Edit: Cá
_______
Hà Tư Nguyên lộ ra một loại ánh mắt người cha từ ái, sờ đầu cậu nói: "Đứa nhỏ ngốc, đừng sợ. Rất nhanh chú sẽ biết thôi."
Vật lộn trên núi trong mưa hơn một tiếng, Hà Tư Nguyên rất mệt mỏi, trở lại phòng khách sạn bắt đầu tắm rửa rồi lăn lên giường ngủ.
Ngủ một giấc, anh tỉnh lại cầm lấy điện thoại trên tủ bên giường, thấy thông báo có người trả lời tin nhắn. Hà Tư Nguyên click mở, mỉm cười, thầm nghĩ con cá đã cắn câu.
Lúc Bàng Phi Phàm bước vào vừa lúc thấy Hà Tư Nguyên ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ như muốn ra ngoài một chuyến, cậu không khỏi hỏi: "Hà thiếu, anh muốn đi đâu thế?"
Hà Tư Nguyên sửa sang tay áo nói: "Chú đến đúng lúc lắm. Anh hẹn phó đạo diễn đi ăn, chú đi cùng anh nhé."
Bàng Phi Phàm trừng lớn mắt: "Gã làm khó dễ anh như thế, anh còn mời gã ăn cơm?"
Hà Tư Nguyên sửa tay áo xong, xoay người, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Đứng dưới mái hiên người khác sao có thể không cúi đầu. Anh biết mình đắc tội lão ở đâu, mọi người ăn với nhau một bữa, giải quyết bằng lời nói chan hòa, bất cứ hiểu lầm gì cũng được hóa giải."
Bàng Phi Phàm cào đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Hà thiếu, anh mới tiến vào giới giải trí này không lâu, khả năng chưa biết rằng nó phức tạp... Haiz, em cảm thấy anh không nên quá ngây thơ."
Những lời này bất luận từ miệng kẻ khác nói ra thì Hà Tư Nguyên cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng vì người nói là Bàng Phi Phàm nên khiến anh không khỏi nhướng mày. Anh vỗ vai đối phương trịnh trọng nói: "Ừ, anh biết rồi. Cảm ơn chú."
Tin nhắn Hà Tư Nguyên gửi cho phó đạo diễn kiểu ngoài mặt có vẻ muốn được chỉ bảo vấn đề diễn xuất nhưng trên thực tế anh mờ ám ám chỉ chuyện anh không chịu quy tắc ngầm là sai lầm tuổi trẻ. Phó đạo diễn trả lời là hẹn gặp ở tiệm cơm Tây dưới khách sạn. Vì thế Hà Tư Nguyên cùng Bàng Phi Phàm đi xuống, rất nhanh đã tới chỗ hẹn.
Phó đạo diễn đang ngồi trên ghế, vừa nhấc đầu ngó thì thấy Bàng Phi Phàm cũng đến, sắc mặt không tự chủ được mà co giật.
Thần sắc Hà Tư Nguyên vẫn bình thường, không hề lộ ra tí giả trân nào, anh chào hỏi gã rồi còn thuận tiện cùng Bàng Phi Phàm gọi một đống đồ ăn.
Phó đạo diễn nhìn Bàng Phi Phàm vùi đầu ăn như chết đói, khóe miệng gã run rẩy: "Tiểu Hà, cậu có ý gì?". Gã không ngại Hà Tư Nguyên mang thêm một thiếu niên xinh đẹp cùng đến chơi nhưng tên ngớ nga ngớ ngẩn, não nhúng nước như Bàng Phi Phàm này thì dẹp mẹ đi.
Hà Tư Nguyên làm bộ không hiểu ý tứ trong lời gã, anh nói: "Phó đạo diễn, chuyện chiều hôm qua thật sự xin lỗi, đúng là kĩ thuật diễn xuất của tôi không ổn, mấy ngày quay tiếp phiền ngài rồi."
"Hà thiếu, sao anh lại xin lỗi, chuyện đó không phải lỗi của anh." Bàng Phi Phàm ngẩng đầu lên từ một đĩa mì Ý.
Hà Tư Nguyên lắc đầu, ý bảo cậu không cần lên tiếng. Phó đạo diễn trực tiếp ngó lơ Bàng Phi Phàm, gã nói: "Muốn có kĩ thuật diễn tốt thì cần phải tập luyện, tôi cũng không giúp được gì cho cậu." Ánh mắt gã đảo qua đảo lại trên gương mặt tinh xảo của Hà Tư Nguyên, nhận ra thức ăn không bỏ vào mồm được trong lòng gã gấp như tên lửa, vội sửa lời: "Nhưng mà muốn có được thứ gì thì phải đánh đổi. Cậu hiểu đạo lý này chứ?"
"Vâng, ngài nói đúng. Muốn đạt được thì phải trả giá." Hà Tư Nguyên lười biếng dựa vào ghế, môi giương lên, cười không rõ ý vị: "Ai bảo lòng người tham không đáy, nhỉ?"
Dùng bữa xong Hà Tư Nguyên khách khí đứng dậy, muốn đi thanh toán ai ngờ lại không mang ví tiền, điện thoại trùng hợp hết pin, Bàng Phi Phàm và anh nhìn nhau, cậu tỏ vẻ cũng không mang theo tiền. Phó đạo diễn khóe môi giật giật cười trừ, trong lòng có cảm giác như bị hai người chơi mình, gã đành phải ra thanh toán, sau khi trả xong tiền quay lại chỗ thì phát hiện Hà Tư Nguyên đã đi rồi, trên bàn chỉ có một thẻ màu vàng.
Gã cầm lên rồi nhìn, đó là thẻ phòng khách sạn.
"Giả bộ thanh cao làm gì." Phó đạo diễn đặt thẻ vào ví, trong lòng vừa khinh thường vừa đắc ý, hừ, đại thiếu gia Hà thị cái gì chứ, phượng hoàng vặt lông không bằng gà, hiện giờ còn phải bợ đít gã đó thôi!
Mấy ngày nay đoàn phim sắp xếp lịch quay vào buổi sáng, để có thể dậy sớm nên mọi người đều nghỉ tối sớm hơn. Khoảng 10 giờ tối, tại hành lang khách sạn cao tầng xuất hiện một bóng người, đó là phó đạo diễn hôm nay đi ăn cùng Hà Tư Nguyên. Gã nhìn đông nhìn tây rồi đứng trước một cửa phòng, lấy thẻ để mở cửa, vẻ mặt gấp chờ không nổi mà đi vào.
Trong phòng toàn bộ đèn đều bị tắt, rèm che kín, một mảnh tối tăm, phó đạo diễn mơ hồ thấy bóng người trùm chăn trên giường, tưởng tượng đến đường cong thân thể khiến người ta thở không kịp của người nọ, gã xoa tay, kéo chăn ra rồi chui vào, thèm nhỏ dãi ôm người nọ.
Phó đạo diễn ôm người nọ thầm nghĩ, thường ngày thoạt nhìn Hà Tư Nguyên rất gầy, không nghĩ tới lúc sờ rất có thịt. Trong đầu gã xuất hiện vài hình ảnh trẻ con cấm nhìn, tưởng tượng đến chuyện tiếp theo gã cảm thấy vô cùng hưng phấn, bàn tay gã không khống chế được mà luồn vào trong quần đối phương.
Người nọ giống như bừng tỉnh, phó đạo diễn sợ người nọ đổi ý nên dùng một tay khác che miệng đối phương lại, hung tợn uy hiếp: “Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn, tôi sẽ không chèn ép cậu nữa, tôi còn có thể cho cậu tài nguyên. Nếu không nghe lời thì tự gánh lấy hậu quả. Hừ hừ…”
Lời còn chưa dứt, phó đạo diễn bỗng nhiên cảm giác được có gì đó sai sai. Xúc cảm từ lòng bàn tay giống như sờ phải râu. Gương mặt này càng sờ càng to không giống Hà Tư Nguyên, bàn tay gã không khỏi run lên.
Tay gã hơi buông lỏng, có một thanh âm tràn đầy tức giận phun ra: “Ông đòi chèn ép ai hả?!”
Mặt phó đạo diễn lập tức trắng rồi lại xanh, run rẩy nói: “Vương, vương… Vương đạo diễn? Sao ngài lại ở chỗ này!”
Vương đạo diễn giơ một chân lên đá gã từ trên giường xuống: “Con mẹ nó tay ông sờ bậy đâu đó! Gần nửa đêm tới phòng tôi làm chó gì! Làm cái quỷ gì!”
