CHƯƠNG 72: Võ Các
Vài tiếng sau.
“Chấp sự, ta đến đây trả nhiệm vụ!” Vương nói với chấp sự.
“Ồ, hoàn thành rồi sao? Ngươi thật chăm chỉ, chỉ trong 5 ngày mà hoàn thành 10 cái nhiệm vụ!” Chấp sự có chút tán thưởng nhìn Vương.
Vương chỉ gãi đầu cười cười.
Rời khỏi Nhiệm Vụ đường. Vương nhìn số điểm cống hiến trên lệnh bài của mình. 460!
460 điểm cống hiến đối với tân sinh mà nói, đã là khổng lồ.
- Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Kẻ sưu tập chiến công.
- Nhận thưởng: 1000 điểm hệ thống. Điểm quyến rũ tăng thêm 50 điểm. Huyền giai chiến kỹ ngẫu nhiên
- Điểm hệ thống còn lại: 2000.
- Điểm quyến rũ: Cấp 1 ( Tiến độ lên cấp 2: 90/100 ).
...
Võ các.
Tòa tháp khá cũ, tỏa ra khí tức khiến cho người ta không nhịn được phải cúi đầu kính trọng, toà tháp này có 3 tầng, cao cũng cỡ như 1 ngôi nhà 4 tầng ở kiếp trước, tỏa ra hào quang nhàn nhạt, cửa đại điện khá lớn, cỡ 4 sải tay của hắn. Trên nóc điêu khắc 4 con rồng, mà cũng không phải là rồng chân chính, chỉ là 4 con giao long đang quay đầu về đỉnh tháp, trên đỉnh tháp là 1 khỏa hồng ngọc điêu khắc to lớn.
Học viên sắp hàng chỉnh tề, ra ra vào vào, có người hoan hỉ có người sầu.
Võ các, chia ba tầng, tại tầng thứ nhất, đều là Hoàng giai chiến kỹ, cũng là cấp bậc phổ thông nhất, số lượng nhiều đếm không xuể.
Tầng thứ hai, lại là Huyền giai chiến kỹ, tại Học Viện Hoàng Gia đã là lực lượng trung kiên, phần lớn học viên có chút thực lực, đều tu luyện Huyền giai chiến kỹ.
Tầng thứ ba là trân quý nhất, chính là có Địa giai chiến kỹ, cũng là tuyệt học của học viện, số lượng ít đến đáng thương. Chỉ có một số ít học viên là trọng điểm bồi dưỡng của học viện mới có thể đi vào.
Vương đi vào tầng thứ nhất, chỉ thấy trước mặt từng cái kệ sách chất đầy chiến kỹ, đủ để cho hắn hoa cả mắt.
Đi đến trước một cái kệ sách, đọc giới thiệu từng chiến kỹ một.
“Phi Vân kiếm pháp - Hoàng giai trung cấp chiến kỹ phong hệ, chú trọng khinh công thân pháp, một chiêu một thức đều cực kỳ hoa lệ...200 điểm cống hiến đổi lấy!”
“Phục Hổ Quyền - Hoàng giai cao cấp chiến kỹ hỏa hệ, chia làm thập cấp, mỗi cấp tương đương với thập hổ chi lực! Tu luyện đến đại thành có thể so với Huyền giai sơ cấp chiến kỹ. 400 điểm cống hiến đổi lấy!”
“Bách Linh Kiếm Pháp - Hoàng giai cao cấp chiến kỹ,...400 điểm cống hiến đổi lấy!”
“Ngũ Lãng Điệp Triều - Hoàng giai cao cấp chiến kỹ thủy hệ...400 điểm cống hiến đổi lấy!”
“Toàn Phong Kiếm Pháp - Hoàng giai trung cấp chiến kỹ phong hệ,...200 điểm cống hiến đổi lấy!”
“Liệt Viêm Quyết - Hoàng giai cao cấp chiến kỹ hỏa hệ,...400 điểm cống hiến đổi lấy!”
