Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 100



Hành trình buổi sáng ngày hôm sau là đi rừng trúc hít thở bầu không khí tự nhiên.

Mọi người ngồi xe đi đến nơi, Triệu Phương Cương và Hứa Phùng Sinh nhận nhiệm vụ đi mua vé.

Kỷ Dục Hằng lại bị vây quanh trong đám người nam, hôm nay trời nóng, anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần thể thao dệt kim và một đôi giày hiệu AJ.

“Đây là dáng vẻ lúc đi học của Kỷ tổng sao?”

“Tuổi trẻ của nam thần, nhất định sẽ có một nữ thần đi cùng chứ nhỉ.”

“Cho nên Kỷ tổng rốt cuộc là có người yêu chưa?”

Các nhân viên giao dịch lại bắt đầu thì thầm, ánh mắt đều hướng về phía Đường Vũ Hủy.

Đường Vũ Hủy mặc cả cây hàng hiệu, còn mang một cái túi Gucci và kính râm Chanel, tuy ánh mắt đã bị kính râm che lại, cũng có thể nhìn ra cô ta luôn nhìn ai.

Thời gian đợi có chút lâu, Kỷ Dục Hằng lấy ra một điếu thuốc, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, có người giúp anh châm thuốc, anh hút hai hơi, rồi kẹp ở đầu ngón tay tùy tiện buông xuống đặt ở bên hông, trông thật là lưu manh.

Khói thuốc mù mịt lượng lờ bay bay, theo gió bay tới chỗ của Đồ Tiểu Ninh, các cô gái bên cạnh còn đang than thở đẹp trai quá, Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy mặt trời có chút nóng, lấy từ trong balo ra một chai xịt chống nắng, lại không mang kính râm, hôm nay mặt trời có thể sẽ đốt cháy da anh mất.

Một lát Triệu Phương Cương bọn họ đến, Nhiêu Tĩnh nói, “Mua cái vé thôi mà lâu như vậy, nắng chết chúng tôi rồi!”

Triệu Phương Cương chỉ về nhóm người cao tuổi phía sau, “Không thấy hôm nay rất nhiều người sao? Mau mau đi, không là tí nữa phải đi cùng với đoàn các bác lớn tuổi là xấu hổ lắm đó nha.” Sau đó anh ấy phất tay bắt đầu nói to, “Đi thôi đi thôi.”

Trạm thứ nhất của khu thắng cảnh là leo núi, vì để tiết kiệm thời gian nên họ mua vé cáp treo, Đồ Tiểu Ninh vốn tưởng là loại cáp treo có thể ngồi một lần mấy người, đến lúc đi mới phát hiện là loại cáp hai người ngồi một toa.

Triệu Phương Cương đếm số lượng người, xác định đã đầy đủ người lại bắt đầu nói to, “Hai người ngồi một toa, từng người theo sát nhau đừng tản ra ra, nếu không sẽ phải ghép với đoàn người lớn tuổi phía sau đấy, một chuyến 20 phút, ai mà sợ độ cao bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Nhiêu Tĩnh nghe xong đã không dám nữa, “Hả? 20 phút cơ á? Tạm biệt.”

Triệu Phương Cương cười nhạo, “Bà chị à, không phải chứ? Sợ độ cao sợ đến như thế à? Không sao, em trai cùng ngồi với chị, bảo vệ chị!”

Nhiêu Tĩnh trốn tránh, “Ngồi với cậu tôi càng sợ hơn!”

Triệu Phương Cương nắm lấy cô ấy, tiếp tục trêu: “Này! Hôm nay tôi nhất định phải ngồi với chị, chị có thể gọi video với cái anh Cố kia của chị, để anh ta xem xem em trai này của chị đã giúp anh ta bảo vệ chị như thế nào.” Sau đó đẩy Đồ Tiểu Ninh lên phía trước, “Tiểu Đồ em ngồi với Phùng Sinh đi.”

Mọi người đều bắt đầu đi tìm bạn ngồi cùng nhau, Đường Vũ Hủy ngay từ đầu đã không nhúc nhích, đợi mọi người đều gần ngồi lên rồi cô ta mới đi qua đứng cạnh Kỷ Dục Hằng.

“Đàn anh, xem ra chỉ còn có em với anh thôi.”