Phó đạo diễn té lăn quay trên mặt đất, đầu óc rối loạn: “Đây là phòng Hà Tư Nguyên mà?”
“Mẹ nó, đây là phòng tôi!” Vương đạo diễn giận không thể nguôi. Ông là trai thẳng, có vợ có con đàng hoàng, buổi tối đang ngủ ngon bỗng nhiên bị một thằng đàn ông lưu manh vào phòng sờ soạng mông, ông vừa ghê tởm vừa tức giận, Vương đạo diễn bật đèn rồi trừng mắt phó đạo diễn đang xanh mặt: "Ông không giải thích hợp tình hợp lý thì ngày mai thu xếp đồ đạc rồi cút đi!”
Lúc này phó đạo diễn mới nhận ra là mình bị rơi vào bẫy rập rồi, gã hận đến mức hàm răng ngứa, không suy nghĩ nhiều nói: “Vương đạo diễn, tôi bị Hà Tư Nguyên thiết kế hãm hại, ngài nhất định phải tin tưởng tôi! Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ta, tôi muốn đối chất với cậu ta!”
Gã nói xong rồi lấy điện thoại di động gọi vào một dãy số, trực tiếp phun như mưa: “Hà Tư Nguyên, cậu lập tức lại đây! Đừng hỏi vì sao, chính trong lòng cậu đã rõ ràng!”
Một lát sau bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, phó đạo diễn té ngã lộn nhào ra mở cửa, vốn dĩ gã định rống một trận phát tiết với Hà Tư Nguyên thì ai ngờ vừa mở cửa ra khuôn mặt gã lập tức vặn vẹo.
Đứng ngoài cửa không chỉ có một mình Hà Tư Nguyên mà còn có cả Bàng Phi Phàm, Hứa Tinh Châu và trợ lý của y, thậm chí còn có mấy người diễn vai phụ đệ tử của thần y.
Phó đạo diễn run miệng hỏi: “Hứa lão sư, sao ngài cũng tới?” Hứa Tinh Châu ở trong giới danh khí lớn, gia cảnh khủng, đến cả Vương đạo diễn cũng phải khách khí với y, khí thế phó đạo diễn nháy mắt giảm xuống hơn nửa, lộ ra sự khẩn trương vô thố.
Hà Tư Nguyên tâm cơ kỹ nữ này nhất định là cố ý! Tức chết gã mà!
Quy tắc ngầm với tiểu diễn viên là chuyện nhỏ, nhưng loại chuyện “mơ ước Vương đạo diễn” này mà lan truyền ra ngoài thì sao gã có thể sống trong giới nữa.
Nhưng mà người cũng tới rồi, giấu đầu lòi đuôi cũng không được. Mọi người đều là người trưởng thành, cũng biết giới giải trí hỗn loạn, vừa thấy quần áo gã xộc xệch, trong lòng đã đoán được vài phần.
Phó đạo diễn đần độn né người để vài người tiến vào.
Vương đạo diễn cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người đến như vậy, ông có chút xấu hổ ngồi ở trên sô pha trầm mặc hút thuốc.
Hà Tư Nguyên thấy thế bèn mở miệng: “Vương đạo diễn, tôi đang nhờ Hứa lão sư dạy kĩ thuật diễn xuất thì bỗng nhiên phó đạo diễn gọi điện thoại cho tôi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lời này vừa nói ra đã phủi sạch hiềm nghi cố ý dẫn người tới làm Vương đạo diễn khó xử. Tất cả đều là trùng hợp, muốn trách cũng chỉ có thể trách phó đạo diễn không thức thời.
Vương đạo diễn hút điếu thuốc, không biết nên nói từ đâu, bèn hỏi hôm qua đóng phim có xảy ra chuyện gì không. Một tiểu diễn viên có quan hệ tốt với Hà Tư Nguyên trả lời thay anh, mặc dù không nói thẳng là phó đạo diễn cố ý làm khó xử nhưng Vương đạo diễn sống nhiều năm như vậy, gặp biết bao loại người tất nhiên vừa nghe đã biết chuyện gì.