“Tung Hoành Kiếm Pháp - Hoàng giai cao cấp chiến kỹ,...400 điểm cống hiến đổi lấy!”
Vương tùy ý đi dạo một vòng, định tiến lên tầng 2, nhưng lúc này bỗng nhiên hắn thấy một thứ ở trong góc, hiếu kỳ tiến lại gần đó, ngước lên trên kệ thấy một quyển công pháp nói đúng hơn là tàn quyển. Bên trên khắc họa một con vật quái dị. Nhưng do quyển trục quá cũ nát nên Vương không biết là cái gì. Cầm nó trên tay một lúc lật qua lật lại.
“Tấm giấy chùi đít này có gì đặc biệt?”
Nhưng bỗng lúc này dị biến nảy sinh trong thức hải Vương. Những hoa văn kí tự của Hấp Khí Thôn Linh Quyết rung lên mãnh liệt như chó thấy xương, nghiện thấy mai thúy. Quyển trục trong chiếc nhẫn mà sư phụ Vô Tử để lại cũng rung lên liên hồi như chó gặp phải bả.
“Đây là cái thứ gì???” Vương nghi hoặc.
“Giấy chùi đít!!!” Hồn Tháp không nhanh không chậm nói.
“Đm!!!” Vương cạn ngôn với con hàng trong não mình.
“Thôi! Hồn Tháp đại nhân! Kẻ ngu muội này không biết lỡ mồm mong đại nhân chỉ điểm!” Vương đành nhượng bộ năn nỉ.
“Về rồi ta sẽ giải thích cho ngươi, ở đây đang có người quan sát!”
Vương nhanh chóng đi tới quầy giao dịch để trao đổi.
“Ồ, ngươi lấy tờ giấy này sao? 50 điểm cống hiến!” Lão giả hơi kinh ngạc, tờ giấy này đã có trong Võ các từ rất lâu nhưng không có bất kỳ học viên nào thèm để ý tới.
Vương lấy lệnh bài ra, định đưa cho lão giả nhưng lúc này, bỗng một âm thanh vang lên sau lưng hắn:
“Lấy 50 điểm cống hiến đổi lấy một tờ giấy chùi đít, thật là quá ngu ngốc!”
Vương quay người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên bước tới, trên mặt lộ ra khinh thường nồng đậm.
Hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Đưa lệnh bài cho lão giả.
Thấy Vương không nhìn mình, tên thanh niên tức giận nói: “Tiểu tử, bây giờ ta lại muốn tờ giấy này, nhường cho ta đi!”
“Ồ, không phải ngươi vừa nói dùng 50 điểm cống hiến đổi tờ giấy này là ngu ngốc sao? Sao bây giờ ngươi lại tự vả như thế!” Vương khịt mũi nói.
“Tiểu tử, lá gan ngươi lớn lắm, có dám đấu với ta một trận?”
“Ồ hình như là Nam Dương Hoàng Phong, hắn lại bắt nạt ai kia?”
“Nhìn mặt lạ lạ, chắc là tân sinh, tên Nam Dương Hoàng Phong này cũng quá phế, chỉ có thể đi bắt nạt tân sinh!”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi, hắn tuy thiên phú kém nhưng là thiếu gia của Nam Dương gia đấy!”
Đám học viên ở trong Võ các thấy náo sự liền xì xào bàn tán.
“Nam Dương Hoàng Phong, ngươi chỉ giỏi bắt nạt tân sinh thôi à?”
Từ xa một thiếu nữ tầm 16 tuổi, thân mặc thanh y, đôi mắt to, lông mày mảnh mai cân đối, đôi môi mỏng manh hơi cong, hơi gầy, nữ nhân này xinh đẹp như hoa đào, dung nhan đẹp như tranh vẽ. Khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc, và điều quan trọng nhất là làn da trắng như tuyết, như mỡ đông, tư thế uyển chuyển, tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh.