Đoàn phim đang quay một bộ phim tiên hiệp, cốt truyện là vạch trần âm mưu của giới Tu Tiên và lấy tình cảm nam nữ chính là chủ tuyến.
Nhân vật mà Hà Tư Nguyên phải vào vai chính là pháo hôi đê tiện thích xen vào chuyện tình cảm của nam nữ chính, vai này không có đất diễn là bao -- một đệ tử tiên môn mơ ước nữ chính, luyện chế mình thành tang thi, muốn đấu một trận sống còn với nam chính, kết quả là còn chưa kịp rút kiếm đã bị nam chính giơ chân đá xuống sườn núi rồi chết.
Không có pháo hôi kéo chân tồn tại, thế thì làm sao có thể chứng minh tình cảm nam nữ chính dành cho nhau? Đúng là nhân vật "quan trọng" mà!
Hà Tư Nguyên liếc mắt nhìn kịch bản ít ỏi, với suất diễn "hoành tráng" này chắc chắn chưa đến một ngày đã quay xong.
Anh ngó mắt nhìn ngày đi quay, lại nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó cầm lấy bịt mắt ở đầu giường, đeo vào rồi thiếp đi.
Buổi sáng hôm sau, trải qua một ngày nghỉ ngơi, Hà Tư Nguyên hoàn toàn khôi phục sức sống, tinh thần phấn chấn trở lại. Anh cùng Bàng Phi Phàm đi quay phim, thì bỗng Bàng Phi Phàm bị réo tên kể về vụ đạo cụ, Hà Tư Nguyên bắt đầu xem xét kịch bản một chút trước khi quay.
Lúc này, một thanh niên vận xiêm y cổ trang màu lam nghênh diện đi tới, vạt áo phiêu phiêu. Hắn có đôi mắt to, vốn dĩ gương mặt trông thực thư thái, chỉ tiếc là chiếc mũi quá nhỏ, môi mỏng quá mức, trong vẻ phong lưu không thể tránh khỏi lộ ra một tia khắc nghiệt, phá hủy chỉnh thể mỹ cảm.
Nhưng mà mỗi người đều có sở thích khác nhau. Người này chính là Từ Nhất Phàm, một năm trước tham gia một bộ phim truyền hình rồi hot luôn, trở thành tân tấn tiểu sinh, tích lũy kha khá fans.
Bộ phim tiên hiệp này, hắn sắm vai nam phụ sư huynh yêu thầm nữ chính.
"Tư Nguyên, tớ chờ cậu đã lâu." Từ Nhất Phàm đi đến trước mặt anh, cười nói: "Buổi tối hôm trước cậu uống nhiều rượu quá, tớ khuyên còn không được, thế nào, đầu còn đau không?"
Rõ ràng là đang thử.
Hà Tư Nguyên không mang theo một biểu cảm dư thừa nào, nói: "Đã ổn."
Thái độ lãnh đạm của anh làm cho Từ Nhất Phàm ngẩn người, rất nhanh ý thức được vụ đưa "lễ vật" cho phó đạo diễn để quy tắc ngầm không thành công. Nếu không, bằng tính cách của Hà Tư Nguyên, sao có thể làm vẻ mặt không thèm để ý được? Nhưng ngày đó hắn chuốc anh say như vậy, còn hạ thuốc, đến tột cùng làm sao anh chạy thoát?
Từ Nhất Phàm đang bối rối, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra bất thường, chỉ nói: "Không có việc gì thì tốt. Tớ vẫn luôn rất lo lắng cho cậu, lúc đóng phim tớ đều mất tập trung."
Hà Tư Nguyên khẽ cười nhạo một tiếng, nói: "Đó là do cậu tu dưỡng không đủ chuyên nghiệp."
Từ Nhất Phàm: "...... Hả?"
"Nghe không hiểu thì thôi." Hà Tư Nguyên dứt lời bèn xoay người bước đi.
Từ Nhất Phàm nhìn bóng dáng anh rời đi, bỗng nhiên cảm thấy sự xa lạ lạnh lẽo. Hắn cùng Hà Tư Nguyên quen nhau gần 5 năm, lúc trước hắn mới vừa tiến vào cái vòng này, Hà Tư Nguyên chính là vị thích hô mưa gọi gió, tất nhiên không tránh được nịnh bợ cùng xã giao. Gần đây đã thành nghèo túng nhưng vị đại thiếu gia này một chút cũng không thay đổi tính cách độc miệng, tuy nhiên hôm nay cứ có cảm giác nơi nào quái quái.
