Nhà cửa ruộng đất cơ hồ đã bàn giao xong. Chỉ cần mua một ít đồ gia dụng bài trí thêm là được. Các nàng vất vả nửa ngày, có chút mệt mỏi.
Lúc này Vệ Tiểu Hoa đang đi làm chút điểm tâm trưa.
Đổng Vân Nhu lười biếng nằm nghiêng trên giường, tay chống lấy đầu bộ dạng suy tư. Nàng thật muốn phát hỏa đập cho tên ngốc kia một trận nhừ tử. Đến bây giờ còn chưa ngỏ lời với mình để mình đợi lâu như vậy. Đổng Vân Nhu thừa biết Vệ Tiểu Hoa có tình cảm với mình mới không muốn rời xa, tình nguyện đi theo nàng hầu hạ. Nhưng cái tên ngốc đó thật là đáng ghét mà. Hừ.
Ngày đó Đổng Vân Nhu nàng đã chủ động hôn như vậy, ám chỉ tới như vậy mà Vệ Tiểu Hoa vẫn ngây ngây ngốc ngốc tới bây giờ. Rõ ràng là sắc lang, ngày nào cũng sờ soạn ăn đậu hủ nàng đủ kiểu. Duy độc không chịu tỏ tình với nàng!!!
Đổng Vân Nhu tính tình vốn ngạo kiều, kêu nàng thổ lộ với Vệ Tiểu Hoa trước? Nằm mơ đi. Đổng Vân Nhu giẫy dụa, nàng không chịu nổi mối quan hệ mập mờ như thế này nữa, nàng nhất định phải khiến Vệ Tiểu Hoa nhận ra tình cảm của bản thân. Sắc dụ không khả thi, bây giờ dù nàng có lột sạch quần áo nằm nghiêng ráo nước để Vệ Tiểu Hoa đến thị tẩm thì bất quá lăn giường lần thứ hai. Chưa chắc sau khi xong chuyện tên ngốc kia chịu tỏ rõ mối quan hệ với nàng.
Suy tư một lát, linh quang chợt lóe. Có cách rồi! Đổng Vân Nhu kích động đến mức ngồi bật dậy, mỉm cười một cách tà ác. Được lắm Vệ Tiểu Hoa, ta sẽ cho ngươi nếm mùi một chút.
"Có chuyện gì làm ngươi vui như vậy, lại ăn cơm đi, đói rồi phải không?"
Cửa phòng chợt mở ra, Vệ Tiểu Hoa bưng một ít điểm tâm vào bàn, có cả hoa quế cao mà 'Nhu Nhu' thích ăn nhất. Được rồi, thật ra biệt danh này Vệ Tiểu Hoa chỉ dám gọi trong lòng, sao mà dám gọi ra miệng chứ. Ban đầu Vệ Tiểu Hoa luôn phỉ nhổ nữ nhân độc ác này không chút nào giống với Nhu tự, hiện tại vẫn vậy nhưng những lúc Đổng Vân Nhu mèo con ôn thuận ngã vào lòng nàng, thân thể mềm mại không xương. Vệ Tiểu Hoa liền lén lút đặt biệt danh 'Nhu Nhu' này.
"Hoa quế cao" Đổng Vân Nhu hớn hở chạy đến ăn một ngụm, ngon quá. "Ngươi còn biết làm hoa quế cao, trước đây chưa từng thấy ngươi làm. Ngon quá a!"
Vệ Tiểu Hoa được khen phấn khởi ra mặt, săn sóc nói "Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Nếu ngươi thích ngày sau ta làm cho ngươi ăn nữa."
"Hoàng cung đầy đủ sơn hào hải vị, ngươi lại là Quý phi, muốn ăn gì có nấy. Thức ăn thì Ngự thiện phòng trực tiếp an bài nên ta đâu cần nấu nướng gì đâu." Vệ Tiểu Hoa gãi gãi đầu, lúc đó ngày nào nàng cũng rủa thầm Đổng Vân Nhu thường xuyên bỏ đói mình, tâm trí đâu mà làm.
Đổng Vân Nhu ăn ngon lành hết nửa đĩa hoa quế cao mới bắt đầu ăn cơm, vẻ mặt mỹ mãn.
"Ân, nhớ làm thường xuyên cho ta đó."
- --------
Buổi trưa phấn khởi bao nhiêu, buổi tối....
Đổng Vân Nhu chuẩn bị tắm rửa, Vệ Tiểu Hoa hí hửng đến hầu hạ nàng cởi quần áo. Nhưng không ngờ lần này bị Đổng Vân Nhu cự tuyệt, trực tiếp đi vào bức bình phong, không cho mình đụng vào nàng. Vệ Tiểu Hoa ngơ ngác cả người, nàng nhớ mình đâu có làm gì đắc tội con mèo này, sao lại xù lông nữa rồi.
"Không cần đâu, ta tự mình cởi là được." Tiếng nói Đổng Vân Nhu vọng ra.
"A... được rồi vậy ta ra ngoài."
Tuy hơi khó hiểu nhưng Vệ Tiểu Hoa chỉ nghĩ Đổng Vân Nhu lâu lâu phát tính tình một chút thôi. Nữ nhân mà, đôi khi buồn giận vô cớ. Hài tử đơn thuần không hề để trong lòng...
Cho đến sáng hôm sau. Vệ Tiểu Hoa lúc này thật sự khóc không ra nước mắt. Bình thường mỗi buổi sáng nàng đều ôm Đổng Vân Nhu vuốt ve ăn đậu hủ, lâu ngày đã trở thành thói quen. Đột nhiên hôm nay Đông Vân Nhu vừa thức dậy liền thanh tỉnh, tránh né cái ôm của mình. Vệ Tiểu Hoa trong lòng hốt hoảng, sao lại như vậy? Nàng nhớ kĩ đâu có chọc giận gì Đổng Vân Nhu. Vệ Tiểu Hoa ai oán nhìn Đổng Vân Nhu, lắp bắp nói.
"Ngươi... ngươi làm sao vậy. Từ hôm qua liền tránh né ta chạm vào ngươi. Ngươi khó chịu cái gì, nói cho ta biết ta sẽ sửa a."
Nhìn vẻ mặt vừa hoang mang vừa mất mác của tên ngốc kia, Đổng Vân Nhu cười thầm trong bụng. Đáng đời ngươi, hừ. Nàng giả vờ thở dài nói.
"Aiz, ngươi nói xem ta có trẻ trung không?
"Đương nhiên là trẻ rồi, ngươi mới mười tám chứ nhiêu." Vệ Tiểu Hoa không hiểu sao Đổng Vân Nhu đổi chủ đề.
"Ngươi thấy ta có xinh đẹp không?" Đổng Vân Nhu lấy tay sờ lên mặt, mị nhãn như tơ chóp mắt hai cái.
Vệ Tiểu Hoa như bị hớp mất hồn phách, bộ dạng Đổng Vân Nhu câu nhân, như hồ ly tinh như thế, lúc nào cũng tự tin vào vẻ ngoài của mình. Sao đột nhiên hỏi vậy?
"Đẹp, rất đẹp."
"Vậy là đúng rồi. Ta dù sao cũng chỉ mới mười tám, còn xinh đẹp như vậy. Không thể suốt đời làm quả phụ chứ, tịch mịch sao mà chịu nổi. Có lẽ ta nên đi bước nữa xem sao, tuy là quả phụ nhưng nam nhân mê mệt ta cũng không thiếu. Tìm một người nào đó tốt yêu đương a. Ta và ngươi cũng nên giữ khoảng cách một chút, thân mật như vậy hơi quá phận rồi."
Đổng Vân Nhu vừa nói vừa lén nhìn biểu tình của Vệ Tiểu Hoa.
"Không thể!" Vệ Tiểu Hoa gần như hét lên. Tức giận đến mặt đỏ bừng, tay ôm lấy ngực, nàng khó thở. Trái tim như bị ai bóp nghẹt, đau nhức đến cực điểm. Từ nhỏ đến lớn, cho dù bị hành hạ bị đối xử như thế nào nàng cũng chưa từng đau đớn như vậy. Vệ Tiểu Hoa chưa từng nghĩ tới Đổng Vân Nhu định gả cho người khác, nàng vẫn tưởng nàng và Đổng Vân Nhu sẽ mãi như bây giờ.
"Vì sao không thể?"
Đổng Vân Nhu nhìn thấy Vệ Tiểu Hoa phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng vui sướng vô cùng. Nhưng nàng cần phải làm rõ, không thể mềm lòng sớm như vậy.
"Vì... bởi vì..." Vệ Tiểu Hoa đầu óc hỗn loạn, nửa ngày vẫn chưa nói ra được bởi vì sao.