, có con rồi em không thể tập trung vào công việc được.”
“Anh sẽ không để em phải làm việc nội trợ, sinh con xong mẹ anh sẽ giúp em trông con.” Triệu Phương Cương nói.
“Vấn đề không phải là ai trông con, mà là khi có một đứa con rồi em phải dành một phần suy nghĩ trách nhiệm của mình cho con, nhưng bây giờ em mới bắt đầu sự nghiệp của mình, những khách hàng trong tay cũng chỉ mới quen biết, sinh con xong quay lại thì sẽ trở nên xa lạ luôn rồi.” Nhậm Đình Đình nói.
Triệu Phương Cương ngồi dậy, “Em ở cùng với Đồ Tiểu Ninh lâu nên muốn học hỏi cô ấy trở thành người phụ nữ của sự nghiệp sao?”
“Phụ nữ muốn có sự nghiệp có gì sai sao?” Nhậm Đình Đình hỏi ngược lại.
Triệu Phương Cương cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Có thể, không có gì sai, nhưng có sự nghiệp, thì cũng phải chăm sóc gia đình nữa, hiện tại em có thể nói lời hay như vậy, nhưng khi em làm việc lâu rồi, chín chắn rồi, em sẽ nói các công ty đã quen hợp tác với em, không thể thiếu em được, những chuyện khác lại phải đợi.” Anh nhìn cô, “Nhưng anh đã bao nhiêu tuổi rồi, em định để anh già rồi mới sinh con à?”
Nhậm Đình Đình có chút không vui. “Em nghĩ anh thật sự rất buồn cười, anh lớn tuổi cũng đâu phải do em gây ra, dựa vào đâu mà anh lớn tuổi muốn có con mà em phải hy sinh chứ?”
“Hi sinh? Em cho rằng đây là hy sinh sao? Kết hôn với anh là sai lầm, đúng không?”
Nhậm Đình Đình cũng có chút bực, cô tức giận nói: “Dù sao em cũng không muốn sinh con sớm như vậy. Nếu anh thật sự muốn, anh có thể tìm người khác sinh con.”
Triệu Phương Cương giọng nói chìm xuống, “Em nói lại lần nữa?”
Cô im lặng.
“Anh muốn em nói lại lần nữa.” Anh lặp lại.
Nói thì nói, cô nhẹ nhàng buông lời nói, “Muốn có con thì anh tìm người khác mà sinh!”
Một giây tiếp theo, Triệu Phương Cương đứng lên, “Được, là em nói đó, vậy anh đi tìm người khác.”
Nhậm Đình Đình tức đến nghẹt thở, cô không còn nơi nào để trút giận, cầm lấy thứ trong tầm tay ném xuống đất, đầu tiên là ném cái gối, sau đó là khăn giấy.
Thấy Triệu Phương Cương thật sự định đi ra ngoài, cô cầm lấy cốc nước ném về phía anh đang đứng.
“Choang—” Cốc nước vỡ ngay dưới chân Triệu Phương Cương.
Triệu Phương Cương cũng không phải người hiền lành, anh luôn kiêu ngạo không dễ gì chịu cúi đầu, nhất là trong những lúc nóng giận, càng làm ngược ý anh, anh lại càng tức giận.
“Ném đi! Em có bản lĩnh thì ném hết mọi thứ trong nhà đi, không đủ thì trong nhà bếp vẫn còn.” Anh chỉ vào bếp và hét lên.
Nhậm Đình Đình thực sự tiếp tục ném, vài lần còn suýt ném trúng anh, anh lạnh lùng cười chế nhạo nói, “Được, em làm loạn như vậy anh trốn đi là được chứ gì.” Nói xong, anh quay người mở cửa rời đi.
Nhậm Đình Đình đuổi theo, “Anh đi đâu?”
“Em quản anh sao?” Anh không nhìn lại.
Nhậm Đình Đình ngồi trên sàn nhà vò đầu bứt tóc, ôm mặt khóc cực kì đau khổ.
Cô đợi cả đêm không thấy anh quay lại.
Ngày hôm sau Nhậm Đình Đình đi làm với đôi mắt sưng húp, khi một đồng nghiệp hỏi cô bị làm sao, cô chỉ nói cô thức khuya cày phim.
Sau khi tan làm cô không đến chỗ của anh mà trở về căn hộ của mình, nửa đêm rạng sáng, cửa đã bị gõ.
Lúc đầu cô cũng không quan tâm, sau một lúc thì càng ngày càng to tiếng, còn gây gổ với cả hàng xóm.
Người bên cạnh đi ra hét lên, rất tức giận nói: “Buổi tối cậu có thể đừng quấy rầy mọi người có được không?”
Triệu Phương Cương mặc kệ người đó, tiếp tục gõ, vẫn kêu: “Vợ ơi! Vợ à!”