Trợ lý của Từ Nhất Phàm thấy hắn suy nghĩ đến nhập thần, hỏi hắn làm sao vậy, lúc này Từ Nhất Phàm mới thu hồi ánh mắt, khinh thường mà hừ một tiếng.
Hà Tư Nguyên lập tức đi vào phòng hóa trang.
Nhân vật anh đóng là pháo hôi tang thi, hoá trang rất rườm rà, bởi vì tay chân bị cột bởi xích sắt, trên làn da phải bôi rất nhiều vết máu, trên mặt dán đầy các loại thịt thối, nhưng lên màn ảnh căn bản là không lộ dung nhan được.
Chuyên viên trang điểm một bên bận việc một bên nghi hoặc nói: "Loại nhân vật này thì tìm một người thân thể cường tráng thế thân là được, không cần lộ mặt mà. Thật là đáng tiếc cho gương mặt này của cậu."
Không chút khoa trương nào mà nói, dung mạo Hà Tư Nguyên không thua với bất kỳ một vị minh tinh nào trong giới giải trí, thậm chí còn đẹp hơn so với vài vị tiểu thịt tươi đang hot. Nhưng người này có khi phải đi xem lại mệnh.
Chuyên viên trang điểm yên lặng thở dài, an ủi nói: "Cậu còn trẻ tuổi nên đừng có gấp. Phong thủy giới giải trí thay phiên nhau liên tục, nói không chừng ngày nào đó cậu sẽ gặp được quý nhân nâng đỡ, nhất định có thể hot."
Nghe đối phương làm vẻ trải đời, Hà Tư Nguyên mỉm cười: "Cảm ơn lời khen của cô."
Một giờ sau mới tô tô trát trát xong, chỉ còn một bước cuối cùng là dán thịt thối giả lên trên mặt. Thứ này là do tổ đạo cụ chuẩn bị, chuyên viên trang điểm gọi điện thoại thúc giục, rất nhanh liền có người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi mang theo đồ tới.
Hà Tư Nguyên nhìn người này có chút quen mắt, hỏi: "Sao lại là cậu?"
Người nọ đặt đạo cụ lên bàn, cười nói: "Tiểu tử Bàng Phi Phàm bị đau bụng, đi nửa đường thì em gặp cậu ta, nên em đưa đồ qua đây. À đúng rồi, Nhất Phàm sợ anh thô tâm đại ý (*) nên cố ý bảo em đánh dấu kịch bản cho anh đó."
(*) thô tâm đại ý 粗心大意 là lơ đễnh không tập trung, hay còn gọi là xớn xa xớn xác.
Người này là Tiểu Trần - trợ lý của Từ Nhất Phàm, Hà Tư Nguyên nhận đồ xong lễ phép nói cảm ơn một câu. Tiểu Trần không khỏi nhìn anh nhiều một cái, vị thiếu gia nghèo túng này uống lộn thuốc sao? Ngày thường mà nói anh ta một câu thô tâm đại ý thì nhất định sẽ xù lông, hôm nay thế mà lại còn nói lời cảm ơn, thật là kỳ quái.
Biểu cảm của cậu ta lọt vào trong mắt Hà Tư Nguyên, anh hỏi: "Còn có việc sao?"
Tiểu Trần lấy lại tinh thần, nói: "À, không có gì, không có gì. Mọi người đang vội vậy em đi trước nhé."
Sau khi cậu ta đi, chuyên viên trang điểm kiểm tra đơn giản đạo cụ thịt thối mà Tiểu Trần đưa một lần, thấy không có vấn đề gì bèn dán toàn bộ trên mặt Hà Tư Nguyên.
Hết thảy đều được chuẩn bị ổn thoả, Hà Tư Nguyên đi vào trường quay. Vương đạo diễn đang bàn bạc cùng một diễn viên, thấy anh tới thì ông vẫy tay ý bảo anh qua đấy.
Bởi vì chuyện sửa tử kim quan, Vương đạo diễn cảm thấy Hà Tư Nguyên khá tốt, ông cảm thấy anh không phải là phú nhị đại không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn ngủ bay lắc trong lời đồn. Đúng là không thể tin hết mọi lời đồn mà.