Bọn họ đứng phía trước cách Hứa Phùng Sinh, Đồ Tiểu Ninh nghe thấy thế thì cau mày, Đường Vũ Hủy sao lại cứ giống như miếng keo dán, kéo mãi không rơi.

Những người xung quanh ồn ào, cũng không nghe thấy Kỷ Dục Hằng có đồng ý ngồi cùng cô ta hay không, Đồ Tiểu Ninh chỉ có thể cùng với đám người lúc đi lúc dừng, qua một hồi mọi người cuối cùng cũng đi tới phía trước, đến hàng phía trước thì chuyển từ đứng một trước một sau thành hai người đứng song song, Đồ Tiểu Ninh lúc này mới hiểu rõ cách lên cáp treo.

Cáp treo là từng nhóm từng nhóm xuống, lúc hai người đi tới có khu vực của trạm cố định, một trạm phía trước một trạm phía sau, cáp treo từ phía sau tới, người của trạm phía trước theo khẩu lệnh trước đó của nhân viên đi lên, sau đó lúc cáp treo đi qua người thứ hai thì người kia lại lên, nhân viên làm việc rất nhanh, ở ngoài đóng chốt, cáp treo thuận theo đường dây cáp chậm rãi đi lên, cáp treo nhỏ bé rung lắc nhẹ trong gió theo động tĩnh và quán tính của hai người lên xe.

Đồ Tiểu Ninh thấy vừa phiêu lưu lại vừa kích thích, cô đang nghĩ lỡ như mình không lên được cáp, hoặc một chân giẫm lên chỗ khoảng trống thì phải làm sao?

Nhân viên làm việc thổi còi, cô thấy, phía trước bọn họ chỉ có ba nhóm, ánh mắt lại dừng ở bóng lưng của Kỷ Dục Hằng, cô thật sự rất muốn xông lên đấy Đường Vũ Hủy chướng mắt kia ra.

Lại một nhóm đi lên, sau đó một nhóm từng người đứng vào vị trí đã quy định, nhưng trong đó một nữ đồng nghiệp không hiểu là căng thẳng hay là làm sao, đột nhiên nói đau bụng, một cô gái khác sốt ruột, “Không phải chứ? Cáp treo cũng sắp đến rồi, cậu có chuyện gì thế?”

Đồng nghiệp kia ôm bụng cau mày, trán đẫm mồ hôi, “Thật sự, không ổn rồi, tôi phải đi nhà vệ sinh đã, nếu không 20 phút nữa tôi sẽ chết mất, một lát nữa tự tôi sẽ ghép với các khách khác lên sau.” Cô ấy nói xong thì chạy đi.



Cáp treo phía sau lập tức đi đến, nhân viên làm việc bắt đầu gọi người phía sau, chính là Đường Vũ Hủy và Kỷ Dục Hằng.

“Mau mau mau, hai người ai đi lên đi.” Anh ấy vừa nói vừa đi qua.

Tình huống đột nhiên này khiến Đường Vũ Hủy sững sờ, cô ta theo bản năng quay đầu muốn tìm một người có thể thay thế, ai biết cô ta đang đứng kế trước, nhân viên làm việc không nói gì đẩy cô ta lên.

“Cáp treo tới rồi, đừng có lề mề, ngồi cùng với ai không phải ngồi chứ?”

Đường Vũ Hủy còn đang vùng vẫy, “Đàn anh!”

Kỷ Dục Hằng không nhúc nhích đứng tại chỗ, mãi đến khi cô ta bị nhân viên mạnh mẽ nhét vào cáp treo, đi cùng cô gái đứng trước.

Đồ Tiểu Ninh chứng kiến từ đầu đến cuối, trong lòng thầm sảng khoái nói không ra lời.

Nhân viên làm việc lại gọi, “Nào! Nhóm tiếp theo.”

Nhưng mà lần này Kỷ Dục Hằng lại một mình, Đồ Tiểu Ninh với Hứa Phùng Sinh sắp xếp đứng song song đi đến, Đồ Tiểu Ninh đúng lúc đứng kế bên trái ở trong tầm tay của nhân viên làm việc, anh ấy không thể nhịn được mạnh mẽ đẩy cô vào, “Mau mau, cô đứng ở phía sau đi.”

