CHƯƠNG 74: NAM DƯƠNG HỌC TRƯỞNG, NGƯƠI THẬT SỰ QUÁ KÉM!
“Hắn sao có thể là đối thủ của Nam Dương học trưởng chứ?”
“Nam Dương học trưởng chỉ cần một kiếm là có thể đánh bại hắn rồi, hắn lấy cái gì so với Nam Dương học trưởng?”
“Cái gì mà một kiếm, Nam Dương học trưởng dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn như con kiến rồi!”
Những học viên này bình thường đều nịnh nọt lấy lòng Nam Dương Hoàng Phong, đối với Vương tự nhiên là thỏa thích xỉ nhục, huống chi trong lòng bọn chúng cũng có suy nghĩ này.
Nam Dương Hoàng Phong âm lãnh cười cười, nói: “Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là cao thủ chân chánh, cái gì gọi là ngược đãi?”
Vừa mới nói xong chỉ nghe thấy "BOANG..." một tiếng, trường kiếm của Nam Dương Hoàng Phong ra khỏi vỏ, trong lúc này hào quang lóe lên, trường kiếm trở nên đẹp mắt, một kiếm đâm vào Vương.
Nhưng mà một kiếm này của Nam Dương Hoàng Phong trong mắt của Vương không có lợi hại như vậy. Thần tình Vương lạnh nhạt, khinh thường nói:
“Tốc độ của ngươi quá chậm!”
Tiếng nói lên, trường thường đã xuất trận, học viên dưới lôi đài chỉ thấy bóng thương xuất hiện, xuyên qua bóng kiếm của Nam Dương Hoàng Phong.
“Bành!” Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, một chiêu này đánh cho Nam Dương Hoàng Phong rung động vù vù, nhưng hắn cũng bị lực đạo ẩn chứa chấn động đến kêu rên lui lại, hai tay chấn động đến run lên.
“Bát tinh Chiến Giả!” Nam Dương Hoàng Phong hoảng sợ kêu lên.
“Bát tinh Chiến Giả?!”
“Một tên tân sinh có thực lực bát tính Chiến Giả, trời ạ hắn còn mạnh hơn cả ta nữa!”
“Xem ra hôm nay Nam Dương Hoàng Phong chọc nhầm người rời!”
Đám học viên phía dưới kinh ngạc, bàn tán.
Vương vung mạnh Ngân Lang Thương đánh tới.
Rất nhanh, tiếng kim loại va vào nhau vang lên bên tai không dứt, Ngân Lang Thương không ngừng va vào không khí tạo ra tiếng vù vù, người ở dưới đài nhìn mà nuốt nước bọt.
“Ah...” Nam Dương Hoàng Phong liền phát ra tiếng hét thảm, lui ra phía sau. Một đạo máu tươi ngang trời vẩy ra, vai phải của hắn đã hiện ra một vết thương lớn, máu tươi chảy ròng.
Nam Dương Hoàng Phong, bại!
Vẻn vẻn trong chớp mắt, Nam Dương Hoàng Phong đã bị đánh bại, học viên dưới đài tất cả mở to mắt như chuông lớn.
Khiếp sợ! Toàn trường khiếp sợ!
“Nam Dương học trưởng, ngươi thực sự quá kém!” Vương nhìn Nam Dương Hoàng Phong, dựng ngón cái lên, sau đó chỉ xuống dưới mặt đất.
Ngoài khiếp sợ ra, dưới lôi đài truyền đến âm thanh cười vang dội.
Nam Dương Hoàng Phong mặc dù rất tức giận nhưng không thể làm được gì, đành đưa lệnh bài của mình cho Vương.
Rất nhanh, 400 điểm cống hiến trên lệnh bài của Nam Dương Hoàng Phong đã chuyển qua lệnh bài của Vương.
“Ngươi chờ đó cho ta!” Nam Dương Hoàng Phong để lại một tiếng, sau đó ngay lập tức mất dạng.
Vương cũng chẳng thèm quan tâm, hắn định quay người rời đi, nhưng lúc này Dương Tuyết Vân đến bên người hắn, mở miệng nhắc nhở: “Vị học đệ này, cẩn thận một chút, Nam Dương Hoàng Phong chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Đại ca của Nam Dương Hoàng Phong là cao thủ trên Tiềm Long bảng đấy!”
“Cao thủ Tiềm Long bảng sao?” Vương thầm nghĩ, sau đó cảm tạ Dương Tuyết Vân:
“Cảm ơn học tỷ nhắc nhở!!!”
...
Vừa về đến nhà Vương vẫn thấy Kim Tài miệt mài lắp ráp, đúng là con mọt sách thứ thiệt. Còn tên Cap Đại Minh, sai khi học xong hắn đã trốn ra khỏi trường vô thành chơi rồi tối khuya mới về. Vương tự nhủ hôm nào cũng phải trốn ra ngoài chơi một chuyến.
Vương cũng về chỗ của mình chuẩn bị khám phá tấm giấy bí ẩn mới lấy được.
Tờ giấy vừa lấy ra công pháp Hấp Khí Thôn Linh Quyết lại điên cuồng rung lên như lần hắn mới cầm ở Võ các vậy.
“Cái này dùng kiểu gì đây?” Vương giơ tờ giấy lên hỏi Hồn Tháp.
“Hãy dùng Hấp Khí Thôn Linh Quyết lên tờ giấy đi!”
Vương nghe lời đặt tay lên tờ giấy.
“Hấp!!!”
“Siuuuuu...”
Từng đợt hoa văn trên tờ giấy trôi dọc từ tay đi khắp người Vương, cuối cùng dừng lại ở mi tâm. Lúc này não Vương hiện lên hư ảo thú vật gào thét điên cuồng tuy nhìn không rõ là con vật gì nhưng nó lại toát ra một khí thế ác liệt kiêu ngạo, hung hăng. Lúc này Vương để ý con thú này có cái miệng rất lớn, nó đang cố cắn nuốt mọi thứ xung quanh.
Lúc này Hồn Tháp nói:
“Tàn hồn Thao Thiết một trong tứ đại hung thú thượng cổ từ thời Hồng Hoang. Thôn phệ mọi vật, bản tính tham ăn hung hãn. Cũng đại diện cho công pháp này thôn phệ mọi vật, công pháp của tên Vô Tử để lại cho ngươi chỉ có tầng 1. Trên nó còn hai tầng. Vì công pháp từ tầng 2 và 3 quá nghịch thiên nên đã bị các cường giả thời thượng cổ phá hủy. Tuy nhiên…”
“Sao…?” Vương tò mò hỏi.
“Cho dù làm thế nào cũng không phá hủy được công pháp cuối cùng. Họ phải hợp sức chia hai tầng còn lại làm 8 phần. 3 mảnh tầng 2 và 5 mảnh để tầng 3 nằm rải rác khắp nơi...
…Và đây là một mảnh của tầng 2. Nếu ngươi hấp thu được nó ngươi sẽ lĩnh ngỗ một chút tầng 2!”
“Vậy thì bắt đầu thôi. Nhưng lỡ hấp thu không được thì sao?” Vương tiện hỏi
“Bị con thao thiết kia hấp thu ngược lại rồi…CHẾT!!!”