Vương đạo diễn giới thiệu anh với một người: "Tinh Châu, cậu ta là Hà Tư Nguyên, là người mới, hôm nay có vài cảnh quay đánh nhau với cậu. Đến lúc đó hi vọng cậu giúp đỡ cậu ta nhập vai cho tốt."
Rồi ông lại quay về phía Hà Tư Nguyên: "Đây là Hứa Tinh Châu, không cần tôi giới thiệu thì cậu cũng đã biết nhỉ."
Hà Tư Nguyên vốn không biết, nhưng anh đã lên mạng tìm hiểu về người đóng vai nam chính bộ phim này.
Hứa Tinh Châu, giới tính nam, 24 tuổi, sinh ra trong gia đình chuyên đàn violon, từ nhỏ đã có thiên phú về âm nhạc, mười tám tuổi đã tổ chức nhạc hội ở nước ngoài, nhưng không biết vì sao, 5 năm trước y đột nhiên từ bỏ sự nghiệp đàn violon, rồi bước chân vào giới nghệ thuật. Thiên tài làm gì cũng đều là thiên tài, Hứa Tinh Châu bằng vẻ ngoài ưu tú cùng thực lực, tuổi còn trẻ đã lấy được giải thưởng ảnh đế Kim Mã, sở hữu tài nguyên đứng đầu, lần này y tới quay bộ phim tiên hiệp này cũng ít nhiều là cho Vương đạo diễn mặt mũi.
Hà Tư Nguyên vươn tay: "Xin chào, mong anh chỉ giáo nhiều."
Hứa Tinh Châu dừng một chút, rồi vươn tay cùng anh chạm nhẹ, ngay lập tức thu về. "Xin chào."
Cho dù bị khinh mạn, Hà Tư Nguyên trước sau đều vẫn cười xán lạn, thật ra là Vương đạo diễn đã đứng một bên giải thích: "Tinh Châu không thích tiếp xúc cùng người lạ, y có thói quen ở sạch từ nhỏ, người trong vòng đều biết."
Hà Tư Nguyên cười nói: "Tôi sùng bái Hứa ảnh đế đã lâu, vô cùng cao hứng có cơ hội học tập từ anh."
Hứa Tinh Châu mày rậm mi dài, thần sắc lãnh đạm trời sinh. Lúc này mặc bạch y phiêu phiêu tựa thần tiên, càng toát ra khí chất thanh lãnh, y cũng không thích mở miệng nói chuyện, chỉ gật đầu với anh, chào hỏi một chút rồi xoay người rời đi.
Vương đạo diễn dặn Hà Tư Nguyên nhớ diễn tốt giống Hứa Tinh Châu, sau đó chuẩn bị quay.
Hà Tư Nguyên có hai cảnh quay, một cảnh buổi sáng, một cảnh buổi chiều. Nói cách khác, anh phải đeo cái mặt nạ dày nặng không thoải mái này suốt một ngày.
Vào 9 giờ sáng, bắt đầu quay phim, địa điểm là chỗ bên cạnh huyền nhai (*), xung quanh đều có bảo hộ, nhìn chung thì cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
(*) huyền nhai 懸崖 sườn núi dốc đứng
Sau khi sắp xếp vị trí ổn thỏa, một tiếng action vang lên, Hà Tư Nguyên giơ đại đao lên bổ về phía Hứa Tinh Châu, đối phương giơ kiếm đón đỡ, tay áo trắng phiêu theo, động tác ba phần mạnh mẽ, bảy phần ưu nhã, cảnh đẹp thập phần vui mắt, hoàn toàn đối lập với pháo hôi tang thi kỳ quái kia.
Đao kiếm đều là đạo cụ mô phỏng, trọng lượng khá nặng, đánh nhau trong nháy mắt, lông mày Hứa Tinh Châu hơi nhếch lên, y nhìn về phía Hà Tư Nguyên đối diện, trên mặt anh dán đầy thứ lung tung rối loạn, không lộ rõ ngũ quan, trong lòng y bỗng nổi lên một tia tán thưởng.
Những động tác này anh diễn cực kỳ chuẩn, hoàn toàn giống chi tiết trong nguyên tác. Xem ra người này biết võ, hoặc là vốn dĩ xuất thân từ võ môn.