Đồ Tiểu Ninh ngay cả thời gian phản ứng cũng không có đã bị bắt đến khu vực được chỉ định, cáp treo đến, Kỷ Dục Hằng đi lên trước, chân anh dài nên chỉ cần bước một bước chứ không cần phải nhảy, rồi khom người đi vào, cô nhìn thấy cái cáp treo kia tiến về phía mình.

Lúc vẫn còn cách xa vài bước nhân viên làm việc bắt đầu ở phía sau đẩy cô, cô có chút căng thẳng, chỉ nghe nhân viên làm việc ra lệnh một tiếng, “Nhảy.”

Cô bước nhảy tới, còn bị đẩy một cái nữa, cô cả người ngã lên đùi Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng vững vàng đỡ lấy cô, cô nghe được âm thanh đóng cửa lại khóa cửa.

Cáp treo chậm rãi đi lên, trong nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.

Khoan hãy nói, cái gọi là duyên phận này, thật đúng là kì diệu.

Bên dưới cáp treo là cánh rừng trúc bạt ngàn, ánh sáng mặt trời ấm áp giống như dạo chơi trên những ngọn trúc, lá trúc nhẹ nhàng chuyển động bay lên, truyền đến âm thanh xào xạc như tiếng gẩy đàn tranh, dễ nghe lại vui tai, và bóng cây dưới chân sâu cạn lốm đốm, xa xa những ngọn núi cao chót vót, bọn họ ngồi trong không trung dần dần lên cao, cảm nhận được khoảng cách giữa trời và đất, đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, thoải mái dễ chịu lại nhàn hạ.

Đồ Tiểu Ninh vẫn luôn sợ độ cao, cáp treo này cũng có chút cũ, lúc đến điểm nối sẽ phát ra âm thanh “cạch cạch” một chút, lúc gió lớn còn rung lắc nhẹ, giống như lung lay sắp ngã.

Cô nắm chặt tay Kỷ Dục Hằng, toát mồ hôi lạnh, Kỷ Dục Hằng cũng nắm chặt tay cô, để cô nhẹ nhàng dựa vào anh, “Không sao, có anh ở đây.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn về phía anh, “Nếu như vừa rồi cô gái phía trước không bị đau bụng, anh thật sự định ngồi với Đường Vũ Hủy sao?”

Cánh tay Kỷ Dục Hằng tùy tiện chống vào lan can bên cạnh, âm thanh “rít rít” của lan can đó dọa Đồ Tiêu Ninh hoảng sợ, đem anh kéo lại, “Đừng dựa vào chỗ đó, mặc dù khóa rồi nhưng dù sao em vẫn không cảm thấy an toàn.”

“Vậy anh dựa chỗ nào? Dựa em à?” Kỷ Dục Hằng vắt chân bắt chéo, bắt đầu không đứng đắn.

Đồ Tiểu Ninh vỗ chân của anh, “Cáp treo này trong suốt đấy, đừng để bị các đồng nghiệp nhìn thấy.”

Thân của cáp treo này là nửa thân trên trong suốt, nửa thân dưới lại bị miếng sắt che mất, mỗi cáp treo chỉ cách nhau 100m, quả nhiên Đường Vũ Hủy ở phía trước vẫn còn chưa từ bỏ ý định mà quay đầu nhìn lại, vẫn may là hai người bọn họ vẫn là dáng vẻ bình thường từ góc độ của cô ta nhìn sang, chỉ có chỗ nắm tay chắc là không nhìn thấy.

“Nếu không có ai đau bụng, anh định sẽ đau bụng.” Một lát sau giọng của Kỷ Dục Hằng vang lên.

Đồ Tiểu Ninh cười, mười ngón tay đan vào nhau.

Khắp người đều là hương vị của lá trúc tươi mát, cô hít thở sâu một cái, “Đối với những nhân viên văn phòng ngày ngày phải làm việc với máy tính như chúng ta, thật sự rất cần hít thở một chút oxi tự nhiên như này.”

“Nếu em thích, lần sau chúng ta tự đến.”

Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu, “Đưa chả cha mẹ cùng đi.”

Anh kéo tay cô vào ngực, “Được.”



“Lão đại! Tiểu Đồ!”

Đột nhiên giọng của Triệu Phương Cương cắt ngang, còn có tiếng vang từng đợt.

Đồ Tiểu Ninh có tật giật mình vội vàng rút tay về, lại bị Kỷ Dục Hằng giữ lại, “Sợ gì chứ? Không nhìn thấy đâu.”

Đồ Tiểu Ninh lúc này cũng mới nhớ ra, đúng là lén lút nên thấp thỏm mà.

Cô quay đầu lại, Triệu Phương Cương và Hứa Phùng Sinh đang ở trên cáp treo đằng sau.

“Chị Nhiêu đâu?” Cô cất tiếng hỏi, không phải Triệu Phương Cương nói nhất định phải ngồi cùng khoang với Nhiêu Tĩnh sao?

Triệu Phương Cương ghét bỏ nói, “Sư phụ em là đồ nhát gan, bỏ chạy rồi, chị ấy không đi.”

“Hả?”

Triệu Phương Cương cười trộm, “Tiểu Đồ, ngồi cáp treo cùng với lão đại cảm giác thế nào? Có phải thích lắm đúng không?”

Đồ Tiểu Ninh còn đang nghĩ phải trả lời thế nào, Kỷ Dục Hằng quay đầu lại một cái, Triệu Phương Cương trong nháy mắt không dám trêu chọc nữa, anh ấy nhanh chóng cầm điện thoại ra, “Anh chụp cho bọn em một tấm hình lưu niệm ha?”

Đồ Tiểu Ninh đang do dự, đèn flash của anh ấy đã sáng lên, chốc lát anh ấy đã gửi bức ảnh qua wechat cho Đồ Tiểu Ninh, còn kèm theo một câu.

[Tiểu Đồ, bây giờ em ăn mặc càng ngày càng xinh đẹp ha, ngồi bên cạnh lão đại cũng không thua kém chút nào, anh thật cảm thấy có chút đau lòng, giống kiểu phải gả cô em gái nhà mình đi vậy.]

Đồ Tiểu Ninh gửi lại một icon tinh nghịch, mở tấm ảnh ra, là bức ảnh hai người bọn họ đồng thời quay đầu lại, biểu cảm đều rất giống nhau.

“Một tấm ảnh mà nhìn lâu như vậy sao?” Kỷ Dục Hằng thấy cô cúi đầu một lúc lâu.

Đồ Tiểu Ninh còn đang ngắm ảnh, thuận miệng nói, “Em với anh còn không có tấm ảnh cùng chung nào.”

Anh lại nắm tay cô, “Anh ngoài nợ em một chiếc nhẫn kim cương, còn nợ em một bộ ảnh cưới.”

Đồ Tiểu Ninh nhẹ nhàng nắm ngón tay anh, “Đợi anh có thời gian đã, không vội.”

Nhưng cô quả thực, còn chưa được mặc váy cưới.

Anh nắm chặt tay cô, nhìn cô thắm thiết.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Nhìn anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm mình, Đồ Tiểu Ninh hỏi.

“Muốn hôn em.”

Tai cô đỏ lên, nhưng chỉ có thể nói, “Nhịn đi.”

Kỷ Dục Hằng nhếch môi, tháo dây giày của mình đang ra, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên đôi giày vải của cô.

“Tiểu Đồ, dây giày của em tụt rồi kìa?” Anh dùng giọng điệu bá đạo hỏi.

Đồ Tiểu Ninh lập tức hiểu ý, ừ một tiếng, sau đó từ từ khom người xuống.

Tim đập có chút nhanh, cô vừa cúi thấp đầu xuống đã bị anh nghiêng người nâng mặt cô lên, hôn cuồng nhiệt, từ đầu lưỡi mút đến cái lưỡi của cô, có mùi thuốc lá thoang thoảng, khiến cô chìm đắm trong cảm giác này khó có thể tự thoát ra được, bên tai còn có âm thanh ma sát của cáp treo vào lá trúc, trên mặt là độ ẩm nơi đầu ngón tay anh truyền tới, hơi thở của anh xâm chiếm cổ cô có chút nóng bỏng, cô cũng hôn trả nhiệt tình, dây dưa với môi và lưỡi anh, chỉ muốn có được anh thật nhiều thật nhiều.

Cáp treo còn đang đong đưa nhẹ nhàng trong gió, cô cảm giác hai chân của mình cũng sắp mất cảm giác, tim đập như trống, trước sau đều là đồng nghiệp, đây là cảm giác cô chưa từng trải nghiệm qua, ngọt ngào trong sự kích thích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv