Nhiêu Tĩnh không nhúc nhích, Cố Nghiên nhắc cô, “Vừa nãy hướng dẫn viên đã nói không còn phòng nữa rồi.”
“Cầm lấy đi cô gái.” Bà lão cũng ở bên cạnh nói.
Nhiêu Tĩnh cũng không kì kèo đôi co nữa, nói câu cảm ơn rồi cầm thẻ phòng đổi với anh.
Như vậy cô ở phòng đối diện với bà cụ, ở bên cạnh phòng anh.
Khách sạn mà đoàn du lịch ở mặc dù không quá tệ, nhưng cũng không quá sang trọng, đến cả tiêu chuẩn mà bình thường Nhiêu Tĩnh đi công tác cũng chưa bằng, hơn nữa thiết kế cổ điển phối với đèn nhiều màu sắc đầu giường, thậm chí lỡ ấn thêm một lần đèn tắt mở còn có âm nhạc, từ đầu giường âm thanh vọng ra.
Bài hát đầu tiênSa mạc lạc đà, bài hát thứ hai là Học tiếng mèo kêu, bài hát thứ ba là Đưa em đi du lịch.
…
Phát điên mất.
Nhiêu Tĩnh cảm thấy bản thân điên thật rồi, không có xe hạng sang, lại cũng không có khách sạn 5 sao, sớm biết như vậy chi bằng đi ra nước ngoài mua sắm.
Cô mệt mỏi nằm ườn trên giường, lại cảm giác như có gì cọ vào người, vừa nhìn thì thấy là sạc dự phòng.
Cô lại quên trả lại sạc dự phòng cho người ta rồi, nhìn vạch pin, đã bị cô dùng chỉ còn một vạch, cô cũng không có dây sạc của sạc dự phòng, đã là đồ đi mượn của người ta, ngày mai du lịch ở bên ngoài một ngày trời, đến lúc đó nhỡ người ta cần dùng thì chắc ngại chết mất.
Nghĩ đến đây cô đứng dậy, cầm lấy sạc dự phòng đi ra.
“Cốc cốc.” Cô gõ cửa phòng bên cạnh.
Bên trong không có bất kì động tĩnh, cô lại gõ cửa, lúc sau mới có tiếng động.
Cửa mở ra, trên người Cố Nghiên đang mặc chiếc áo tắm của khách sạn, đại khái hơi vội đi ra, eo thắt dây qua loa, tóc cũng ướt sũng nhỏ giọt xuống trán, lại chảy xuống yết hầu với xương quai xanh.
Anh cao hơn Nhiêu Tĩnh khá nhiều, tầm nhìn của Nhiêu Tĩnh ngang với xương quai xanh của anh, áng chừng anh cao tầm 1m85, tuy ‘nội dung’ bên dưới không nhìn thấy, nhưng xét theo chiều cao với ngoại hình thì có lẽ không tệ.
“Có chuyện gì à?” Anh mở lời trước.
“Trả đồ cho anh.” Nhiêu Tĩnh chìa tay ra.
Cố Nghiên liếc nhìn, thì ra là sạc dự phòng của mình, không vội cầm lấy, chỉ hỏi cô, “Cô không dùng nữa à?”
“Hết pin rồi.”
Lúc này tay anh mới cầm lấy.
“Cảm ơn.” Nhiêu Tĩnh nói xong quay người đi, cũng không nghe thêm anh nói gì nữa.
Cố Nghiên nhìn bóng lưng cô đóng cửa, tiện tay cầm sạc dự phòng để lên bàn trà, lúc quay lại rửa mặt thì ngửi thấy mùi thơm còn lưu lại trên ngón tay.
Là mùi nước hoa. Còn là mùi của nước hoa cao cấp.
Anh tiếp tục đưa tay xối vào nước nhưng dù cho có rửa thế nào cũng không hết được mùi hương đó, dường như đã lưu lại trên da thịt vậy.
Sáng hôm sau là bắt đầu hành trình, chỗ ngồi trên xe vẫn như hôm qua, lúc mọi người ngồi trên xe có chút buồn ngủ, Nhiêu Tĩnh cũng vậy.
Cô lại một lần nữa cảm thấy mình đúng là bị chập mạch rồi, Quốc khánh không ở nhà ngủ, còn chạy ra đi du lịch theo đoàn.
Trạm dừng đầu tiên là Ly Giang của Quế Lâm, mọi người ngồi xe đến địa điểm, rồi cùng hướng dẫn viên lên thuyền, thuyền không lớn nhưng có 2 tầng, vừa đúng lúc thêm một đoàn khác là đủ người.
Nhiêu Tĩnh tùy ý chọn một chỗ, ngồi cùng với đoàn mình.
Trên thuyền có hướng dẫn viên cố định, không cần hướng dẫn viên đi theo.
Nhìn qua cửa kính là núi cao thanh bình ở phía xa xa, và mặt sông yên bình, trong lòng Nhiêu Tĩnh vốn đang có hơi khó chịu cũng thanh tịnh hơn nhiều.
Lúc đến giữa sông, thuyền dừng lại, hướng dẫn viên mời mọi người lên tầng 2.
“Mọi người nhìn dãy núi kia, có phải thấy rất quen không?” Hướng dẫn viên đột nhiên chỉ dãy núi phía xa xa hỏi.
Mọi người nhìn rồi đồng loạt biểu thị khó hiểu.
Hướng dẫn viên cười lấy ra một tờ 20 tệ, “Đúng vậy, đây chính là phong cảnh in trên tờ 20 tệ.”
“Đúng thật nè.” Mọi người nhao nhao nhìn qua.
Chỉ có một mình Nhiêu Tĩnh dựa lên lan can.
Trong lòng cô nghĩ: Chưa trải sự đời.
Đột nhiên cô bị ai đó vỗ nhẹ vào vai, quay lại là bà cụ kia.
Bà nheo mắt cười với Nhiêu Tĩnh, “Cô gái, chỗ của cháu vừa hay có thể chụp được phong cảnh trong tờ tiền kia, bác muốn chụp một tấm.”
Không biết từ lúc nào mọi người bắt đầu nhộn nhịp chụp ảnh lưu niệm, Nhiêu Tĩnh nhích lùi lên phía trước, nhường chỗ cho bà lão.
Bà lão gọi con trai nhà mình qua, “Cố Nghiên, qua giúp mẹ chụp một tấm.”
Cố Nghiên lấy điện thoại chụp cho mẹ vài tấm, bà lão vừa xem thì lập tức nhíu mày, một mặt chê, “Con đang chụp cái gì thế này, chụp mẹ xấu thế?”
Sau đó lại rất tự nhiên nhét điện thoại cho Nhiêu Tĩnh, “Cô gái, con gái các cháu biết chụp hình hơn, phiền cháu chụp cho bác một tấm, được không?”
Dù sao cũng xuất thân từ ngành dịch vụ, Nhiêu Tĩnh lịch sự cầm lấy điện thoại.
Bà lão lại quay lại vị trí cũ, hai tay giống như đang ôm không khí, còn hỏi ý kiến Nhiêu Tĩnh, “Tư thế này thế nào?”
Nhìn thấy bà lão với tư thế chụp hình mà các bác lớn tuổi hay tạo, Nhiêu Tĩnh không nhịn được nhắc nhở, “Hay là bác bỏ hai tay xuống?”
Bà lão, “Không đẹp à?”
“Không phải, chỉ là quá bình thường rồi.”
“Ồ ồ, vậy cháu nói xem tư thế nào đẹp?”
Nhiêu Tĩnh tùy ý chỉ đạo chút, “Cơ thể hơi nghiêng chút, tay trái bác dựa lên lan can, mắt nhìn phía cháu, hơi mỉm cười.”
Bà cụ làm theo lời cô nói, nhưng cảm giác vẫn thiếu thiếu chút gì đó, thế là Nhiêu Tĩnh tháo chiếc khăn lụa LV trên cổ mình xuống.
Nhìn thấy Nhiêu Tĩnh muốn quàng chiếc khăn lụa lên cổ mình, bà lão ngạc nhiên, “Cô gái, đây là…?”
Nhiêu Tĩnh chỉ nói: “Thêm chút chi tiết chụp sẽ đẹp hơn ạ.” Vừa nói vừa giúp bà lão quàng lên.
Bà lão ngại ngùng, “Ôi, cảm ơn cháu nhé.”
“Không có gì ạ.”
Nhiêu Tĩnh giúp bà lão chụp vài tấm, bà lão xem xong rất vừa ý, còn trách con trai.
“Cố Nghiên. Con phải học tập đấy.”
Nhiêu Tĩnh trả lại điện thoại cho bọn họ, Cố Nghiên nhận lấy, cảm ơn cô.
“Không cần khách sáo.” Nhiêu Tĩnh quay người muốn rời đi.
“Cô gái, khăn của cháu.” Bà lão cởi bỏ khăn trả lại cho cô.
Nhiêu Tĩnh quay lại cười, “Bác ạ, bác quàng lên trông đẹp lắm, cháu tặng cho bác đấy.”
“Làm sao mà thế được.” Bà lão liên tiếp xua tay từ chối.
Nhiêu Tĩnh đã đi thẳng xuống tầng 1 rồi.
Sau lưng có tiếng bước chân, cứ đi theo phía sau cô xuống lầu, là Cố Nghiên.
“Cô Nhiêu, chiếc khăn này cảm ơn cô, nhưng mẹ tôi không thể nhận được.”
Nhiêu Tĩnh thu lại bước chân, anh suýt chút nữa đụng phải cô, may dừng kịp lúc.
“Anh biết tên tôi?” Nhiêu Tĩnh hỏi, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh.
“Hôm qua lúc hướng dẫn viên phát thẻ phòng có gọi tên từng người.” Anh nói.
Nhiêu Tĩnh không nói nữa, chỉ đi thẳng về phía trước, anh vẫn đi theo sau cô.
Cô dừng ở đầu thuyền lấy từ trong túi ra một bao thuốc, rút ra một điếu đưa lên miệng, sau đó quay người đưa bao thuốc đến trước mặt anh ta, khẽ nhíu mày.
Cố Nghiên nhìn cô, “Xin lỗi, tôi không hút thuốc.”
Nhiêu Tĩnh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cất bao thuốc vào trong túi, rút bật lửa châm điếu thuốc.
Cô đứng đó hút thuốc, thấy anh vẫn còn ở đó thì phả một làn khói, nó theo gió phả đến trước mặt anh.
Anh nhẹ nhàng lùi bước chân nhưng không có ý định rời đi, Nhiêu Tĩnh cười, “Anh cứ bám lấy tôi suốt thế làm gì?”
“Tôi chỉ muốn trả lại khăn cho cô.”
“Vậy à?” Nhiêu Tĩnh lại tiến sát lại phía anh, giọng nhẹ như lướt qua.
Anh lùi về sau chút, Nhiêu Tĩnh lại kề sát hơn, trực tiếp áp anh vào tường không cho lối thoát.
“Mẹ anh chưa dạy anh, đừng có nhìn chằm chằm người khác giới à? Hơn nữa còn là…” Nhiêu Tĩnh lại phả ra một vòng khói lên mặt anh ta, “Phụ nữ trưởng thành.”
Hai người đối mặt kề sát nhau, anh nhìn thẳng vào hai mắt cô, giây sau đó đột nhiên tiến lại, lúc đó Nhiêu Tĩnh còn tưởng anh muốn hôn mình.