Hà Tư Nguyên vô tình bắt giữ được cảm xúc chợt lóe trong mắt y.
Trước khi anh xuyên đến đây, anh có hứng thú với rất nhiều thứ, thứ gì kì lạ và mới mẻ anh cũng từng đọc qua. Dù sao thì tốt xấu anh cũng từng đóng vài vai phú nhị đại ăn chơi lêu lổng, tất nhiên cần biết diễn vài cảnh choảng nhau.
Mấy hiệp trôi qua, hai người phối hợp vô cùng ăn ý hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người. Vương đạo diễn nhìn máy quay, thập phần vừa lòng. Từ Nhất Phàm đứng trong đám đông thấy thế, gắt gao cắn môi mỏng.
Rất nhanh liền quay đến cảnh cuối cùng, chính là cảnh nam chính một kiếm xuyên tim pháo hôi tang thi. Bỗng vào lúc này, dưới chân Hà Tư Nguyên không biết bị vướng thứ gì, anh ngã thẳng về phía Hứa Tinh Châu đang cầm kiếm. Cũng không biết là do góc độ vừa khéo, hay là do nguyên nhân khác, mặt Hà Tư Nguyên vừa đúng va vào trên mũi kiếm.
Kiếm là đạo cụ tuy không gây thương tổn về người, nhưng đạo cụ thịt thối trên mặt Hà Tư Nguyên rách ra rồi rơi xuống đất.
Tầm mắt Hứa Tinh Châu nhìn mặt Hà Tư Nguyên đầu tiên, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nói: "Mặt cậu......"
Hà Tư Nguyên sờ sờ mặt: "Ngứa quá."
Hứa Tinh Châu tiến lên một bước cầm lấy cổ tay của anh: "Đừng gãi. Nếu gãi thì da sẽ bị thương."
Vương đạo diễn cùng một đám người không biết đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vội chạy đến xem xét. Sau khi mọi người xem rõ ràng, không khỏi hít hà một hơi. Gương mặt trắng nõn của Hà Tư Nguyên cùng cái trán nổi lên những chấm nhỏ như bệnh sởi, rất nhiều, nhìn phát rợn người.
Nhân viên y tế vội kiểm tra, nói: "Anh bị dị ứng rồi, mau đến bệnh viện trị liệu."
Hà Tư Nguyên có chút mờ mịt: "Sao lại bị dị ứng, thể chất của tôi luôn rất tốt."
Hứa Tinh Châu nhìn vào đạo cụ thịt thối rơi trên mặt đất, y móc ra một cái khăn tay từ trong túi, khom lưng nhặt lên nói: "Hẳn là thứ này." Trợ lý của y vội tiến lên cầm rồi đưa nó cho Vương đạo diễn.
Bọn họ là đoàn phim chính quy, đạo cụ đều do người chuyên nghiệp làm, xảy ra vấn đề như vậy, sắc mặt Vương đạo diễn rất kém. Cũng may Hà Tư Nguyên là diễn viên quần chúng không nổi tiếng, nếu là nghệ sĩ khác có chút nhân khí, chắc chắn sẽ không thiện bãi cam hưu (*), bởi vì trong cái vòng này đại bộ phận đều là dựa vào mặt ăn cơm. Truyền thông nhanh như chớp nhất định sẽ nhân cơ hội bú fame, mọc một cục mụn như hạt mè cũng sẽ xé ra to chuyện.
(*) Thiện bãi cam hưu (善罢甘休): Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.
Hà Tư Nguyên nhìn về người đứng ở phía sau Từ Nhất Phàm, trực tiếp hỏi: "Tiểu Trần, đạo cụ là do cậu đưa, cậu có phải làm rơi ở chỗ không sạch sẽ hay không?"
Tiểu Trần không đoán được câu chuyện lại dồn về mình, há to miệng: "Tôi......"
Vương đạo diễn chỉ trích hỏi: "Đạo cụ thuộc sự quản lý của người phụ trách tổ đạo cụ, sao lại đến phiên cậu quản?"
Tiểu Trần muốn nói gì đó, Từ Nhất Phàm dẫn đầu mở miệng: "Vương đạo diễn, hiện tại không phải lúc để truy cứu, điều cần làm là đưa người đi bệnh viện, bệnh dị ứng tuy không to không nhỏ, nhưng cẩn thận vẫn hơn."
