Hoa Diễm Liên vẫn không đáp ấn trên tay không ngừng gia tốc. Cấm kĩ là những kĩ năng đòi hỏi phải đánh đổi một cái giá để thực hiện kể cả tu vi hay mạng sống của mình. Nhưng bù lại người đánh ra cấm kĩ sẽ tạo ra một đòn tấn công có sát thương lớn hơn cảnh giới hiện tại vài lần. Và đương nhiên cấm kĩ càng mạnh phản phệ càng lớn. Giờ Triệu Tuấn nhìn vào Diễm Liên chẳng khác gì người điên.
“Chết đi! Tế Huyết Hải Vương Chưởng!”
Nói xong nàng chưởng một chưởng về phía Triệu Tuấn. Hắn đương nhiên không đợi chết, từ nhẫn lấy ra pháp bảo cùng tung ra chiến kĩ phòng ngự mạnh nhất của mình.
“Tường Gió!”
Một bức Phong tường được tạo ra chắn trước mặt hắn cùng với tấm thuẫn màu xám của hắn.
Uỳnhhhh!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi nghi ngút hiện tỏa ra. Diễm Liên nhìn chằm chằm vào làn khói mờ cầu mong dưới uy lực của cấm kĩ có thể giết được hắn. Nhưng trời phụ lòng người, khói mờ tan đi chiến bảo phòng ngự hắn lôi ra cũng xuất hiện những vết rạn nứt rồi vỡ tan. Miệng Triệu Tuấn thổ huyết liên tục tình trạng trong thương nhưng tuyệt nhiên chưa chết. Nhưng chỉ cần hắn không chết thì cũng đã mạnh hơn nàng rất nhiều vì bây giờ nàng không khác gì một cô gái yếu đuối cực hạn một thân tu vi Chiến Linh bị phản phệ mà mất sạch. Triệu Tuấn ho khan vài cái nuốt một viên đan dược vào miệng để khôi phục tí sức lực rồi cười đầy khả ố.
“Hahaha, đồ tiện nhân, xem ra cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị ta cưỡi rồi. Hahaha, mẹ kiếp, dám đả thương lão tử, còn làm hỏng ngũ phẩm Huyền Bảo của chủ chân, tí nữa xem ta chơi cô chết như thế nào!”.
Hoa Diễm Liên muốn bỏ chạy nhưng thân thể càng ngày càng ruồng bỏ ý nguyện của nàng, mềm nhũn rồi lại nóng lên, ánh mắt quyến rũ tích nước, môi đỏ như liệt diễm, muốn đốt cháy chính mình. Lúc này nàng chỉ mong có người nào đó cứu nàng, cho dù trao thân cho người đó còn tốt hơn tên Triệu Tuấn gập trăm lần. Hơn nữa người sau lưng hắn chắn chắn cũng không bỏ qua cho nàng. Cho nên nếu nàng rơi vào tay hắn thì nàng sẽ không thoát khỏi vận mệnh thê thảm. Để tránh đêm dài lắm mộng, Triệu Tuấn từ từ bước lại chỗ Diễm Liên. Ánh mắt dâm tà hiện lên.
“À đúng rồi quên nói cho cô biết cô đã uống Dâm lạc thủy của ta rồi nên nếu cô không có dương tinh của đàn ông thì cô sẽ bị hoả dục của mình đốt thành tro bụi. Hơn nữa giải dược cũng vô cùng khó kiếm!”
Khi hắn tiến tới Hoa Diễm Liên đưa tay tới bờ ngực của nàng thì bỗng sống lưng hắn ớn lạnh. Một cỗ sát cơ ngập tràn đang đập vào người hắn.
“Phậppppp!!!”
Hắn muốn né đi nhưng vì bị trọng thương nên thân thể không theo kịp ý nghĩ của hắn. Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực của mình nhói lên, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy một mũi kiếm đã xuyên qua lống ngực mình.Sự sống nhanh tróng vụt qua hắn nhìn lại thì thấy một thiếu tầm 14-15 tuổi tu vi chỉ là Chiến Giả tứ tinh. Hắn phun ra bộ ngụm máu, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng. Đương nhiên rồi, hắn bị dính cấm kĩ nhưng hắn vẫn còn sống, không ngờ hắn lại chết dưới tay một người ngay cả Chiến Sư còn chưa đạt tới nên hắn không cam lòng là điều dễ hiểu. Hắn muốn mở miệng nói chuyện nhưng chưa kịp nói lời nào thì tắt mở, chết không nhắm mắt.
Vương từ đoạn đối thoại hai người biết được chuyện đang xảy ra. Khi thấy Triệu Tuấn dính sát chiêu mà không chết hắn biết đã đến lúc mình phải ra tay.Dù sao Chiến Linh vẫn là Chiến Linh dù thương nặng không cẩn thận cũng bị nó vả cho Vương chết tươi. Hắn đã nhân lúc tên Triệu Tuấn đang hưởng dụng Diễm Liên không để ý xung quanh mà ra tay.Nếu trách chỉ trách hắn quá ham muốn thôi.
Tìm được một hang động nhỏ, Vương đặt Hoa Diễm Liên nằm xuống, lo lắng hỏi:
“Ngươi có bị sao không?”
“Ưm!”
Đáp lại Vương chỉ là tiếng rên kiều mị khiến hắn phải kiềm chế, không thì tiểu huynh đệ chào cờ rồi. Biết tình hình gấp gáp Diễm Liên sắp không chịu được. Vương vừa nãy nghe hậu quả của Dâm lạc thủy biết không thể chậm trễ, liền bế nàng lên tìm kiếm một hang động gần đó để chữa trị chui vào đặt nàng xuống rồi vác một tảng đá chắn cổng rồi thắp sáng hang động lên.
“Tìm giải dược kiểu gì đây?” Vương rơi vào trầm tư, vừa nãy hắn có nghe Triệu Tuấn nói, để kiếm được giải dược là điều rất khó.
“Có! Nhưng ngươi không còn thời gian để lấy đâu!” Âm thanh quen thuộc vang lên, Vương vui mừng, vì giọng nói đó là:
“Hồn Tháp! Ngươi tỉnh rồi!”
“Được rồi! Nói chuyện sau, không còn thời gian nữa đâu! Ngươi cũng biết cách chữa mà không cần giải dược rồi đấy!”
“Còn cách nào khác không?”
“Không!”
“Chắc chứ?” Vương hỏi lại.
“Chắc!”
Đang suy nghĩ cách thì đột nhiên Hoa Diễm Liên bật dật, một tay nàng trấn trụ hai tay của Vương đè sát vào vách tường.
Hoa Diễm Liên lúc này cũng mê ly không làm chủ được hành động của mình rồi, nàng há miệng mút lấy đôi môi kia. Một nụ hôn cuồng nhiệt bắt đầu, tinh khí bốc lên cao.
Nàng xé y phục Vương, xuy lạp xuy lạp mấy tiếng, áo của Vương liền bị xé tới nát nhừ. Sau đó, nàng liền kéo váy mình xuống, để lại một thân hình mảnh mai trần trụi.
Nhìn cảnh tượng này, Vương cũng không nhịn được nữa. Hắn trở nên vô cùng hưng phấn, cúi người ngậm lấy nhũ hoa nhỏ xinh hồng nhuận vào miệng không ngừng mạnh mẽ hút liếm, thi thoảng còn dùng răng cắn mút. Hoa Diễm Liên bất ngờ bị kích thích kêu lên liên tục. Sau khi an ủi hai nhũ hoa một lượt, Vương hôn liếm dọc theo làn da mịn màng cho tới khi chạm đến vùng bụng phẳng lì, đầu lưỡi vươn ra chui vào lỗ nhỏ tinh tế trước bụng nàng, bụng Hoa Diễm Liên bị kích thích lập tức co rút lại. Hắn tách hai chân nàng ra để lộ tiểu hoa huyệt. Môi thịt trơn trắng như tuyết bên ngoài bị gạt sang một bên để lộ ra phần thịt mềm mại hồng nhuận ẩn mình dưới khe nhỏ mỏng manh. Lúc này, nhịp tim của Vương đập mạnh liên hồi, hạ thể đã cương cứng vô cùng khó chịu. Nhẹ nhàng tách hai chân của nàng ra, hắn cọ cọ dương vật mình vào thân dưới của nàng.