Phó đạo diễn này thanh danh ở trong giới không tốt, Vương đạo diễn thấy gã có vài phần tài hoa nên mới cho gã tiến vào đoàn, ai ngờ người này không hiểu chuyện như vậy, không hề để ý tiến độ bộ phim mà chỉ lo thù riêng, ông lập tức càng chán ghét gã.
Hà Tư Nguyên hơi cúi đầu, biểu tình ủy khuất lại cứng cỏi: “Tôi biết trước đây tính tình tôi không tốt, nhất định đã đắc tội phó đạo diễn. Cơ mà tôi thật sự không biết đêm nay đã xảy ra cái gì, phó đạo diễn nói lòng tôi rõ ràng nhưng đến tột cùng tôi vẫn chẳng hiểu rõ ràng cái gì?”
“Mẹ nó, cậu nói dối! Cậu cái đồ tiện nhân dám hãm hại tôi!” Phó đạo diễn muốn xông lên nhưng lại bị Hứa Tinh Châu giơ tay chặn lại. “Mong ngài chú ý dùng từ. Vương đạo diễn cũng ở chỗ này, động thủ thích hợp à?”
Thanh âm y lạnh nhạt, nói gì cũng không để ý chút nào nhưng lại nặng như ngàn cân.
Bị hai ngọn núi khổng lồ Vương đạo diễn cùng Hứa Tinh Châu đè nặng, còn có mấy vai phụ lắm mồm ở đây, phó đạo diễn cảm thấy trong ngực có máu tươi không thể phun ra được, gã móc di động ra, click mở tin nhắn của Hà Tư Nguyên: “Các người xem đi, là cậu ta nhắn tin cho tôi trước! Cậu ta mời tôi ăn cơm, thẻ phòng cũng là cậu ta cho tôi! Là cậu ta muốn câu dẫn tôi, tôi oan uổng!”
Đáy mắt Hà Tư Nguyên ẩn chứa một ý cười sắc bén châm chọc, tựa như đang xem một con chó rứt giậu vụng về biểu diễn.
Mọi người truyền tay nhau đọc tin nhắn nhưng không hề nhìn ra thuyết âm mưu nào cả.
Hà Tư Nguyên đứng ở phía sau Hứa Tinh Châu, cười nói: “Phó đạo diễn, lời nói của ngài vừa rồi không đúng lắm. Nếu tôi muốn câu dẫn ngài thật thì sẽ không đưa Bàng Phi Phàm đến cùng. Lại nói vì sao tôi phải câu dẫn ngài? Vì đoạt lấy tài nguyên? Nếu tôi cần thì tôi hoàn toàn có thể câu dẫn Vương đạo diễn, hoặc là Hứa lão sư, bọn họ có thể cho tôi nhiều thứ hơn ngài. Anh xem tôi nói đúng không, Hứa lão sư?” Anh ngầm kéo vạt áo Hứa Tinh Châu.
Hứa Tinh Châu bị điểm danh mặt không cảm xúc nói: “…Cậu vẫn nên bớt nói vài câu đi.”
“Ok.” Hà Tư Nguyên ngoan ngoãn câm miệng.
Vương đạo diễn hiển nhiên không muốn việc này tiếp tục lên men, phẫn nộ mà quát phó đạo diễn, nhờ lửa giận hóa giải xấu hổ rồi đuổi hết mọi người ra khỏi phòng. Hà Tư Nguyên cùng Hứa Tinh Châu đi ra thì anh mới phát hiện mình vẫn kéo áo người kia, nghĩ đến y có thói ở sạch anh vội buông lỏng tay ra, anh không muốn vì chi tiết nhỏ này mà khiến người kia phiền chán.
Hứa Tinh Châu hình như không phát hiện, bước chân nhẹ nhàng, đi sau cùng với Hà Tư Nguyên, dùng thanh âm đủ cho hai người nghe: “Cậu cố ý.”
Hà Tư Nguyên chớp mắt: “Hả?”
Hứa Tinh Châu dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm anh: “Chuyện thẻ phòng xử lý xong chưa?”
Hà Tư Nguyên biết là không thể tiếp tục giả ngu, anh thay bằng bộ mặt nghiêm trọng, giơ tay làm động tác chém xuống, âm trầm nói: “Yên tâm, đều đã xử lý sạch sẽ.”
Hứa Tinh Châu tựa hồ cảm thấy dáng vẻ này của anh rất buồn cười, mặc dù khóe môi bất động nhưng đáy mắt xẹt qua một ý cười nhàn nhạt, gật đầu nói: “Ừm. Bất luận thời điểm nào cũng hãy nhớ bảo vệ mình.”
“Ha, anh quan tâm tôi như vậy rất dễ dàng làm tôi nghĩ nhiều.” Hà Tư Nguyên không nhịn được trêu chọc, lại thấy Hứa Tinh Châu đã thu hồi ý cười, y xoay người cắm tay vào túi quần, sải bước rời đi.
Hà Tư Nguyên nhìn vào bóng dáng y, anh như suy tư gì mà sờ cằm. Người như Hứa Tinh Châu không giống với anh, y sẽ toàn tâm toàn ý làm gì đó. Nhưng Hà Tư Nguyên có thể cảm giác được trong lòng y che lấp rất nhiều khiến người ta không nhìn thấu được.
Trong văn phòng cấp cao tập đoàn Mục thị, Mục Dĩ Thâm mới vừa kết thúc hội nghị video xuyên quốc gia thì nhận được cuộc gọi từ Vương đặc trợ. Trong điện thoại, Vương đặc trợ kể vắn tắt chuyện giữa Hà Tư Nguyên cùng phó đạo diễn.
Vương đặc trợ hỏi: “Mục tổng, vậy tên phó đạo diễn kia xử lý như nào ạ?”
Mục Dĩ Thâm xoa giữa mày, gõ nhẹ lên bàn, tay áo màu bạc lóe tia sáng lạnh lẽo. Hắn không hề nghĩ ngợi, thái độ tùy ý mà nói: “Phong sát đi.”
Vương đặc trợ trả lời: “Vâng. Tôi biết rồi.” Dám mơ ước nam nhân của tổng tài Mục thị, tên phó đạo diễn này đúng là chán sống rồi sao? Vương đặc trợ lắc đầu, lại nhớ tới một chuyện khác: “Mục tổng, tôi còn phát hiện hình như Hà thiếu gia khá thân với một diễn viên trong đoàn phim.”
“Ồ?” Mục Dĩ Thâm nhướng mày.
Vương đặc trợ biết ý tứ câu này là mau nói nên hắn kể về Hứa Tinh Châu một chút, nói vị ảnh đế này tính cách lãnh đạm, bọn họ hẳn là không phải quan hệ thân mật.
Mục Dĩ Thâm lắng nghe, giữa mặt xuất hiện mây mù, hắn nói: “Vậy không cần phải xen vào.”
Vương đặc trợ nói: “Vâng ạ, Mục tổng, vậy tôi không quấy rầy ngài nữa.”
“Chờ một chút,” Lúc sắp tắt thì Mục Dĩ Thâm lại gọi hắn: “Tên họ Hứa kia anh cũng theo dõi cho tôi.”
Vương đặc trợ sửng sốt một giây, trong miệng nói vâng, trong lòng lại nghĩ tổng tài luôn luôn quyết đoán khi nào lại rối rắm như bây giờ vậy.
Lại nghe Mục Dĩ Thâm nói: “Thôi, anh không cần làm nữa.”
Vương đặc trợ: “….” Cho nên rốt cuộc quản hay mặc kệ?
Tổng tài đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Anh giúp tôi an bài lịch trình tháng này, lui một ngày rảnh cho tôi nhé. Tôi muốn đích thân đi xem bộ phim mà Mục thị đầu tư một chút.”
Vương đặc trợ thầm nghĩ quá cẩu huyết rồi, đàn ông dù thông minh tinh anh thế nào thì đến lúc gặp được tình yêu đều sẽ không kiểm soát được. Tổng tài thật sự không cảm thấy mình đặt quá nhiều tâm tư ở trên người Hà Tư Nguyên ư?
“Anh rõ chưa?”
Vương đặc trợ nói: “Đã rõ.” Đàn ông quả nhiên đều là dối trá, rõ ràng đi thăm tình nhân nhỏ vì sao một hai phải dùng ngữ khí như đi công tác thế hả?
___
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Dĩ Thâm: Tôi đi xem phim thật chứ không phải đi thăm người.
Vương đặc trợ: Hóa ra tổng tài thích phim Mary Sue, mau chóng nhớ kỹ nhớ kỹ!