Tiến trình quay phim sẽ không vì một nhân vật pháo hôi mà trì hoãn được, Vương đạo diễn vội bảo Bàng Phi Phàm đưa Hà Tư Nguyên đi bệnh viện.
Từ Nhất Phàm nhìn chằm chằm bóng người rời đi, rồi quay đầu hung hăng trừng mắt Tiểu Trần một cái, Tiểu Trần sợ tới mức im lặng cúi đầu. Bọn họ không hề chú ý tới có một ánh mắt lãnh đạm đang dừng ở phương hướng hai người.
Hứa Tinh Châu nhìn vài giây, mới nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Tại phòng bệnh, Hà Tư Nguyên nằm ở trên giường. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói anh may mắn vì chữa chạy kịp thời nên không nghiêm trọng lắm, nếu chậm một chút sợ là gương mặt này sẽ bị huỷ hoại. Dưới sự kiên trì của Hà Tư Nguyên, bác sĩ mới cho anh vào phòng bệnh một người, dù sao tiền là do đoàn phim chi trả, không phải tiền của anh.
Bàng Phi Phàm ngồi ở trước giường bệnh, vẻ mặt áy náy mà cúi đầu, thẳng đến lúc Hà Tư Nguyên hỏi một câu về chuyện hồi sáng, vẻ mặt cậu kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Hả? Tiểu Trần nói như vậy á? Nhưng mà rõ ràng là cậu ta chủ động nhận việc, em lại vội làm việc khác nên mới giao đồ cho cậu ta......"
"Cho nên chú đã hiểu chưa?"
Não Bàng Phi Phàm mãi mới load được: "Ý của anh là......"
Hồi sáng Hà Tư Nguyên đã đoán được đồ Tiểu Trần đưa có quỷ, cho nên vừa rồi khi đang quay mới làm bộ té ngã, vì muốn vạch trần cậu ta ở trước mặt mọi người. Bởi vì cái vòng này tương đối mẫn cảm, nếu lén giải quyết thì nhất định Vương đạo diễn sẽ suy xét không cho để lộ tiếng gió. Nhưng buổi sáng anh ngã như vậy, chất vấn như vậy, người có đầu óc đều sẽ liên tưởng đến Từ Nhất Phàm, sẽ có người chú ý hắn hơn vì trong vòng này, người cùng Từ Nhất Phàm cạnh tranh tài nguyên không hề ít......
Nếu truyền tin đồn ra thì sẽ là Hà Tư Nguyên là một người phải chịu ủy khuất, chứ không phải là một tên lắm miệng.
Bàng Phi Phàm thấy anh suy nghĩ đến mức nhập thần nên kêu một tiếng.
Hà Tư Nguyên quay đầu lại, chớp chớp mắt nói: "Chú đi lấy thuốc giúp anh đi. Tiện thì gọi điện thoại nói với đoàn phim một chút. Tốt nhất nói nghiêm trọng lên, anh mày còn muốn nghỉ ngơi vài ngày."
Bàng Phi Phàm trịnh trọng gật đầu: "Em biết rồi."
Thấy cậu đi ra ngoài, Hà Tư Nguyên nhắm mắt nằm nghỉ trong chốc lát. Không biết qua bao lâu sau, trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, sau đó, cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng mở ra.
Hà Tư Nguyên cho rằng Bàng Phi Phàm đi lấy thuốc đã trở lại, khẽ nói "Nhanh như vậy đã trở lại rồi à", anh mở to mắt, thấy người đến lại là một người đàn ông chân dài, vận tây trang giày da bóng loáng.
Hà Tư Nguyên không nhịn được xoa xoa mắt, nội tâm có một vạn thảo nê mã chạy qua. Bà nội nó!
Mục Dĩ Thâm lười biếng dựa cửa, khóe môi vương nụ cười nhạt.
"Tôi nghe có người gọi điện thoại, không phải cậu bệnh sắp chết rồi sao?"
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Hà Tư Nguyên: Nếu một ngày nào đó tôi chết, nhất định là do bị vai chính xuất quỷ nhập thần khiến cho tức chết, mẹ nó đi đâu cũng gặp hắn?!!! (lật bàn)