Nhậm Đình Đình vùi mình vào chăn bông và không định mở cửa.
Một lúc sau quản lý khu nhà đến, anh vẫn quậy phá, gọi “Vợ ơi.”
Đúng lúc sắp bị bảo vệ đưa đi thì Nhậm Đình Đình ra mở cửa.
Anh vẫn còn say, mỉm cười khi thấy cô mở cửa, “Vợ.”
Quản lý chung cư hỏi cô: “Anh ta có phải chồng cô không?”
Nhầm Đình Đình gật đầu.
Người hàng xóm ở bên không khỏi dài dòng, “Làm phiền nếu vợ chồng hai người có cãi nhau thì đừng làm ảnh hưởng đến những người xung quanh có được không? Bây giờ là mấy giờ rồi? Mọi người đều phải đi làm, nửa đêm náo loạn như vậy thành ra bộ dạng gì?”
Nhậm Đình Đình xin lỗi liên tục, cuối cùng dìu Triệu Đình Đình vào nhà.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, tay cô đã buông lỏng, anh xuýt nữa mơ hồ ngã xuống đất.
“Vợ ơi.” Anh vẫn mặt dày áp sát cô.
“Đừng có chạm vào em.” Nhậm Đình Đình tránh ra.
Tay của anh vòng qua ôm chặt lấy cô “Còn giận sao?”
Cô đẩy anh ra, “Ai là vợ của anh, không phải anh không cho em quản sao?”
Anh từ phía sau bám lấy cô, “Đều là lời nói lúc tức giận, anh ăn mềm không ăn cứng, em cũng biết mà.”
Cô vùng vẫy, “Anh đừng có đụng vào em, sâu rượu.”
Triệu Phương Cương vẫn mặt dày cọ cọ, “Vợ ơi, vợ à…”
Nhậm Đình Đình bị anh làm cho mềm lòng, cô thở dài đẩy anh ra, “Anh lại uống bao nhiêu?”
“Không nhiều.”
“Không nhiều hay anh uống đến say điên cuồng?”
“Không uống đến say điên cuồng thì làm sao em mở cửa?”
“Triệu Phương Cương, anh!” Cô xoay người định đánh anh, nhưng môi anh đã bị anh chặn lại.
Cô vung nắm đấm loạn xạ lên người anh, chưa được mấy cái đã bị anh ném xuống giường trong vòng vài giây.
Bị anh quăng đau quá, anh còn không chịu buông tha cho cô, cô vừa khóc vừa cắn anh.
“Em không muốn sinh con.”
Anh dỗ dành: “Được, nghe lời em, muốn sinh lúc nào cũng được”.
“Sau này anh đừng hung dữ với em.”
“Được, không hung dữ, vậy em cũng không được phép đập đồ nữa.”
“Em cứ thích đập đấy.”
“Được được được, em thích thì em cứ đập đi, đập đủ rồi, nếu không đủ anh sẽ mua.”
Cô đánh anh, anh để mặc cho cô đánh mình, cả người anh đều bị cô đánh đau chết đi được, nhưng anh phải chịu đựng.
Cuối cùng, cô kiệt sức, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nhưng Triệu Phương Cương lại kêu đói.
“Có thức ăn trong tủ lạnh.” Cô khịt mũi.
“Anh muốn ăn mì.” Anh vừa nói vừa dán vào cô từ phía sau, anh liếm vành tai của cô, “Em đi xuống nấu mỳ cho anh được không?”
Những lời này khiến Nhậm Đình Đình có chút tỉnh táo, cô đỏ mặt đá anh một cái, “Đồ lưu manh” Mặc dù cô mắng, nhưng vẫn ngủ không yên, xuống giường đi vào bếp nấu mì cho anh.
Anh có thói quen ăn mì cần thêm giăm bông và trứng luộc, trứng luộc thích ăn loại mềm, lòng đỏ không chảy ra ngoài sẽ không ăn, lại rất kén ăn nên Nhậm Đình Đình vẫn phải đi luộc trứng.
Cô đặt sẵn cho anh, anh ngồi vào bàn ăn, cô nằm xuống bàn xem.
“Ăn chậm thôi, không ai cướp mất của anh đâu.” Nhìn anh ăn ngấu nghiến, cô muốn cười.
“Vẫn là vợ anh nấu mì ngon nhất.” Anh lại phát điên, Nhậm Đình Đình giơ tay định đánh anh.
Anh cầm tay cô đưa lên miệng hôn xuống, vẻ mặt ghét bỏ của Nhậm Đình Đình, “Một miệng dầu.”
Anh tiếp tục ăn mì, cô sợ anh ăn quá mặn nên rót cho anh một ly nước. “Cái gọi là xã giao đi ăn tối của anh, hoàn toàn là vì uống rượu, mỗi lần gọi một bàn đồ lớn như vậy, ăn bao nhiêu miếng chứ, đúng là vừa tốn kém vừa lãng phí.”