Bây giờ đến lượt anh được thế, còn Nhiêu Tĩnh lùi sau, nhìn đáy mắt anh sâu thẳm, “Vậy cô có được dạy qua, đừng có sát gần một người đàn ông gần như thế…?”
Phía sau Nhiêu Tĩnh đã áp sát lan can thuyền, lại bị cánh tay của anh giữ lấy eo.
“Giống như thế này.” Giọng nói anh vang lên bên tai cô, trong giọng nói chứa đầy dục vọng.
Nhiêu Tĩnh ở khoảng cách gần đánh giá anh, tuy không phải kiểu đẹp trai kinh thiên động địa, nhưng cả người tản ra một loại khí chất không thể dùng lời nói miêu tả.
Dù sao, người có thể lọt vào tầm mắt lựa chọn của cô thì cũng không phải bình thường.
“Anh Cố, tay của anh dường như đặt nhầm chỗ rồi.” Nhiêu Tĩnh cũng không giãy ra, chỉ là nhắc nhở anh.
“Tôi cứ nghĩ cô Nhiêu thích như vậy.” Anh lại còn ôm chặt hơn, giọng thậm chí còn thấp hơn, “Làm sao? Cho rằng tôi là quân tử khiêm tốn?”
“Ồ! Anh không phải à?” Nhiêu Tĩnh hỏi lại.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, là người ở tầng trên đi xuống.
Cố Nghiên lúc này mới buông Nhiêu Tĩnh ra.
Nhiêu Tĩnh cong môi, nói một câu, “Con trai cưng của mẹ.”
Ánh mắt Cố Nghiên nhìn theo bóng dáng Nhiêu Tĩnh.
Đi tham quan thêm một địa điểm du lịch nữa thì sắp xếp bữa trưa, dùng bữa ở một nhà hàng bình thường, mọi người ngồi chung một bàn, bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau.
Bà lão ngồi ở bên cạnh Nhiêu Tĩnh, nhân tiện hỏi Nhiêu Tĩnh, “Cô gái, cháu là người ở đâu?”
“Thành phố C ạ.”
“Thành phố C khá tốt đấy, con gái bác cũng ở thành phố C.”
Nhiêu Tĩnh giơ tay nhận lấy đôi đũa không biết ai đưa cho.”
“Sao chỉ có mình cháu đi du lịch vậy, bạn trai không đi cùng cháu à?” Bà lão lại hỏi.
“Cháu không có bạn trai.” Nhiêu Tĩnh nhúng đũa vào cốc rửa rửa.
Cố Nghiên cũng rót cho mẹ cốc nước, bà lão nhìn cốc nước của Nhiêu Tĩnh đang rửa đũa, thì muốn đưa cốc của mình cho cô trước, Cố Nghiên biết mẹ muốn cảm ơn chuyện chụp ảnh giúp vừa nãy, nên rót nước vào cốc của mình rồi đặt bên cạnh bát của cô.
Nhiêu Tĩnh nhìn anh một cái, anh nói, “Nước ấm đấy.”
Cô không đáp lại, anh cũng không nói thêm gì, chỉ có bà lão nhìn bọn họ ngồi cạnh nhau trong đáy mắt khẽ lóe lên nụ cười.
Buổi chiều hướng dẫn viên sắp xếp mọi người đi tham quan đường phố Tây, Nhiêu Tĩnh cảm thấy nhạt nhẽo nên ở trên xe ngủ, lúc tỉnh dậy phát hiện Cố Nghiên đã ở bên cạnh.
Cô ngồi dậy trừng mắt, “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy phụ nữ đang ngủ bao giờ à?”
Cố Nghiên đi về chỗ mình, “Tôi đang đợi cô tỉnh để tiện về chỗ mình.”
Nhiêu Tĩnh lười biếng thu lại chân, đôi chân dài của anh bước vào, nhưng vẫn khó tránh khẽ chạm phải chân cô.