Triệu Phương Cương bưng tô lên húp nước mì, sau đó thuận tay uống một ngụm nước, “Nói đến lãng phí. Ông già nhà em còn lãng phí hơn cả anh.”
Cô lại vỗ anh một cái “Anh gọi ai là ông già?”
Triệu Phương Cương nhanh chóng thay đổi lời nói của mình, “Cha của chúng ta, cha của chúng ta.”
Cô liếc mắt nhìn anh rồi tiếp tục than thở: “Cứ tiếp tục uống như vậy mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sinh bệnh thôi.”
“Vậy thì có cách nào sao, cho dù Kỷ Dục Hằng là một người tuyệt vời như vậy, cũng phải uống rượu, nếu không làm sao tồn tại trong giới kinh doanh này được.”
Nhậm Đình Đình không khỏi đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô ngập ngừng nói: “Nếu khó quá, em có thể về nói với cha.”
Triệu Phương Cương lập tức giơ tay ngăn cản, “Này, đừng, anh không lấy em để đi đường tắt trong công việc.”
Nhậm Đình Đình gật đầu, “Em biết.” Cô lại nắm lấy tay anh, “Em chỉ cảm thấy đau lòng cho công việc vất vả của anh ở bên ngoài.”
Anh lại nắm lấy tay cô, “Ai bảo anh là đàn ông, đàn ông phải chịu đựng được điều này, uống rượu thì tính là gì chứ.”
“Nhưng nó hại sức khỏe lắm.”
“Thời buổi này làm gì cũng phải xã giao, nhất là công việc hiện tại của chúng ta, áp lực phải chịu đựng cũng tỷ lệ thuận với những gì nhận được.”
Nhậm Đình Đình thở dài, cô cũng làm nghề này, cô biết rằng làm marketing là không hề dễ dàng.
“Nhưng đàn ông khác phụ nữ. Đàn ông có thể uống rượu như thế này. Phụ nữ không được. Em không được phép ra ngoài xã giao.” Một lúc sau, Triệu Phương Cương lại nói với cô.
“Em cũng phải sinh tồn mà.” Nhậm Đình Đình bĩu môi.
“Anh đã nói không được là không được, ai mà biết sẽ có kẻ biến thái nào dễ dàng lợi dụng không chứ.” Triệu Phương Cương càng nghĩ càng lo lắng, vừa đặt đũa xuống, đã tìm điện thoại di động, “Điện thoại của anh đâu.”
“Anh định làm gì?” Nhậm Đình Đình hỏi.
“Tìm sếp của em nhắc nhở một chút.”
Nhậm Đình Đình ngăn anh ta lại, “Anh điên à, ngay cả khi em có đi xã giao cũng không ai dám ép em uống đâu.”
Triệu Phương Cương nghĩ, đúng vậy, với lai lịch của ông già nhà cô, ai dám ép cô chứ.
Nhưng vẫn nói, “Nếu có những cuộc xã giao như vậy, phụ nữ các em nếu không muốn đi thì đừng đi.”
Nhậm Đình Đình nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi.”
Triệu Phương Cương xoa xoa mái tóc dài của cô, nhưng nghĩ đến ông nhà nhà cô, anh không khỏi nghĩ sau này làm sao để tránh hiềm nghi khi kết giao với Cục tài chính.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Nhậm Đình Đình nhẹ giọng hỏi, thấy anh dừng động tác đũa.
“Không có gì.” Triệu Phương Cương chỉ cười.
“Còn muốn ăn nữa không?”
“Muốn.”
Nhậm Đình Đình nghĩ anh thực sự vẫn muốn ăn, đứng dậy chuẩn bị đưa cho anh một bát khác, nhưng cô lại bị anh ôm chặt.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt háo hức bất mãn, “Anh đang nói là muốn em.”
Mặt cô nóng lên, đánh anh một cái, “Ngày mai anh còn muốn cho em đi làm không?”
Anh cười nhếch mép, ôm cô nghiêng người bước vào phòng.
“Vậy thì đừng đi nữa, anh nuôi em!”
“Em không cần, đáng ghét.”
“Đáng ghét? Anh cho em biết đáng ghét là như thế nào.”
Cả hai lại quấn quýt bên nhau. Nhậm Đình Đình lần này bị hành đến mức sắp ngất đi, cô nép chặt vào vòng tay của anh, miệng cô lẩm bẩm, Triệu Phương Cương không nghe rõ, đến gần thì cô đã ngủ từ khi nào rồi.
Anh đắp chăn bông cho cô, ôm cô, ngửi mùi hương riêng biệt của cơ thể cô, trái tim anh lúc này mới yên tĩnh.
Anh cúi xuống hôn cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon nhé, bé ngốc của anh.”