Anh quay về chỗ cũ, Nhiêu Tĩnh tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân gục trên vai anh, nhìn thấy anh cũng đang ngủ, Nhiêu Tĩnh lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Xe đã quay về đến khách sạn, cô giống như chưa phát sinh ra chuyện gì, tự xuống xe.
Vừa về đến phòng cô lập tức đi tắm, vừa ra khỏi phòng thì có tiếng chuông cửa.
Cô quấn lấy khăn tắm, vén mái tóc ướt nhìn qua mắt mèo, thì ra là Cố Nghiên, cũng không trốn tránh gì lập tức ra mở cửa.
Cố Nghiên nhìn thấy chính là cô đang quấn khăn tắm, lộ ra đôi vai trắng ngần, đôi chân dài trắng nuột.
Động tác vuốt tóc của Nhiêu Tĩnh vẫn chưa dừng, “Giờ này anh Cố tìm tôi có việc gì?”
Cố Nghiên chìa tay ra, trong tay là khăn của cô.
Nhiêu Tĩnh nhìn, “Chỉ là một chiếc khăn, hà cớ cứ phải cố chấp như thế.”
“Mẹ tôi không thể nhận món quà này được.” Cố Nghiên nói như vậy với cô.
Nhiêu Tĩnh cười, giơ tay nhận lấy, “Vậy tại sao bà ấy không tự đưa cho tôi?” Cô vừa nói vừa tiến qua, nhìn dáng vẻ đạo mạo này của anh, tự nhiên cô lại nổi hứng nghịch ngợm, rất muốn trêu chọc anh một phen.
Cố Nghiên có chút không hiểu ý cô, cô lại nói, “Anh cao quá rồi, vừa nãy tôi ngũ trên xe bị vẹo cổ, bây giờ đứng ngửa đầu nhìn anh nói chuyện thế này tôi mệt lắm.”
Cố Nghiên nghe xong thật sự cúi xuống.
Khóe môi Nhiêu Tĩnh khẽ cười, chưa đợi anh kịp phản ứng đã quàng khăn lên cổ anh kéo anh lại gần, hai người cứ như vậy kề sát nhau, cô tiếp tục nói bên tai anh, “Bà ấy có thể tự đến trả, tại sao cứ phải là anh trả?”
Cố Nghiên nhìn sâu vào đôi mắt cô, hỏi, “Cô muốn nghe đáp án gì?”
“Tôi…”
Chỉ là Nhiêu Tĩnh vừa định nói ra thì đã im bặt tiếng, vì anh đã cúi người hôn cô.
Hôn từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, khiến cô quay cuồng.
Nhiêu Tĩnh thật không ngờ anh lại hôn thật.
Lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, đảo khắp mọi ngóc ngách, đem theo chút mạnh mẽ nam tính, đồng thời đẩy cô vào trong.
Cửa bị đóng cập lại, hành động của anh rất nhanh, lần này không để cho Nhiêu Tĩnh có gian gian kịp phản ứng, khăn tắm của cô đã bị lột ra, cả người bị anh ôm lấy, hô hấp càng thở càng gấp, cho đến khi cô bị ôm đến bên giường, cô nhìn thấy mắt anh đã đỏ rồi.
Anh kìm giọng nói, “Nhiêu Tĩnh, ánh mắt của em thật biết cách quyến rũ người khác.”
Nhiêu Tĩnh cũng đã rất lâu không thân mật với đàn ông rồi, cô nghĩ cứ thuận thuyền theo nước vậy, tình một đêm với soái ca cũng không có gì, thế là liếm môi, khiêu khích nói: “Vậy anh có muốn nếm thử không?”
Yết hầu Cố Nghiên khẽ động, không đợi cô có cơ hội nói thêm gì.
Đều không phải nam thiện nữ tín gì cả, đêm đó, rất điên cuồng.